Sáng hôm sau.
Mộng Hoàn đang ăn sáng thì đột nhiên Lâm Đình lại từ trên lầu đi xuống.
- Sao chỉ có một phần?
- Gì chứ? Tôi tưởng là anh không ăn.
- Sao cô biết tôi không ăn, mau đứng dậy, làm cho tôi một phần giống như này.
- Được thôi! Ha! Nhưng mà tôi tưởng anh chỉ biết ăn sơn hào hải vị thôi chứ, không biết ăn trứng ốp la và bánh mì.
Mộng Hoàn chế nhạo xong liền đi xuống bếp làm cho anh ta một phần.
...----------------...
- Xong rồi!
Lâm Đình liền cầm lấy.
- Anh có thật sự ăn được không vậy?
- Lảm nhảm hoài có biết mệt không vậy? Lo ăn phần của mình đi!
Anh ta cứ vậy, nghiêm túc ăn, xong rồi chùi miệng đứng dậy bỏ đi, ngay một lời cảm ơn cũng không có.
Anh ta xem cô là gì? Một con nhỏ người hầu chắc?
- Tưởng mình là tổng tài thì hay lắm, muốn ngủ là ngủ, muốn ăn là ăn, muốn đi là đi, không coi ai ra gì cả.
...----------------...
Chiều hôm đó, khi Mộng Hoàn đang dọn dẹp nhà cửa thì đột nhiên lại có người gọi đến.
Reng! Reng! Reng!
"Là đàn anh Phùng Quốc Nhật, sao tự nhiên anh ấy lại gọi cho mình nhỉ?"
- Dạ đàn anh!
- /Tối hôm nay công ty chúng ta có mở một buổi tiệc, em có định đến không?/
- Tiệc?
- /Đúng vậy, là tiệc thành lập công ty, em quên rồi à?/
- Đúng ha, em quên mất.
Nhưng mà...!em phải suy nghĩ lại đã, quyết định rồi em sẽ gọi cho anh.
- "Được, nhưng anh nghĩ em nên đi, dù sao lâu rồi chúng ta cũng tụ tập, hôm nay sẵn tiện công ty có tiệc, chúng ta cùng an uống, chơi đùa thoả thích một bữa.
Em cũng đừng thui thủi mãi ở nhà viết tiểu thuyết nữa, cũng phải ra ngoài thì ý tưởng mới bộc phá được."
- Em biết rồi, cảm ơn anh.
Tút!!!
Vừa cúp máy xing, Mộng Hoàn đã rơi vào trầm ngâm.
- Sao mình lại quên mất hôm nay công ty có mở tiệc nhỉ? Nhưng mà mình có nên đi không ta? Liệu có bị nhận ra không? Cơ mà..
mình cũng khá lâu không đến công ty rồi.
Suy nghĩ một hồi, Mộng Hoàn vẫn quyết định đến bữa tiệc, trốn tránh mãi cũng không được gì.
...----------------...
Tối hôm đó, Mộng Hoàn lại trở về vẻ xấu xí, bần tiện, quê mùa trước kia với bộ đồ rẻ tiền, mặt không trang điểm và cặp kính dày cộm.
- Thế này thì chắc chắn sẽ không ai nhận ra đâu.
Cho dù có thừa nhận thì họ cũng sẽ không tin, mình làm sao mà có thể lấy Lâm Đình được.
...----------------...
Mộng Hoàn vừa đến, bữa tiệc cũng vừa mới bắt đầu, nhưng mà...!không hiểu sao tất cả mọi người trong bữa tiệc đều đeo mặt nạ, cô đang đứng ngơ ngác thì đột nhiên lại có người kéo cô vào một góc của bữa tiệc.
- Á! Buông tôi ra.
- Mộng Hoàn, Mộng Hoàn, là anh, là anh đây.
- Đàn anh? Thì ra là anh sao? Em còn tưởng mình đến nhầm chỗ rồi chứ.
- Em không đến nhầm đâu.
- Nhưng tại sao mọi người lại đeo mặt nạ hết vậy?
- Ha ha! Năm nay công ty không tổ chức tiệc như thường lệ nữa mà tổ chức theo một cách khác.
Không chỉ có thể ăn uống, chúc mừng, mà còn có tiết mục khiêu vũ trên nền nhạc nữa, rất mới lạ.
Mộng Hoàn đơ ra, cảm giác rất bất ngờ nhưng cũng khá thú vị, vì cô chưa bao giờ được tham gia một buổi tiệc khiêu vũ cả.
- Này, cho em, đeo vào đi.
- Mặt nạ?
"Như này thì không phải là trời đang giúp mình sao? Thế này thì càng chắc chắn rằng không có người nhận ra mình."
- Nhưng mà em đã có bạn nhảy chưa? Hay là...
Đàn anh còn chưa nói hết lời thì đột nhiên có một người phụ nữ bước đến kéo tay anh.
- Em chưa có bạn nhảy này, em sẽ nhảy cùng anh.
Cô ra đã nói vậy thì một người lịch thiệp như anh muốn từ chối cũng khó.
Thêm Mộng Hoàn lên tiếng thì anh càng không còn đường chối từ.
- Anh cứ nhảy với cô ấy đi, dù sao thì em cũng không biết nhảy.
Vốn dĩ cô ta không để ý đến Mộng Hoàn là ai nhưng cô lên tiếng lại khiến cô ta nhìn đến.
- Là cô à? Mộng Hoàn? Tôi cứ tưởng cô chạy theo ôm chân tên đại gia nào rồi chứ, không ngờ lại vẫn còn làm việc ở đây.
- Tôi...
Mộng Hoàn định nói gì đó nhưng cô ta lại cố tình cắt lời, không muốn cho cô có cơ hội phản kháng.
- Cơ mà...!chiếc mặt nạ...!hợp với cô lắm đấy, có thể che được được nhan sắc xấu xí, ghê tởm đó của cô.
Nói xong, cô ta liền kéo đàn anh Phùng Quốc Nhật đi, bỏ Mộng Hoàn đứng bơ vơ giữa bữa tiệc náo nhiệt.