Chung cư Vân An.
Đây là toà chung cư cũ, nằm trong con phố đông đúc nghèo nàn, nơi này dành cho người có mức thu nhập thấp, với nhiều ngành nghề khác nhau.
Hàn Chi mặc quần jean bó sát, bên ngoài khác áo dài tay, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, cô đậu xe ở đầu con hẻm, sau đó đi đi lại lại nhiều vòng quanh khu dân cư, để tìm kiếm một người.
Cô nhớ vào khoảng một tuần nữa, có một người đàn ông tên là Đại Bảo sẽ trúng giải độc đắc lên tới 350 tỷ. Cô không biết địa chỉ chính xác của anh ta, chỉ biết lúc lên truyền hình, có ghi anh ta ở chung cư này. Hơn nữa khi hỏi về lý do mua vé số, anh ta nói chưa từng mua bao giờ, là một người bạn đặc biệt mua cho anh ta.
Mà cô thì không nhớ chính xác tờ vé số đó có những dãy số nào, chỉ còn cách tìm đến đây, hưởng ké lộc từ anh ta.
Cô biết làm thế này là gian lận là phạm pháp, nhưng ông trời đã cho cô sống lại, nếu không tranh thủ cơ hội làm giàu thì thật là có lỗi, người không vì mình trời chu đất diệt mà.
Nhưng tìm cả nửa ngày mà vẫn không thấy bóng dáng Đại Bảo đâu, đúng lúc cô định quay ra xe, thì bất ngờ trông thấy anh ta trở về.
Người đàn ông ngoài 30 tuổi, mặc một bộ vest rẻ tiền, thân hình gầy gò, quai hàm còn mọc râu lún phún, nhất là thần sắc uể oải, thiếu sức sống, giống như người có bệnh hoặc là đã thức trắng nhiều đêm. Điều đặc biệt là trên tay anh ta còn cầm theo một hộp bánh kem, dường như là mua tặng ai đó.
Cô toan bước tới, thì một bóng áo đen từ trong ngõ lao nhanh ra, chặn đường anh ta.
Tiếp theo là một bóng dáng cao lớn khác, người này bước đi thong thả, khí chất sang trọng, trong một cái chớp mắt cô đã nhận ra. Người đàn ông đó là Cố Tư Thành, bên cạnh chính là Nhất Phàm trợ lý của anh ta.
Khỏi phải nói sắc mặt cô trở nên cực kỳ khó coi. Tại sao Cố Tư Thành lại qua lại với người này, còn đích thân đi gặp mặt anh ta? Cô cũng chỉ là muốn kiếm chác một ít để chơi cổ phiếu thôi mà, sao đen đủi lại dính tới hắn vậy?
Cố Tư Thành nói gì đó với Đại Bảo, khiến anh ta co rúm người lại, trên gương mặt tràn ngập kinh sợ. Vài phút sau, Nhất Phàm nhét vào trong túi anh ta một tấm danh thiếp rồi cả hai lên xe rời đi.
Chờ cho bọn họ đi khỏi cô mới từ sau bức tường ra mặt, nhưng lần này còn chưa kịp làm gì, thì đã trông thấy một nhóm người mặc áo đen khác hung dữ lao lên.
Một tên trong số chúng nhanh như cắt dùng vải đen trùm kín đầu Đại Bảo, số còn lại lập tức lôi anh ta lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, rồi nhanh chóng rời đi.
Mẹ kiếp! Chuyện quái quỷ gì lại xảy ra nữa vậy?
Hết Cố Tư Thành rồi lại băng nhóm xã hội đen, sao mà anh ta đắc tội với nhiều người thế.
Cô không thể để anh ta bị bắt đi được! Anh ta cần phải đi mua vé số, cần phải trúng 350 tỷ! Trời ơi 350 tỷ của cô.
Nếu như hôm nay còn không mua được vé số, thì nó sẽ hết thời hạn lưu trữ và bị tiêu huỷ, nghĩa là giấc mơ 350 tỷ kia cũng sẽ tan thành mây khói.
Cô tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra! Không được!
Không kịp suy nghĩ thêm, Hàn Chi lập tức leo lên xe của mình, đạp ga đuổi theo đám bọn họ.
Ở phía bên này Nhất Phàm vừa chạy ra khỏi con đường nhỏ, liền thấy chiếc xe 7 chỗ từ sau lao vọt lên, tốc độ không hề bình thường.
“Cố tổng là chiếc xe ban nãy đậu ở bên cạnh toà chung cư.” Nhất Phàm vội thông báo.
Lúc mới vào Cố Tư Thành đã có chút nghi ngờ, ở nơi như vậy không thể nào đậu chiếc xe không hợp cảnh, đã thế chiếc xe còn khởi động máy, giống như thể đang chờ người.
Mà bọn họ vừa rời đi, thì chiếc xe kia cũng vội vã rời đi, lẽ nào là đã tìm được người cần tìm.
“Nhất Phàm, tăng tốc bám theo chiếc xe đó, có khả năng là Đại Bảo bị bắt đi rồi!”
Lời Cố Tư Thành vừa dứt, thì bất ngờ chiếc xe màu đen do Hàn Chi cầm lái lao vọt qua, bám sát ngay sau chiếc xe bảy chỗ.
“Có thể là đồng bọn của chúng, cẩn thận đừng để bị phát hiện.”
Ánh mắt Cố Tư Thành quét qua một tia sắc bén, lần này hắn phải bắt bằng được kẻ đứng sau sai khiến Đại Bảo.
Dám ăn cắp thông tin quan trọng của Cố thị sao? Thế thì kẻ đó phải chuẩn bị tinh thần để bị hắn nghiền nát đi.
Vậy là trên đường phố đông đúc, một màn rượt đuổi trong thầm lặng nhưng hết sức căng go đang diễn ra, ngoài chiếc xe bảy chỗ, thì xe của Hàn Chi cùng xe của Cố Tư Thành đều bám nhau rất sát sao.
Kỹ năng luồn lách của cô tuyệt đối không thua kém bất kỳ tay lái chuyên nghiệp nào, còn khiến Nhất Phàm phải nhiều phen bắt vía.
Không bao lâu thì chiếc xe bảy chỗ giảm tốc độ, rồi chạy vào một khu nghỉ dưỡng, bên trong đó là hàng chục căn villa cao cấp nằm rải rác, thi thoảng vẫn có khách nghỉ đang ra vào.
Cuối cùng thì chiếc xe dừng lại ở một căn villa có diện tích rất lớn, cùng với đó lối kiến trúc hoàng gia sang trọng, nhìn qua có thể đoán người bên trong có thân phận và đẳng cấp không tầm thường.
Đại Bảo nhanh chóng bị đám người áo đen lôi từ trên xe xuống, rồi kéo vào bên trong. Ở bên ngoài Hàn Chi cũng cẩn thận núp ở một góc khuất, im lặng quan sát tình hình.
Vừa vào đến phòng khách thì một âm thanh lớn liền vang lên, tiếp theo chiếc gậy gôn mạ vàng vụt thẳng vào bụng Đại Bảo, hắn đau đớn ngã xuống sàn, cơ thể co quắp như một con tôm.
Căn phòng phút chốc chỉ còn tiếng rên ư ử, cùng tiếng thở nhè nhẹ của ác quỷ.
Người đàn ông cao 1m8, tóc ngắn màu nâu, gương mặt với đường nét ngoại quốc, nhất là ánh mắt sắc bén, xảo quyệt, giống hệt như một sát thủ.
Hắn nở nụ cười lạnh thấu xương, khiến người ta phát run.
“Con chó này mày đã nói những gì với Cố Tư Thành hả? Chẳng phải tao đã bảo mày cút xéo khỏi cái ổ chuột đó sao? Đáng ra mày nên nghe lời, nên ngậm chặt miệng lại mới phải! Mày biết nếu làm tao nổi giận, hậu quả sẽ là gì không? Tao sẽ bóp chết mày! Bóp chết lũ chuột nhắt chúng mày!”
Sau đó là liên tiếp những cú đánh giáng xuống người Đại Bảo.
Cùng lúc này, một tên đàn em của hắn bất ngờ xông vào, vẻ mặt kinh sợ, giọng nói có phần hụt hơi.
“Ông chủ! Bên ngoài…có người muốn gặp ông.”
Hắn bất mãn quát: “Gấp gáp gì! Là ai hả?”
“Là…là…Cố Tư Thành.”
Nghe xong, mặt hắn đột nhiên biến sắc, chân mày nhíu lại, hai hàm răng cũng nghiến chặt: “Lũ phế vật, có thế mà cũng để hắn bám theo đến tận đây!”
Tên đàn em hoảng sợ cúi đầu, toàn thân run rẩy: “Ông chủ trách phạt, là chúng tôi sơ ý! Để tôi ra bên ngoài đuổi hắn đi!”
Hắn đưa tay vỗ vỗ vào bên má tên đàn em mấy cái, khoé miệng lại cười lạnh:
“Hừ, ngu ngốc, mày là cái thá gì mà đuổi được hắn, hắn đã đánh hơi đến tận đây thì nghĩa là đã biết kẻ đứng sau là ai rồi.”
“Ông chủ hay là khử luôn tên này!”
“Không vội! Nhốt hắn lại! Tao còn phải ra bên ngoài, tâm sự với thằng em quý hoá của tao nữa.”
Đây là toà chung cư cũ, nằm trong con phố đông đúc nghèo nàn, nơi này dành cho người có mức thu nhập thấp, với nhiều ngành nghề khác nhau.
Hàn Chi mặc quần jean bó sát, bên ngoài khác áo dài tay, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, cô đậu xe ở đầu con hẻm, sau đó đi đi lại lại nhiều vòng quanh khu dân cư, để tìm kiếm một người.
Cô nhớ vào khoảng một tuần nữa, có một người đàn ông tên là Đại Bảo sẽ trúng giải độc đắc lên tới 350 tỷ. Cô không biết địa chỉ chính xác của anh ta, chỉ biết lúc lên truyền hình, có ghi anh ta ở chung cư này. Hơn nữa khi hỏi về lý do mua vé số, anh ta nói chưa từng mua bao giờ, là một người bạn đặc biệt mua cho anh ta.
Mà cô thì không nhớ chính xác tờ vé số đó có những dãy số nào, chỉ còn cách tìm đến đây, hưởng ké lộc từ anh ta.
Cô biết làm thế này là gian lận là phạm pháp, nhưng ông trời đã cho cô sống lại, nếu không tranh thủ cơ hội làm giàu thì thật là có lỗi, người không vì mình trời chu đất diệt mà.
Nhưng tìm cả nửa ngày mà vẫn không thấy bóng dáng Đại Bảo đâu, đúng lúc cô định quay ra xe, thì bất ngờ trông thấy anh ta trở về.
Người đàn ông ngoài 30 tuổi, mặc một bộ vest rẻ tiền, thân hình gầy gò, quai hàm còn mọc râu lún phún, nhất là thần sắc uể oải, thiếu sức sống, giống như người có bệnh hoặc là đã thức trắng nhiều đêm. Điều đặc biệt là trên tay anh ta còn cầm theo một hộp bánh kem, dường như là mua tặng ai đó.
Cô toan bước tới, thì một bóng áo đen từ trong ngõ lao nhanh ra, chặn đường anh ta.
Tiếp theo là một bóng dáng cao lớn khác, người này bước đi thong thả, khí chất sang trọng, trong một cái chớp mắt cô đã nhận ra. Người đàn ông đó là Cố Tư Thành, bên cạnh chính là Nhất Phàm trợ lý của anh ta.
Khỏi phải nói sắc mặt cô trở nên cực kỳ khó coi. Tại sao Cố Tư Thành lại qua lại với người này, còn đích thân đi gặp mặt anh ta? Cô cũng chỉ là muốn kiếm chác một ít để chơi cổ phiếu thôi mà, sao đen đủi lại dính tới hắn vậy?
Cố Tư Thành nói gì đó với Đại Bảo, khiến anh ta co rúm người lại, trên gương mặt tràn ngập kinh sợ. Vài phút sau, Nhất Phàm nhét vào trong túi anh ta một tấm danh thiếp rồi cả hai lên xe rời đi.
Chờ cho bọn họ đi khỏi cô mới từ sau bức tường ra mặt, nhưng lần này còn chưa kịp làm gì, thì đã trông thấy một nhóm người mặc áo đen khác hung dữ lao lên.
Một tên trong số chúng nhanh như cắt dùng vải đen trùm kín đầu Đại Bảo, số còn lại lập tức lôi anh ta lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, rồi nhanh chóng rời đi.
Mẹ kiếp! Chuyện quái quỷ gì lại xảy ra nữa vậy?
Hết Cố Tư Thành rồi lại băng nhóm xã hội đen, sao mà anh ta đắc tội với nhiều người thế.
Cô không thể để anh ta bị bắt đi được! Anh ta cần phải đi mua vé số, cần phải trúng 350 tỷ! Trời ơi 350 tỷ của cô.
Nếu như hôm nay còn không mua được vé số, thì nó sẽ hết thời hạn lưu trữ và bị tiêu huỷ, nghĩa là giấc mơ 350 tỷ kia cũng sẽ tan thành mây khói.
Cô tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra! Không được!
Không kịp suy nghĩ thêm, Hàn Chi lập tức leo lên xe của mình, đạp ga đuổi theo đám bọn họ.
Ở phía bên này Nhất Phàm vừa chạy ra khỏi con đường nhỏ, liền thấy chiếc xe 7 chỗ từ sau lao vọt lên, tốc độ không hề bình thường.
“Cố tổng là chiếc xe ban nãy đậu ở bên cạnh toà chung cư.” Nhất Phàm vội thông báo.
Lúc mới vào Cố Tư Thành đã có chút nghi ngờ, ở nơi như vậy không thể nào đậu chiếc xe không hợp cảnh, đã thế chiếc xe còn khởi động máy, giống như thể đang chờ người.
Mà bọn họ vừa rời đi, thì chiếc xe kia cũng vội vã rời đi, lẽ nào là đã tìm được người cần tìm.
“Nhất Phàm, tăng tốc bám theo chiếc xe đó, có khả năng là Đại Bảo bị bắt đi rồi!”
Lời Cố Tư Thành vừa dứt, thì bất ngờ chiếc xe màu đen do Hàn Chi cầm lái lao vọt qua, bám sát ngay sau chiếc xe bảy chỗ.
“Có thể là đồng bọn của chúng, cẩn thận đừng để bị phát hiện.”
Ánh mắt Cố Tư Thành quét qua một tia sắc bén, lần này hắn phải bắt bằng được kẻ đứng sau sai khiến Đại Bảo.
Dám ăn cắp thông tin quan trọng của Cố thị sao? Thế thì kẻ đó phải chuẩn bị tinh thần để bị hắn nghiền nát đi.
Vậy là trên đường phố đông đúc, một màn rượt đuổi trong thầm lặng nhưng hết sức căng go đang diễn ra, ngoài chiếc xe bảy chỗ, thì xe của Hàn Chi cùng xe của Cố Tư Thành đều bám nhau rất sát sao.
Kỹ năng luồn lách của cô tuyệt đối không thua kém bất kỳ tay lái chuyên nghiệp nào, còn khiến Nhất Phàm phải nhiều phen bắt vía.
Không bao lâu thì chiếc xe bảy chỗ giảm tốc độ, rồi chạy vào một khu nghỉ dưỡng, bên trong đó là hàng chục căn villa cao cấp nằm rải rác, thi thoảng vẫn có khách nghỉ đang ra vào.
Cuối cùng thì chiếc xe dừng lại ở một căn villa có diện tích rất lớn, cùng với đó lối kiến trúc hoàng gia sang trọng, nhìn qua có thể đoán người bên trong có thân phận và đẳng cấp không tầm thường.
Đại Bảo nhanh chóng bị đám người áo đen lôi từ trên xe xuống, rồi kéo vào bên trong. Ở bên ngoài Hàn Chi cũng cẩn thận núp ở một góc khuất, im lặng quan sát tình hình.
Vừa vào đến phòng khách thì một âm thanh lớn liền vang lên, tiếp theo chiếc gậy gôn mạ vàng vụt thẳng vào bụng Đại Bảo, hắn đau đớn ngã xuống sàn, cơ thể co quắp như một con tôm.
Căn phòng phút chốc chỉ còn tiếng rên ư ử, cùng tiếng thở nhè nhẹ của ác quỷ.
Người đàn ông cao 1m8, tóc ngắn màu nâu, gương mặt với đường nét ngoại quốc, nhất là ánh mắt sắc bén, xảo quyệt, giống hệt như một sát thủ.
Hắn nở nụ cười lạnh thấu xương, khiến người ta phát run.
“Con chó này mày đã nói những gì với Cố Tư Thành hả? Chẳng phải tao đã bảo mày cút xéo khỏi cái ổ chuột đó sao? Đáng ra mày nên nghe lời, nên ngậm chặt miệng lại mới phải! Mày biết nếu làm tao nổi giận, hậu quả sẽ là gì không? Tao sẽ bóp chết mày! Bóp chết lũ chuột nhắt chúng mày!”
Sau đó là liên tiếp những cú đánh giáng xuống người Đại Bảo.
Cùng lúc này, một tên đàn em của hắn bất ngờ xông vào, vẻ mặt kinh sợ, giọng nói có phần hụt hơi.
“Ông chủ! Bên ngoài…có người muốn gặp ông.”
Hắn bất mãn quát: “Gấp gáp gì! Là ai hả?”
“Là…là…Cố Tư Thành.”
Nghe xong, mặt hắn đột nhiên biến sắc, chân mày nhíu lại, hai hàm răng cũng nghiến chặt: “Lũ phế vật, có thế mà cũng để hắn bám theo đến tận đây!”
Tên đàn em hoảng sợ cúi đầu, toàn thân run rẩy: “Ông chủ trách phạt, là chúng tôi sơ ý! Để tôi ra bên ngoài đuổi hắn đi!”
Hắn đưa tay vỗ vỗ vào bên má tên đàn em mấy cái, khoé miệng lại cười lạnh:
“Hừ, ngu ngốc, mày là cái thá gì mà đuổi được hắn, hắn đã đánh hơi đến tận đây thì nghĩa là đã biết kẻ đứng sau là ai rồi.”
“Ông chủ hay là khử luôn tên này!”
“Không vội! Nhốt hắn lại! Tao còn phải ra bên ngoài, tâm sự với thằng em quý hoá của tao nữa.”
Danh sách chương