Bữa tiệc này thật sự rất thú vị và hay ho, nhưng Mộng Hoàn vốn dĩ là người không biết nhảy, cũng không có qua lại nhiều với ai ở nơi này nên cô chỉ có thể nếm thử vài miếng bánh, uống rượu cho thoả thích và xem mọi người náo nhiệt.
Và thật sự cô đã bắt gặp được một khoảng khắc đáng giá, một người đàn ông nào đó ở đằng trước đang bị một đám phụ nữ bao vây giành giựt, lôi kéo.
Đàn ông đẹp trai, cao ráo đúng là luôn có sức hút, còn phụ nữ xinh đẹp thì luôn luôn đáng sợ như vậy.
Đột nhiên, ánh đèn lại tắt, kháng phòng trở nên tối om làm cho Mộng Hoàn hơi giật mình.
- Chắc là tiết mục chính sắp bắt đầu rồi đây.
Mộng Hoàn vừa dứt câu thì bỗng dưng...
- Á!
Xoảng!!!
Có ai đó nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đi, khiến ly rượu trên tay cô bị rơi vỡ vụn.
Khi tiếng dương cầm vang lên cũng là lúc ánh đèn bắt đầu sáng chói.
Mộng Hoàn chưa rõ chuyện gì thì đã thấy mình bị kéo ra giữa buổi tiệc cùng đám đông và trước mặt là một người đàn ông lạ.
- Nhảy cùng tôi.
Giọng anh ta rất lạnh lùng và có vẻ bất cần, hình như anh ta cũng muốn nhảy với Mộng Hoàn cho lắm.
Nhưng...
"Anh ta không phải là người đàn ông lúc nãy sao? Bao nhiêu người phụ nữ tranh giành anh ta sao anh ta lại không chọn mà lại tìm đến mình?"
- Xin lỗi anh, nhưng tôi không biết nhảy.
- Tôi dạy cô.
Mộng Hoàn chợt cảm thấy giọng anh ta có chút quen quen.
- Cơ mà tôi không muốn nhảy với anh, anh có thể tìm người khác mà.
Mộng Hoàn vừa quay người thì đã bị anh ta ôm lấy eo.
- Đừng cố tỏ ra thanh cao để giữ giá nữa, không phải ai tôi cũng sẽ nhảy cùng đâu, cô đã được vinh hạnh lắm rồi đấy!
"Giọng điệu này, cách nói chuyện này...!khá quen.
Không, anh ta sao có thể có mặt ở đây được."
- Anh bị bệnh tự luyến à? Rõ ràng người chọn tôi là anh, bây giờ lại đổ lỗi cho tôi, sao anh không chọn những cô gái xinh đẹp khác?
- Tôi không thích bọn họ.
- Ha! Vậy tôi có thể hiểu là anh thích tôi không???
- Đúng vậy!
- Hở?
- Tôi thích mùi hương trên người cô.
Mộng Hoàn cứ thế mà bị anh ta dẫn dắt trong vô thức.
- Á!
- À, xin lỗi, tôi giẫm vào chân anh rồi.
Tôi đã nói là tôi không biết nhảy mà.
- Không sao.
Ở phía đối diện, có vài người làm cùng Mộng Hoàn đã nhận ra cô.
- Đó không phải là Mộng Hoàn sao?
- Đúng vậy, sao cô ta lại nhảy cùng một anh chàng đẹp trai đến vậy chứ?
- Ha! Là nhờ chiếc mặt nạ đó thôi, nếu gỡ mặt nạ ra thì anh ta không hoảng hốt bỏ chạy mới là lạ.
- Ờ, đúng nhỉ.
...----------------...!
Sau một lúc, cuối cùng nền nhạc cũng đã dừng, tiết mục khiêu vũ đã kết thúc.
Mộng Hoàn còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã bỏ đi ngay, một lời cảm ơn cũng không có.
- Loại người gì vậy chứ? Vắt chanh bỏ vỏ à?
Mộng Hoàn bực bội, tiếp tục lấy rượu vang, còn chưa kịp uống thì đã có vài cô gái bước đến.
- Thế nào? Cảm giác nhảy cùng soái ca như thế nào?
- Chắc là cô đang vui, đang đắc ý lắm nhỉ?
- Mày nên leo xuống đi, đừng ở trên mây nữa, mày tưởng anh ta thích mày thật à? Bị mày quyến rũ thật à?
- Nên biết thân phận của mình ở đâu.
- Với nhan sắc đó mà cũng mặt dày đi gạ gẫm thiếu gia.
- Muốn làm hồ ly tinh thì nên tu luyện thêm ngàn năm nữa đi.
Mộng Hoàn còn chưa kịp mở miệng nói lời nào thì bọn họ đã chửi tới tấp vào mặt cô rồi hất mặt bỏ đi.
Mộng Hoàn vốn dĩ không thể phản kháng được dù chỉ một chút.
"Ha, bọn họ vẫn như vậy, không khác tí nào.
Nhưng mà không sao, dù sao mình cũng quen rồi, qua những sóng gió gần đây, mình cũng không còn để tâm đến những lời nói như vậy nữa.
Chỉ cần mình không làm gì sai thì không cần phải cúi đầu, sợ sệt trước bọn họ."
Mộng Hoàn nâng ly lên, uống thêm vài ly rượu rồi gỡ bỏ chiếc mặt nạ để xuống bàn và rời khỏi bữa tiệc.
Còn chưa ra khỏi nơi thì đến thang máy cô lại gặp anh ta - người đàn ông lúc nãy nhảy cùng cô.
- Là anh? Sao anh vẫn còn đeo mặt nạ vậy?
Hình như nhìn thấy cô, anh ta rất bất ngờ.
Mộng Hoàn cứ vậy bước vào trong, cửa thang máy bắt đầu đóng lại, lúc này trong thang máy chỉ có cô và anh ấy.
- Anh cũng về sớm à? Không ở lại cùng mấy cô em xinh đẹp đó sao?
- Cô say rồi!
- Anh nói bừa, tôi không say.
Tôi còn tỉnh lắm, tỉnh đến mức nhìn rõ ánh mắt hoảng hốt của anh.
Có phải bất ngờ lắm không? Anh chắc chắn sẽ không bao giờ ngờ được tôi lại xấu xí đến như vậy.
Nhưng mà...!anh hối hận cũng đã muộn rồi.
Ha ha ha!
Mộng Hoàn thật sự đã say, cô bắt đầu đứng không vững, loạng choạng như sắp ngã.
Anh ta liền đưa tay đỡ cô nhưng không ngờ cô lại mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
Tay chân của Mộng Hoàn cũng quơ lung tung làm rơi mất chiếc mặt nạ của anh ta.
Mặt nạ rơi xuống...
Cạch!
Thì ra...!anh ta...!thật sự là Lâm Đình.
Lâm Đình vội vàng quay mặt đi vì sợ Mộng Hoàn nhận ra, nhưng mà...
- Ể! Anh là...!anh là...!quả nhiên không phải anh ta.
Đẹp trai như này cô mà.
Mộng Hoàn đã say đến mức không còn nhận ra người đàn ông trước mặt là ai nữa, còn khen anh ta đẹp trai.
- Người phụ nữ này thật là, tửu lượng không tốt còn bày đặt uống rượu.
Ting!
Cửa thang máy vừa mở, anh đã nhấc bổng cô lên và vác cô lên vai một cách nhẹ nhàng.
Vừa ra đến xe, trợ lí Hoàng đã hoảng hốt la lên.
- Sao cô ta lại ở đây???
Nhưng Lâm Đình lại liếc trợ lí Hoàng một cái khiến anh sợ hãi ngậm miệng và ngoan ngoãn mở cửa xe ra.