Ở ngay bàn tiếp nước là một cậu bé chừng 14,15 tuổi, đang quỳ thụp dưới đất, hai tay ôm lấy ngực với vẻ khó thở.
Bên cạnh cậu bé là chai nước đang uống dở.
Mấy người dọn vệ sinh nhìn thấy hai người họ chạy tới tay chân luống cuống, gương mặt hoảng hốt không thôi.
“Cậu bé bị sao vậy?” Cố Tư Thành vội hỏi.
“Tôi... tôi không biết, sau khi cậu ấy uống chai nước kia xong thì đột nhiên chóng mặt mà ngã vật xuống đất.”
“Không lẽ là lên cơn đau tim?” Một người đàn ông cũng cùng lúc chạy tới với hai người họ, lên tiếng phán đoán.
“Gọi cấp cứu đi! Nhanh lên!” Cố Tư Thành ngay lập tức ra lệnh.
“Vâng...vâng!”
Người quét dọn vệ sinh hoảng hốt rút điện thoại ra, rồi làm theo lời hắn.
Ánh mắt Hàn Chi nổi lên tia nghi hoặc, lại có chút kinh sợ, cô sau đó vội nhặt lấy chai nước lên, hít một hơi từ lượng nước còn sót lại.
Trong khoảnh khắc cơ thể liền có phản ứng cực kỳ khó chịu. Cô kinh hãi nhìn Cố Tư Thành, nói:
“Trong này hình như có thứ gì đó!”
Hắn nhanh chóng cầm lấy chai nước từ cô, sau đó chỉ dùng đầu lưỡi chạm nhẹ lên cổ chai, vài giây sau, ánh mắt trở nên cực kỳ căng thẳng.
“Là độc Xyanua!”
Hàn Chi hoảng sợ, như không dám tin: “Làm sao anh biết?”
“Các dấu hiệu bây giờ là điều rõ ràng nhất, chóng mặt, khó thở, tim đập nhanh, hơn nữa ngộ độc Xyanua sẽ không khiến da tím tái, thậm chí còn hồng hào do lượng oxy dư thừa trong máu”
“Vậy thì nhanh cho cậu bé nôn ra đi!” Người đàn ông đó nghe thấy vậy liền quỳ xuống, định dùng tay của mình đút vào miệng của cậu bé.
Cố Tư Thành lập tức gạt mạnh tay hắn ta ra:
“Không được kích thích nôn! Trúng độc Xyanua chỉ có thể điều trị bằng thuốc giải độc đặc hiệu. Phải đưa cậu bé đến cơ sở y tế gần nhất, nếu không sẽ không kịp”
Dứt lời hắn liền bế thốc cậu bé lên. Rồi nhìn sang Hàn Chi, khẩn cấp ra lệnh:
“Em đóng nắp chai nước lại, cầm nó theo tôi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Chi từ lúc nào đã trở nên trắng bệch, không còn giọt máu, mấy ngón tay cầm chai nước mà Cố Tư Thành vừa đưa cứ run rẩy mãi không thôi.
Chai nước này là chai nước mà cô đã lấy từ tay người tình nguyện viên, khi hắn ta muốn đưa nó cho Vương Gia Minh, rồi sau đó cô đã đặt nó ở đây.
Như vậy nghĩa là...
Trước đây Vương Gia Minh không phải chết do đột tử, mà là bị đầu độc mà chết.
Là cô, vì thay đổi số mệnh cho ông ấy, mà đã tự tay hại chết người khác rồi.
“Hàn Chi nhanh lên!”
Tiếng quát của Cố Tư Thành khiến cô lập tức bừng tỉnh, cô nhanh chóng làm theo lời hắn, rồi cùng hắn lên xe, đưa cậu bé kia đi cấp cứu.
Chiếc xe cao cấp trong chớp mắt lao như bay trên đường quốc lộ.
Cố Tư Thành chuyên tâm lái xe, đồng thời gọi đi một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia vừa thông, hắn đã khẩn cấp ra lệnh:
“Lập tức đuổi theo xe cấp cứu nhanh lên! Tổng bí thư Vương có khả năng sẽ bị ám sát.”
Sau đó Cố Tư Thành tắt máy, lại thông qua kính chiếu hậu, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như đang mất đi huyết sắc mà tái nhợt, đôi mắt nhìn cậu bé bên cạnh mang vẻ đau thương cùng day dứt.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Cố Tư Thành, tâm chấn động, muốn định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bởi lẽ những gì cố muốn nói đều được Cố Tư Thành nắm rõ cả rồi.
Chỉ 8 phút sau bọn họ đã tới được một bệnh viện tư, bác sĩ cùng y tá cũng nhanh chóng đưa cậu bé vào phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài cùng lúc điện thoại của Cố Tư Thành đổ chuông.
Sau khi nghe xong sắc mặt hắn liền thay đổi, đôi mày theo bản năng nhíu lại.
Hắn bước tới chỗ cô đang ngồi, thấp giọng nói:
“Tổng bí thư Vương Gia Minh, đã qua đời rồi!”
Thân thể cô cứng ngắc lại, cảm giác như nửa ngày sau mới có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn lên Cố Tư Thành, đồng tử đen láy rung động, tựa như ngọc bích vỡ ra.
“Không thể nào! Chẳng phải lúc lên xe tình trạng của ông ấy rất tốt hay sao? Hơn nữa, anh cũng đã cử người đuổi theo rồi mà?”
Hắn nuốt xuống một ngụm khí, khó khăn nói:
“Vẫn là chậm một bước. Kẻ ám sát đã trà trộn lên xe cấp cứu, và ngay khi lên hắn đã tiêm Xyanua cho ngài ấy rồi, tới khi người của tôi đuổi đến nơi, thì đã trông thấy chiếc xe bị bỏ lại. Tài xế bị đánh ngất, còn Tổng bí thư Vương thì đã ngưng thở”
Đầu óc Hàn Chi nghe xong càng thêm rối loạn, trong lòng nặng trĩu như có tảng đá đè xuống.
“Cố Tư Thành.... làm sao anh biết là Tổng bí thư Vương sẽ bị ám sát? Chuyện cậu bé uống phải độc Xyanua còn chưa biết là nhằm vào ai mà?”
“Lúc đó, tôi đã thấy em đổi nước cho ông ấy”
Hàn Chi nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc cùng thê lương.
“Vậy anh cũng biết cậu bé kia là do tôi hại.”
“Đồ ngốc! Không phải lỗi do em, làm sao mà em biết được trong đó có gì, hơn nữa mục tiêu của bọn ám sát là Tổng bí thư Vương, nếu như hôm nay em không xuất hiện, phá vỡ đi kế hoạch ban đầu của chúng, thì có lẽ cái chết của ông ấy sẽ không thể nào mà bị vạch trần được.”
Cô khẽ lắc đầu, dáng vẻ như người vô hồn.
“Không phải đâu! Hình như tôi đã làm sai rồi... tôi càng muốn thay đổi thì lại càng mắc thêm sai lầm..”
Không những không cứu được Vương Gia Minh mà còn hại thêm người vô tội, lẽ nào nếu cô cứ cố chấp thay đổi số mệnh, thì sẽ càng nhận lấy hậu quả tồi tệ hơn sao? Giọt nước mắt trong suốt chảy từ khóe mắt Hàn Chi xuống. Cô cúi đầu khóc, tiếng khóc không lớn, nghe mà tan nát cõi lòng.
Cố Tư Thành trước giờ rất cứng rắn nhưng rốt cục nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng đau đớn giống như bị dao đâm.
Hắn không thể kiềm chế được, nâng tay lên, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó để cô tựa vào mình.
Hàn Chi không hề giãy dụa. Cô giống như con cáo nhỏ bị chặt đứt đuôi, đầu ngả vào lòng người đàn ông mà yếu đuối.
Hắn hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tinh tế của cô, hơi thở bình ổn, nhẹ nhàng khiến người ta yên lòng:
“Hàn Chi! Em đã làm rất tốt! Sau này em muốn làm gì thì cứ làm như thế, có tôi chống lưng cho em. Việc gì không làm được, thì để tôi làm giúp em.”
Bên cạnh cậu bé là chai nước đang uống dở.
Mấy người dọn vệ sinh nhìn thấy hai người họ chạy tới tay chân luống cuống, gương mặt hoảng hốt không thôi.
“Cậu bé bị sao vậy?” Cố Tư Thành vội hỏi.
“Tôi... tôi không biết, sau khi cậu ấy uống chai nước kia xong thì đột nhiên chóng mặt mà ngã vật xuống đất.”
“Không lẽ là lên cơn đau tim?” Một người đàn ông cũng cùng lúc chạy tới với hai người họ, lên tiếng phán đoán.
“Gọi cấp cứu đi! Nhanh lên!” Cố Tư Thành ngay lập tức ra lệnh.
“Vâng...vâng!”
Người quét dọn vệ sinh hoảng hốt rút điện thoại ra, rồi làm theo lời hắn.
Ánh mắt Hàn Chi nổi lên tia nghi hoặc, lại có chút kinh sợ, cô sau đó vội nhặt lấy chai nước lên, hít một hơi từ lượng nước còn sót lại.
Trong khoảnh khắc cơ thể liền có phản ứng cực kỳ khó chịu. Cô kinh hãi nhìn Cố Tư Thành, nói:
“Trong này hình như có thứ gì đó!”
Hắn nhanh chóng cầm lấy chai nước từ cô, sau đó chỉ dùng đầu lưỡi chạm nhẹ lên cổ chai, vài giây sau, ánh mắt trở nên cực kỳ căng thẳng.
“Là độc Xyanua!”
Hàn Chi hoảng sợ, như không dám tin: “Làm sao anh biết?”
“Các dấu hiệu bây giờ là điều rõ ràng nhất, chóng mặt, khó thở, tim đập nhanh, hơn nữa ngộ độc Xyanua sẽ không khiến da tím tái, thậm chí còn hồng hào do lượng oxy dư thừa trong máu”
“Vậy thì nhanh cho cậu bé nôn ra đi!” Người đàn ông đó nghe thấy vậy liền quỳ xuống, định dùng tay của mình đút vào miệng của cậu bé.
Cố Tư Thành lập tức gạt mạnh tay hắn ta ra:
“Không được kích thích nôn! Trúng độc Xyanua chỉ có thể điều trị bằng thuốc giải độc đặc hiệu. Phải đưa cậu bé đến cơ sở y tế gần nhất, nếu không sẽ không kịp”
Dứt lời hắn liền bế thốc cậu bé lên. Rồi nhìn sang Hàn Chi, khẩn cấp ra lệnh:
“Em đóng nắp chai nước lại, cầm nó theo tôi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Chi từ lúc nào đã trở nên trắng bệch, không còn giọt máu, mấy ngón tay cầm chai nước mà Cố Tư Thành vừa đưa cứ run rẩy mãi không thôi.
Chai nước này là chai nước mà cô đã lấy từ tay người tình nguyện viên, khi hắn ta muốn đưa nó cho Vương Gia Minh, rồi sau đó cô đã đặt nó ở đây.
Như vậy nghĩa là...
Trước đây Vương Gia Minh không phải chết do đột tử, mà là bị đầu độc mà chết.
Là cô, vì thay đổi số mệnh cho ông ấy, mà đã tự tay hại chết người khác rồi.
“Hàn Chi nhanh lên!”
Tiếng quát của Cố Tư Thành khiến cô lập tức bừng tỉnh, cô nhanh chóng làm theo lời hắn, rồi cùng hắn lên xe, đưa cậu bé kia đi cấp cứu.
Chiếc xe cao cấp trong chớp mắt lao như bay trên đường quốc lộ.
Cố Tư Thành chuyên tâm lái xe, đồng thời gọi đi một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia vừa thông, hắn đã khẩn cấp ra lệnh:
“Lập tức đuổi theo xe cấp cứu nhanh lên! Tổng bí thư Vương có khả năng sẽ bị ám sát.”
Sau đó Cố Tư Thành tắt máy, lại thông qua kính chiếu hậu, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như đang mất đi huyết sắc mà tái nhợt, đôi mắt nhìn cậu bé bên cạnh mang vẻ đau thương cùng day dứt.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Cố Tư Thành, tâm chấn động, muốn định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bởi lẽ những gì cố muốn nói đều được Cố Tư Thành nắm rõ cả rồi.
Chỉ 8 phút sau bọn họ đã tới được một bệnh viện tư, bác sĩ cùng y tá cũng nhanh chóng đưa cậu bé vào phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài cùng lúc điện thoại của Cố Tư Thành đổ chuông.
Sau khi nghe xong sắc mặt hắn liền thay đổi, đôi mày theo bản năng nhíu lại.
Hắn bước tới chỗ cô đang ngồi, thấp giọng nói:
“Tổng bí thư Vương Gia Minh, đã qua đời rồi!”
Thân thể cô cứng ngắc lại, cảm giác như nửa ngày sau mới có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn lên Cố Tư Thành, đồng tử đen láy rung động, tựa như ngọc bích vỡ ra.
“Không thể nào! Chẳng phải lúc lên xe tình trạng của ông ấy rất tốt hay sao? Hơn nữa, anh cũng đã cử người đuổi theo rồi mà?”
Hắn nuốt xuống một ngụm khí, khó khăn nói:
“Vẫn là chậm một bước. Kẻ ám sát đã trà trộn lên xe cấp cứu, và ngay khi lên hắn đã tiêm Xyanua cho ngài ấy rồi, tới khi người của tôi đuổi đến nơi, thì đã trông thấy chiếc xe bị bỏ lại. Tài xế bị đánh ngất, còn Tổng bí thư Vương thì đã ngưng thở”
Đầu óc Hàn Chi nghe xong càng thêm rối loạn, trong lòng nặng trĩu như có tảng đá đè xuống.
“Cố Tư Thành.... làm sao anh biết là Tổng bí thư Vương sẽ bị ám sát? Chuyện cậu bé uống phải độc Xyanua còn chưa biết là nhằm vào ai mà?”
“Lúc đó, tôi đã thấy em đổi nước cho ông ấy”
Hàn Chi nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc cùng thê lương.
“Vậy anh cũng biết cậu bé kia là do tôi hại.”
“Đồ ngốc! Không phải lỗi do em, làm sao mà em biết được trong đó có gì, hơn nữa mục tiêu của bọn ám sát là Tổng bí thư Vương, nếu như hôm nay em không xuất hiện, phá vỡ đi kế hoạch ban đầu của chúng, thì có lẽ cái chết của ông ấy sẽ không thể nào mà bị vạch trần được.”
Cô khẽ lắc đầu, dáng vẻ như người vô hồn.
“Không phải đâu! Hình như tôi đã làm sai rồi... tôi càng muốn thay đổi thì lại càng mắc thêm sai lầm..”
Không những không cứu được Vương Gia Minh mà còn hại thêm người vô tội, lẽ nào nếu cô cứ cố chấp thay đổi số mệnh, thì sẽ càng nhận lấy hậu quả tồi tệ hơn sao? Giọt nước mắt trong suốt chảy từ khóe mắt Hàn Chi xuống. Cô cúi đầu khóc, tiếng khóc không lớn, nghe mà tan nát cõi lòng.
Cố Tư Thành trước giờ rất cứng rắn nhưng rốt cục nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng đau đớn giống như bị dao đâm.
Hắn không thể kiềm chế được, nâng tay lên, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó để cô tựa vào mình.
Hàn Chi không hề giãy dụa. Cô giống như con cáo nhỏ bị chặt đứt đuôi, đầu ngả vào lòng người đàn ông mà yếu đuối.
Hắn hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tinh tế của cô, hơi thở bình ổn, nhẹ nhàng khiến người ta yên lòng:
“Hàn Chi! Em đã làm rất tốt! Sau này em muốn làm gì thì cứ làm như thế, có tôi chống lưng cho em. Việc gì không làm được, thì để tôi làm giúp em.”
Danh sách chương