Vương Gia Minh nở một nụ cười đôn hậu, cầm lấy, sau đó hai người vui vẻ trò chuyện qua lại.

Đúng lúc này thì Cố Tư Thành đột ngột xuất hiện.

Dưới ánh nắng mặt trời phác hoạ thân hình cao lớn của hắn càng rõ nét, ngũ quan anh tuấn, cương nghị, khuôn mặt lộ vẻ điềm nhiên cố hữu.

Hắn trực tiếp bước tới, bắt tay thân mật với Vương Gia Minh.

Sau đó nhìn sang cô, ánh mắt vờ kinh ngạc: “Hàn Chi em cũng đến đây sao?”

“Hai người quen biết nhau à?” Vương Gia Minh vì bất ngờ mà hỏi.

Cố Tư Thành nở một nụ cười dịu dàng, thâm trầm đáp:

“Cô ấy là vợ của tôi, nếu biết cô ấy muốn đến đây, thì tôi đã sớm đưa cô ấy đi cùng rồi!”

Vương Gia Minh đột ngột vỗ vỗ vào bên cánh tay Cố Tư Thành, vui vẻ tán thưởng:

“Tôi còn thắc mắc không biết cô ấy là nhân vật tầm cỡ nào mà lại có khí chất và dung mạo xinh đẹp đến như vậy, hoá ra lại là Cố phu nhân, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp mà.”

“Ngài quá khen rồi!”

“Không phải như thế đâu, thật ra tôi...”

Hàn Chi muốn định lên tiếng phản bác liền bị Cố Tư Thành ngăn lại, hắn lập tức vươn tay ôm lấy eo cô, nghiêng đầu nói nhỏ, âm thanh đủ để cô nghe được:

“Hàn Chi, Tổng bí thư Vương là người rất coi trọng tình cảm gia đình, đừng khiến ngài ấy thất vọng.”

Nghe thấy vậy, Hàn Chi cũng không nỡ phá vỡ bầu không khí, nên thuận nước đẩy thuyền giúp hắn:

“Thật ra tôi có công việc riêng, nên sáng nay không thể đi cùng nhau.”

Vương Gia Minh hài lòng gật đầu, lại thấy bọn họ ân ái như vậy liền vui vẻ khen ngợi mấy câu.

Sau đó ông ta đi đến khu vực vệ sinh, bên ngoài Hàn Chi cũng định chuồn đi, thì đúng lúc mấy vị giám đốc tiến đến chào hỏi Cố Tư Thành. Hắn nhân cơ hội nắm tay cô giữ lại, còn vô sỉ giới thiệu cô là bạn gái mới của hắn.

Cô cũng vì chờ Vương Gia Minh, nên tạm thời không muốn gây sự với Cố Tư Thành.

Nhưng mà 15 phút trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng ông ấy bước ra ngoài, đột nhiên trong lòng cô dâng lên một dự cảm bất an.

Lẽ nào đây là thời điểm mà Vương Gia Minh đột tử? Kết luận trước đó nói Vương Gia Minh do phát hiện muộn, nên đã chết trước khi được đưa đến viện. Nếu như bây giờ cô xông vào, có thể cứu được ông ta không?

Nhưng nếu như Vương Gia Minh sống, đồng nghĩa với việc thị trường cổ phiếu sẽ không thay đổi, mọi tính toán trước đó của cô cũng coi như đổ sông đổ bể.

Trong tích Hàn Chi căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi trên trán lấm tấm xuất hiện, ngay cả gương mặt cũng biến sắc.

Cứu hay không cứu đây?

Thấy dáng vẻ này của cô, Cố Tư Thành hết sức lo lắng, hắn nắm lấy vai cô, cúi đầu hỏi:

“Sao đột nhiên sắc mặt lại tái nhợt thế này? Không khoẻ chỗ nào sao?”

“Gọi cấp cứu đi! Hãy gọi cấp cứu ngay lập tức!”

Nói xong, còn chưa để Cố Tư Thành hiểu ra vấn đề, cô lập tức gạt tay hắn, chạy như bay vào trong khu vệ sinh.

Nếu đã cho cô cơ hội, cô không thể nào thấy chết mà không cứu được.

Không kiếm tiền bằng cách này thì cô sẽ kiếm tiền bằng cách khác, mạng người quan trọng, cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà cướp đi cơ hội sống của người khác, cô không thể nhẫn tâm làm như vậy.

Quả nhiên lúc Hàn Chi xông vào thì Vương Gia Minh đã nằm gục dưới sàn, cô lập tức lao tới kiểm tra sự sống của ông ta.

Lúc này tim của Vương Gia Minh đã ngừng đập, cô nhanh chóng đặt hai tay lên ngực ông ta, tiến hành xoa bóp tim.

Rất nhanh Cố Tư Thành cũng chạy tới, hắn không hỏi gì, một chân quỳ xuống sàn, ra lệnh:

“Để tôi!”

Hàn Chi hoàn toàn phối hợp, cô nghiêng người sang bên, chừa chỗ trống cho hắn, sau đó vệ sĩ cũng ồ ạt lao vào.

Rất may sau khi tích cực cấp cứu thì nhịp tim của Vương Gia Mình cũng đập trở lại, ông ta từ từ mở mắt, hơi thở đều, phản xạ tốt.

Chỉ vài phút sau thì xe cấp cứu cũng có mặt, nhanh chóng đưa Vương Gia Minh đi.

Hàn Chi lầm lũi bước ra bên ngoài, trong đầu rối như tơ vò, mặt lại như bánh bao nhúng nước. Cố Tư Thành lặng lẽ bước đến bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô:

“Tâm trạng sau khi cứu người lại không vui sao?”

Hắn không hỏi cô vì sao xuất hiện ở đây? Vì sao biết Vương Gia Minh đang gặp nguy hiểm mà lao vào? Mà lại đi hỏi đến tâm trạng của cô, hắn không nghi ngờ gì cô sao?

Mà thôi mặc kệ, giờ phút này cô không quản nhiều được như vậy.

Cô cúi gằm mặt xuống, chân đưa ra đá đá vào mấy đám cỏ. Cô không trả lời câu hỏi của Cố Tư Thành, mà thay vào đó vu vơ hỏi ngược lại hắn:

“Cố Tư Thành, nếu tôi không có tiền trả nợ cho anh thì sao? Anh thật sự sẽ lấy đi Hứa thị hả?”

Hắn cười, nửa đùa nửa thật: “Nếu em không muốn Hứa thị rơi vào tay tôi, thì chi bằng lấy thân trả nợ đi.”

“Bộ anh thiếu thốn đến mức đó sao?” Cô liếc mắt, khoé môi cong lên khinh bỉ.

Hắn nhíu mày khó chịu: “Tôi đang nghiêm túc đưa ra giải pháp cho em.”

“Thôi bỏ đi! Tôi nhất định sẽ trả đủ tiền cho anh, Hứa thị từng là tâm huyết của mẹ tôi, tôi không thể để nó rơi vào tay anh một kẻ nguy hiểm như anh được.”

Cố Tư Thành nghe xong đôi mắt liền tối đi vài phần, con cáo nhỏ này thật khiến người ta muốn túm tay chân lại mà đánh cho một trận, thích nói là nói, hoàn toàn không nhìn xem đối phương là ai.

Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh.

“Cứu với! Bên này có người không ổn rồi!”

Cả cô và Cố Tư Thành đều đồng loạt quay đầu, sau đó chạy như bay về nơi phát ra âm thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện