Sau một hồi lâu, Lâm Đình do tập trung làm việc nên cũng không để ý đến Mộng Hoàn, nhưng chợt nhớ lại thì anh cảm thấy không khí im ắng đến lạ thường, ngay cả một tiếng động hay tiếng lật tài liệu cũng không có.
- Thư ký Tưởng! Thư ký Tưởng!!!
Lâm Đình thử gọi vài tiếng nhưng không có một câu trả lời.
"Người phụ nữ này đang làm gì mà tập trung như vậy? Còn dám không trả lời mình?"
Tưởng thế nào, Lâm Đình đứng dậy đi qua chỗ cô xem thử, không ngờ rằng...!thì ra là cô ấy đang nằm ngủ ngon lành trên sắp tài liệu.
Dáng vẻ khi ngủ đúng là có chút ngoan ngoãn, đáng yêu đấy nhưng mà...
"Trong lúc làm việc mà cô còn dám ngủ, đúng là chán sống thật rồi."
Nếu là nhân viên bình thường trong công ty thì chắc chắn Lâm Đình sẽ trừ lương mà làm ầm ĩ lên để răn đe những người khác rồi nhưng với Mộng Hoàn, Lâm Đình lại khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến bên cô, vốn dĩ anh định đánh thức cô dậy, cơ mà không hiểu tại sao khi đứng trước gương mặt nhỏ nhắn này anh lại không nỡ.
Không những không nỡ, anh còn vươn tay lấy chiếc mắt kính của cô ra để cô thoải mái hơn.
Như này thì thật sự kì lạ quá rồi.
Đến lúc Lâm Đình xoay người lại định trở về chỗ của mình làm việc thì tiếng bước chân của anh đã khiến Mộng Hoàn giật mình tỉnh giấc.
Cô nhanh chóng dụi dụi mắt rồi đeo kính vào.
- Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.
Anh có gì căn dặn hả?
Vẻ mặt dịu dàng lúc nãy của Lâm Đình bỗng biến đâu mất, thay vào đó là một gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, anh xoay người lại.
- Ngủ quên mất? Cô tưởng đây là đâu? Không phải lúc nãy cô hùng hồn lắm sao? Bảo làm hết tài liệu trong hôm nay, quên rồi?
Lần này người sai thật sự là Mộng Hoàn nên cô không nói gì, chỉ cúi đầu nghe sếp trách mắng và xin lỗi.
- Được rồi, xuống lấy một cốc cà phê đi.
- Hả? Anh muốn uống sao?
- Tôi không cần, người cần chính là cô đấy! Tốt nhất là cà phê đen, cho cô tỉnh ra.
Mộng Hoàn lắc đầu.
- Thế...!thì không cần đâu.
Nhưng ngay đến việc cô muốn uống hay không anh cũng muốn quản cô.
- Tôi bảo cần là cần, đi nhanh đi.
Không còn cách nào, quả thật bây giờ cô chỉ cần mở tài liệu ra xem đã cảm thấy buồn ngủ, uống một cốc cà phê đắng vào cho tỉnh táo cũng tốt.
Thế là Mộng Hoàn đứng dậy đi xuống dưới lầu lấy cà phê nhưng cô vừa ra khỏi cửa thì vừa hay Lưu Hán Văn cũng vừa đến.
Mộng Hoàn gật đầu chào hỏi rồi lướt qua Hán Văn, dù cô đã đi rất xa nhưng anh vẫn còn nhìn theo bóng lưng của cô.
Dường như anh thấy cô được không thuận mắt cho lắm nhưng cũng không đến mức ghét bỏ, chỉ là có chút cảm giác khác lạ mỗi khi gặp, không lần nào giống lần nào.
- Không định vào sao?
Nghe tiếng của Lâm Đình gọi Lưu Hán Văn mới bừng tỉnh và nhanh chóng bước vào trong.
- Tôi vừa nghe nói anh đưa thiếu phu nhân đến công ty làm thư ký riêng nên chạy đến đây xem thử, mới đầu tôi còn không tin nhưng giờ...!đã xác nhạn được rồi, không phải tin đồn.
Lâm Đình lạnh giọng.
- Rồi sao?
- Rồi sao là rồi sao? Cậu không cảm thấy mình làm vậy là rất nực cười à? Giam người mình ghét ở bên cạnh? Tôi không ngờ cậu lại còn có sở thích này.
Không lẽ...!cậu định dùng cách gì đó để hành hạ cô ta???
Lâm Đình thản nhiên đến mức khiến cho Lưu Hán Văn phát bực.
- Không có.
- Không có? Thế thì cậu đang muốn làm trò quái quỷ gì vậy? Nhiều lúc tôi thật sự không hiểu được cậu luôn.
Lúc trước chỉ nhìn thôi cậu cũng không muốn nhìn cô ta, bây giờ lại để cô ta làm thư ký riêng, ngày ngày gần gũi, muốn làm trò ân ái ở chốn công sở sao? Hay cậu đã động lòng?
Nghe Lưu Hán Văn nói đến hai chữ "động lòng" Lâm Đình lại có chút khựng lại rồi giả vờ ho vài tiếng.
- Cậu nghĩ nhiều rồi.
Nếu cậu thích cô ta tôi cũng có thể nhường lại cho cậu, để cô ta làm thư ký riêng của cậu, làm gì cũng được, lên giường cũng không sao, được không?
Nghe Lâm Đình nói thế thì Lưu Hán Văn liền sởn gai ốc.
- Không cần đến mức đó chứ, tôi chỉ nói đùa thôi mà, không động lòng thì là không động lòng.
Cậu có cần phải đưa tôi vào tình thế này, tôi là người như vậy à? Cô ta tuy là vợ hờ nhưng vẫn là phu nhân của cậu, tôi không phải là loại dòm ngó vợ bạn đâu.
Ngoài mặt Lâm Đình vẫn tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm nhưng thật ra lúc nảy anh đã có hơi sợ.
"Không đồng ý thì tốt, cậu mà dám đồng ý thì cái mạng chó này của cậu không giữ được nữa đâu.".