Hôm qua Lâm Đình đã đưa Mộng Hoàn đến Lâm thị thông báo với tất cả nhân viên rằng cô chính là Lâm thiếu phu nhân và sau này sẽ đến Lâm thị làm việc.
Điều này há chẳng phải là muốn nói cho cả công ty biết vì cô là thiếu phu nhân của Lâm tổng nên mới được thiên vị, sau này tất cả bọn họ phải tôn trọng cô với danh xưng là thiếu phu nhân chứ không phải là thư kí Tưởng?
Cơ mà tất cả chỉ là sự trêu đùa của Lâm tổng cao cao tại thượng là anh mà thôi, không lẽ anh không biết làm như vậy sẽ gây ra sóng gió như nào, mọi người sẽ nhìn nhận Mộng Hoàn ra sao? Rõ ràng là anh đang muốn đưa cô đến miệng núi lửa, khiến cô bị dày vò vì sức nóng của nó và sợ hãi đến tột cùng.
Có lẽ...!khiến cho cô chật vật, khó sống chính là thú vui mới của anh.
...----------------...
Hôm nay chính là ngày đầu tiên Mộng Hoàn chính thức đi làm nên cô đã dậy từ rất sớm, có thể còn sớm hơn Lâm Đình để sửa soạn và chuẩn bị đương đầu với công việc lạ lẫm này.
Cô đã mặc trên người một bộ áo sơ mi trắng và chiếc váy chữ A thanh lịch, đầu búi cao gọn gàng cùng với lớp trang điểm nhẹ nhàng và chiếc mắt kính thường ngày của mình.
Tuy trông đơn giản nhưng vẫn có chút gì đó rất cuốn hút.
Chỉ là...!thật ra cô không quen ăn bận như vầy cho lắm, đặc biệt là chiếc giày cao gót, tất cả khiến cho cô có cảm giác khí chịu và gò bó, nhưng vì đặc thù công việc, bây giờ cô đã là thư ký của tổng giám đốc, còn là thiếu phu nhân của anh nên không thể xuề xòa như trước được.
Sau bữa ăn sáng, Mộng Hoàn theo Lâm Đình ra xe, cứ tưởng là anh sẽ chở cô cùng đến công ty nhưng không ngờ anh lại chạy xe đi mất.
Thế là cô phải tự láy xe - chiếc xe của nội tặng để đi làm.
Đương nhiên, vừa đến nơi mọi người đã bắt đầu xì xào bàn tán không ngớt, nói rằng cô và anh có vấn đề về tình cảm nên mới không đi cùng xe với nhau.
Nhưng Mộng Hoàn thật ra cũng không quan tâm là mấy, nếu anh đã không muốn cùng cô diễn một vở kịch ân ái trước mặt nhân viên thì cô chỉ cần làm tốt công việc và bổn phận của mình là được.
...
Cô cứ nghĩ làm thư ký của tổng giám đóc thì sẽ có một phòng riêng nhưng không ngờ trợ lí Hoàng lại dẫn cô vào phòng làm việc của Lâm Đình, bàn làm việc của thư ký chỉ cách với bàn làm việc của tổng giám đốc một cái kệ sách.
- Đây là chỗ làm việc của cô, cô là người mới, chưa quen việc nên tạm thời cứ làm những việc cơ bản trên bàn đi, cần gì thì cứ tìm tôi.
Phải rồi, trên bàn cũng có sẵn danh sách những thói quen của tổng giám đốc, sau này tất cả sẽ do cô phụ trách.
Nói xong trợ lí Hoàng liền vội vàng bước ra ngoài, trông anh ấy có vẻ rất bận bịu chứ không hề nhàn nhã như cô.
Cô nhìn sắp tài liệu trên bàn liền cảm thấy ngán ngẫm, từ trước đến giờ cô không hề làm những việc này, nhìn thôi cũng cảm thấy nhức đầu nên cô đã cầm danh sách thói quen của Lâm Đình lên xem thử, không ngờ lại càng chóng mặt.
"Cà phê phải là 20% đường, không quá nóng, uống nước phải là 80°C, không thích ăn đồ ngọt, không thích ăn cay,...!Nhiều như vậy sao? Nhưng mình cảm thấy chủ yếu vẫn phụ thuộc vào tâm trạng của anh ta, nếu anh ta không vui thì nhất định sẽ kiếm đủ lí do để chê bai."
Ngày đầu đi làm mà Mộng Hoàn đã không ngừng thở dài khiến cho Lâm Đình ngồi ở bên kia kệ sách mà cảm thấy bực hết cả mình.
- Cô đủ chưa? Mẹ tôi nói quả là không sai mà, đúng là vô tích sự, chỉ có nhiêu đó việc mà đã làm không nổi rồi.
Chỉ có nhiêu đó việc? Mộng Hoàn nhìn sắp tài liệu trên bàn mà bĩu môi.
- Như này là không nhiều sao?
- Đó chỉ mới là những công việc cơ bản, làm không được thì tôi thấy cô nên đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Bị Lâm Đình khích tướng, Mộng Hoàn siết chặt tay quyết tâm làm hết tất cả trong hôm nay để anh phải sáng mắt ra.
Ở bên kia kệ sách, Lâm Đình nhìn cô qua khe kệ, thấy cô đang xù lông tức giận anh làm liền đưa tay lên che miệng cười.
"Hiếm khi lại thấy người phụ nữ này hậm hực như vậy.
Cũng khá đáng yêu.".