Buổi chiều hôm ấy thời tiết có chút dễ chịu, hoàng hôn dần phủ xuống khiến khung cảnh trở nên thơ mộng, đẹp đẽ hơn.

Hàn Chi vừa ra đến bên ngoài công ty, thì bất ngờ gặp lại một người quen cũ.

Đó là Tiêu Ngạn, nhân viên dưới trướng của Hứa Đông Quân. Người này cô từng gặp vài lần, ấn tượng không ít, thông minh, tài giỏi và tác phong làm việc rất chuyên nghiệp, nhưng tính tình anh ta rất khó gần, cũng rất ít khi bắt chuyện với ai.

Thấy Tiêu Ngạn đang tay bưng tay vác với một đống đồ, nhìn qua cô cũng đoán được tình hình. Dáng vẻ kia một là sa thải một là thôi việc.

Cô ngay lập tức bước tới, đứng chặn trước mặt Tiêu Ngạn.

Người đàn ông cao 1m75, thân hình cân đối, mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, gương mặt anh tú, nổi bật với đôi mắt sắc lạnh được ẩn giấu sau chiếc kính.

Tiêu Ngạn nhìn cô, ấn đường hơi nhíu lại: “Hứa Hàn Chi?”

“Rất mừng vì anh vẫn nhận ra tôi!” Cô mỉm cười vui vẻ.

Tiêu Ngạn dường như không để tâm đến lời cô, cứ thế mà thản nhiên bước qua.

Hàn Chi lại lùi một bước, chặn hắn: “Anh bị sa thải khỏi Hứa thị sao?”

“Chuyện đó không liên quan đến cô, tránh ra!”

“Sao lại không liên quan, tôi cũng là người của Hứa thị, có chuyện gì ấm ức có thể nói với tôi?” Cô chớp đôi mi cong diễm lệ, nửa đùa nửa thật mà đáp.

“Nói với cô thì ích gì, chẳng phải cô cũng giống như bọn họ, đều là loại ký sinh trùng hút máu người, chỉ biết bóc lột và lợi dụng người khác sao?” Tiêu Ngạn nhìn cô một cách khinh bỉ, lời nói ra có bao nhiêu là giận dữ.

Cô thì vẫn mỉm cười: “Anh đừng đánh đồng như vậy, anh chưa từng làm việc với tôi sao lại biết là tôi giống họ. Hay thế này đi hiện tại chỗ tôi đang tuyển nhân sự, anh có muốn đến đó làm không? Đảm bảo đãi ngộ tốt, lương hậu hĩnh, môi trường làm việc thân thiện, không cạnh tranh, áp lực.”

Tiêu Ngạn nhíu mày, nhìn cô đầy ngờ vực.

“Tôi nói thật mà! Anh không tin sao? Nào đưa điện thoại của anh đây!”

Nói xong cô mới ý thức được hai tay Tiêu Ngạn đều đang bê đồ.

Còn không để cho anh ta có cơ hội phản kháng, cô liền chủ động áp tới, đưa tay luồn vào trong túi quần của anh ta.

“Này! Cô làm cái gì thế! Dừng lại ngay!” Anh ta hoảng hốt kêu lên.

“Yên nào! Anh mà còn ngọ nguậy, tôi không chắc là sẽ tìm đúng thứ cần tìm đâu.”

Ngay lập tức Tiêu Ngạn đứng im bất động, mặt đỏ như trái cà chín, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Người phụ nữ này thật là vô sỉ.

“Đây là số điện thoại của tôi.”

“Cô cho rằng tôi sẽ đồng ý?” Ánh mắt Tiêu Ngạn vẫn tràn ngập lửa giận, còn có bất mãn.

Đôi đồng tử của Hàn Chi lộ ra tia sáng lạnh sắc bén, âm thanh càng dứt khoát:

“Tôi biết anh còn một người em gái đang bị bệnh, phải điều trị lâu dài ở viện. Hơn nữa lời mời này tôi chỉ nói một lần duy nhất, nếu bây giờ anh từ chối sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.”

Dứt lời, cô đem điện thoại của Tiêu Ngạn thả vào trong thùng giấy mà anh ta đang cầm trên tay, sau đó xoay người bước đi.

Khiến khoảnh khắc ngắn ngủi trở nên vô cùng áp lực.

“Khi nào thì có thể bắt đầu?” Giọng Tiêu Ngạn không quá lớn, nhưng mang theo cảm giác nặng nề, giống như thể trước sau đều là vạn trượng chỉ có thể liều chết bò lên.

Hàn Chi không quay đầu nhìn lại.

“Tôi sẽ tính lương cho anh từ giây phút này, thay vào đó anh cứ về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái! Khi nào sắp xếp xong tôi sẽ gọi.”

Thật ra, cô cũng đang cần tìm một người làm việc giúp cô, mà vừa hay Tiêu Ngạn lại rất hợp ý.

Tuy nhiên do thời gian cấp bách, cũng như để tiết kiệm chi phí, thì cô đã sử dụng luôn tầng 1 của biệt thự làm văn phòng làm việc.

Nói là văn phòng cũng chỉ có hai bàn làm việc, một của Tiêu Ngạn, một của cô, còn lại là khu vực tiếp khách.

Hai ngày sau đó.

Tiêu Ngạn đứng trước căn phòng do chính tay cô cải tạo, gương mặt không thể kinh ngạc hơn.

Đây chính là môi trường lành mạnh không cạnh tranh, không áp lực như cô nói sao? Trước vẻ mặt đang choáng váng của Tiêu Ngạn, thì Hàn Chi lại thong thả rút từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ, trực tiếp đưa đến trước mặt hắn.

Tiêu Ngạn là người nhạy bén, cũng không thích nói nhiều, hơn nữa đã quyết định làm việc cho cô thì không vì lý do hoàn cảnh mà thoái lui.

“Cô muốn tôi làm gì?” Hắn vừa cầm lấy tập hồ sơ, vừa hỏi.

“Đây là khu đất gần với Hứa thị thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi muốn anh lập tức rao bán nó, sau đó bằng mọi cách mua lại mảnh đất giao nhau giữa đường Trung Sơn và Nam Lộ, nếu số vốn không đủ hãy thông báo cho tôi.”

Sau khi xem xét một cách cẩn thận, Tiêu Ngạn mới lên tiếng nói, vẻ mặt không giấu được lo lắng:

“Hàn Chi cô suy nghĩ kỹ chưa, mảnh đất của cô hiện tại rất có tiềm năng, thiên thời địa lời đều rất tốt, chỉ trong vài năm tới khả năng sẽ liên tục tăng giá, trong khi đó mảnh đất ở Trung Sơn và Nam Lộ khá vắng vẻ, không có dân cư, kể cả người ngoài ngành bất động sản cũng sẽ không lựa chọn khu đất như thế này.”

Cô gật đầu một cách kiên định: “Anh nói rất chính xác, nhưng mà anh yên tâm, tôi tự khắc có tính toán của mình, anh chỉ cần đẩy nhanh tiến độ giúp tôi, việc này tốt nhất đừng để lộ ra ngoài.”

3 tháng sau khu đất này sẽ trở thành trọng điểm quy hoạch. Tại phiên đấu giá ngày 15 của Trung tâm Dịch vụ đấu giá tài sản, lô đất này có giá khởi điểm 7.942 tỷ. Sau 80 lần đấu thầu, cuối cùng Công ty Đầu tư Bất động sản Tôn Diệu đã trả giá cao nhất là 74.500 tỷ cho quyền sử dụng lô đất này, gấp 8,3 lần so với giá khởi điểm.

Vậy nên bằng mọi cách, cô buộc phải có được khu đất đó trước khi phiên đấu giá xảy ra.

Không những thế cô còn muốn làm một cuộc cách mạng nữa. Xuất phát từ một thủ khoa tài chính, tốt nghiệp loại giỏi với GPA 4.0/4.0 cô sẽ cho bọn họ thấy, một người phụ nữ như cô cũng có thể gây nên một trận mưa máu trong giới.

“Tiêu Ngạn, anh từng chơi cổ phiếu chứ?”

“Lúc mới vào Hứa thị từng chơi.”

“Vậy thì tốt! Đây là tài khoản của tôi, trước hết là sàn SSE, ban đầu hãy mua vào cổ phiếu của ngành dịch vụ y tế.”

Tiêu Ngạn còn đang chăm chú xem sơ đồ khu đất, nghe Hàn Chi nói vậy liền giật mình, ngẩng đầu nhìn cô:

“Không phải nên mua cổ phiếu ngân hàng hoặc là du lịch sao? Bây giờ đang là mùa hè, cổ phiếu của ngành này vẫn đang đạt lợi nhuận cao nhất.”

Hàn Chi khẽ mỉm cười, Tiêu Ngạn nói không sai, nhưng mà 2 tháng nữa Tổng bí thư Vương Gia Minh sẽ đột ngột qua đời, đến khi đó mọi hoạt động du lịch, dịch vụ lễ hội trên cả nước sẽ cấm hoạt động.

Trong vòng một tuần diễn ra quốc tang đã khiến ngành du lịch thua lỗ nặng, các nhà đầu tư cũng sẽ trở tay không kịp.

Đổi lại khu vực các tỉnh miền Nam phải đối mặt với đợt bùng phát của cúm A, việc đấu thầu vật tư y tế lẫn vacxin đều được chú trọng, khiến cổ phiếu của ngành cũng vươn lên đứng đầu sàn.

Cô đã tính toán kỹ rồi, từ đây đến lúc đó sẽ luân chuyển mua vào, tránh nảy sinh nghi ngờ.

“Hơn nữa Hứa Hàn Chi, theo tôi việc mua cổ phiếu nên để sau!”

“Anh yên tâm cứ tin tưởng ở tôi.”

“Ý tôi không phải chuyện đó!”

“Thế là chuyện gì?”

“Tài khoản của cô còn không đến 1 nghìn tệ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện