Rất may nhờ được cấp cứu kịp thời nên cậu bé đã qua cơn nguy kịch, cũng giảm được các nguy cơ biến chứng sau này.
Bây giờ chỉ cần theo dõi và tích cực điều trị, là có thể hồi phục được như trước.
Nghe thấy bác sĩ nói thế Hàn Chi bèn thở phào nhẹ nhõm, giống như trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
Sau đó cô và Cố Tư Thành ở lại bệnh viện cho đến khi người nhà của cậu bé đến.
Có một điều khiến cô không ngờ, là Cố Tư Thành đã đứng ra chi trả toàn bộ viện phí, cũng như yêu cầu bác sĩ sử dụng những loại thuốc và dịch vụ tốt nhất cho cậu bé.
Ngoài ra đối với việc học của cậu bé, Cố Tư Thành cũng đã lo toàn bộ chi phí, còn hứa sẽ dành cho cậu bé một suất làm việc ở Cố thị, nếu sau này muốn, cậu bé có thể đến đó bất cứ lúc nào.
Nhìn người nhà cậu bé liên tục quỳ lạy cảm ơn Cố Tư Thành, trong lòng Hàn Chi liền dâng lên sự xúc động khó tả.
Cô tự hỏi, nếu như Cố Tư Thành không xuất hiện kịp thời, thì cô cũng không biết phải làm như thế nào nữa? Hắn giống như con thuyền đưa cô ra khỏi vùng bão tố vậy, mặc dù khiến người ta ghét, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác an toàn, tin tưởng mà đi theo.
Sau khi sắp xếp xong cho cậu bé, thì Cố Tư Thành lái xe đưa cô đến văn phòng chính phủ, tại đây một đội đặc vụ được thành lập, nhằm truy bắt kẻ ám sát Vương Gia Minh.
Nhờ những chi tiết mà Hàn Chi cung cấp, cùng những thông tin trước đó thì thủ phạm có thể là một nhóm 3 người. Chân dung phác họa bằng AI cũng được vẽ rất chi tiết, nên vừa nhìn Hàn Chi đã nhận ra kẻ giả danh tình nguyện viên ngay.
Đợi đến khi bọn họ có thể ra về, thì trời cũng đã chập tối, Cố Tư Thành muốn đưa cô đi ăn nhưng Hàn Chi từ chối, bây giờ cô chỉ muốn trèo lên giường ngủ một giấc mà thôi.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Cố Tư Thành cũng không nỡ ép, hắn sau đó lái xe đưa cô trở về.
Vì sợ Hoa Mẫn sẽ nhìn thấy nên cô bảo Cố Tư Thành đậu xe cách đó một đoạn, vừa định mở cửa bước xuống, thì hắn liền cầm lấy tay cô ngăn lại.
“Khoan đã!”
“Chuyện gì nữa?” Cô nhíu mày, nhìn hắn hỏi.
Cố Tư Thành tỏ ra nghiêm túc: “Em bỏ chặn số của tôi đi! Lỡ như có việc cần, tôi còn liên lạc được với em.”
Chần chừ một lát, cô liền thỏa hiệp: “Về nhà tôi sẽ làm”
“Không được! Tôi muốn em làm ngay bây giờ!” Hắn dứt khoát đưa ra yêu cầu.
Trước thái độ cương quyết của hắn, cô đành lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng ngay khi vừa ấn xong mật khẩu, thì lại bị Cố Tư Thành ngang nhiên giật lấy.
Hắn tự mình thực hiện thao tác, còn để số điện thoại của hắn thành phím gọi nhanh.
Xong xuôi, hắn mới chịu buông tay để cô xuống xe. Còn lưu luyến nhìn cô một lát rồi mới rời đi.
Quả thực trải qua chuyện ngày hôm nay làm cô không khỏi kinh sợ. Mặc dù trước đó, cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái chết dành cho Vương Gia Minh, nhưng lại nhận ra vì sự xuất hiện của cô, mà đã thay đổi nhiều tình tiết khác.
Nhưng dù cho có thay đổi thế nào, thì kết quả vẫn sẽ diễn ra theo đúng những gì đã diễn ra, chỉ là vào một thời điểm khác, bằng một lý do khác mà thôi.
Điều đó khiến cô bất an, giống như bản án tử hình đang còn treo lơ lững trên đỉnh đầu vậy.
Nếu như cô không chết vì bị truy sát, thì có lẽ nào sẽ chết vì lý do khác?
Nhưng như vậy thì có khác nào Đại Bảo và Vương Gia Minh đâu?
Không đúng! Cô khác bọn họ ở chỗ cô trùng sinh còn bọn họ thì không. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất để cô có thể thay đổi vận mệnh.
Cứ đợi đến thời điểm đó, cô nhất định sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đúng lúc cô đang mải suy nghĩ thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, là số của Cố Tư Thành.
“Lại chuyện gì nữa?” Cô vốn định không nghe máy, nhưng sau đó nghĩ đi nghĩ lại, sợ hắn có chuyện gấp cần nói nên thôi.
Tuy nhiên hắn lại có vẻ thong thả: “Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn kiểm tra xem đường truyền thế nào thôi.”
Cô thật sự nổi giận: “Cố Tư Thành anh đừng rảnh rỗi kiếm chuyện nữa được không? Hôm nay tôi đủ mệt rồi, không muốn khẩu chiến với anh thêm nữa.”
Hắn tỏ ra vội vàng: “Được rồi! Tôi biết em mệt, nên chỉ muốn dặn em hãy ngủ cho thật ngon, ăn cho thật nhiều, nếu có thời gian thì hãy nghĩ đến tôi một lát”
“Ai mà thèm muốn anh! Thôi tôi tắt máy đây... ưm...mm”
Đột nhiên trong điện thoại truyền đến âm thanh khó hiểu, khiến Cố Tư Thành bất an gọi tên cô: “Hàn Chi?”
"Hm...m..."
Đáp lại hắn là khoảng không im lặng, chỉ khe khẽ là tiếng kêu rên xuyên qua từng ngón tay.
“Hứa Hàn Chi? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Một giây sau điện thoại đột ngột bị tắt.
Trong lòng Cố Tư Thành dâng lên một cảm giác bất an. Hắn ngay lập tức đánh lái quay đầu xe, rồi đạp ga như bay về phía biệt thự.
Nhưng mà con đường vắng tanh không một bóng người, sự kinh sợ đập mạnh vào dây thần kinh của hắn, hắn hoảng hốt lấy điện thoại ra kiểm tra.
Cũng may ban nãy, lúc cầm điện thoại của cô, hắn đã lén cài đặt một hệ thống định vị đồng bộ trên máy hắn.
Ngay khi vừa nhìn thấy mũi tên đỏ ở trên màn hình đang di chuyển, hắn ngay lập tức đạp ga đuổi theo. Sau đó ấn số gọi cho đội đặc vụ, rồi truyền đi một loạt mệnh lệnh.
Do hắn đã quá chủ quan rồi, không nghĩ rằng Hàn Chi là người trực tiếp tiếp xúc với kẻ ám sát, cho nên khả năng cao, là cô đã bị bọn chúng bắt cóc để trả trù.
Giờ khắc này, hắn một lòng chỉ nghĩ đến Hàn Chi, nghĩ đến việc cô đang gặp nguy hiểm trên chiếc xe đó thì lồng ngực trào lên cảm giác phẫn nộ, cùng thất bại chưa từng có. Theo thời gian truy đuổi đang tăng lên, khiến hắn phải điên cuồng hoảng sợ.
Nếu như cô có mệnh hệ gì, thì hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Hai chiếc xe chạy như bay trên đường phố, sau đó chiếc xe màu đen bất ngờ rời khỏi đường quốc lộ, rồi chạy vào một con đường vắng.
Cố Tư Thành gắt gao bám theo sau, lúc này chiếc xe màu đen đang chạy lên một chiếc cầu, nhưng đột nhiên liền đảo qua đảo lại, rồi trong phút chốc cánh cửa phía sau bật mở, thân ảnh nhỏ nhắn của Hàn Chi lao vọt ra bên ngoài.
KÉTTTT▬▬▬
Chiếc xe màu đen đột ngột phanh gấp, tạo lên tiếng ma sát đến chói tai.
Hàn Chi bị hất văng vào thành cầu, toàn thân đau nhức cực độ, nhưng mà cô chỉ có thể cắn chặt răng, đè nén cơn đau bò dậy, điên cuồng chạy về phía Cố Tư Thành.
Tuy nhiên tên bắt cóc với thân thủ cực nhanh, thoát cái đã tóm chặt lấy cô như diều hâu tóm lấy gà con. Lại trông thấy xe của Cố Tư Thành đang lao nhanh tới, thì lập tức nhấc bổng cô lên, rồi ném qua thành cầu, nơi mà ở phía dưới là nước sống đang cuồn cuộn chảy.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ánh mắt Cố Tư Thành hoàn toàn chấn động, sự cường ngạnh trên gương mặt cũng không thể duy trì được nữa, trái tim cũng như ngừng đập.
Hắn siết chặt vô lăng, tông thẳng vào tên bắt cóc bằng một tốc độ đáng sợ.
Bây giờ chỉ cần theo dõi và tích cực điều trị, là có thể hồi phục được như trước.
Nghe thấy bác sĩ nói thế Hàn Chi bèn thở phào nhẹ nhõm, giống như trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
Sau đó cô và Cố Tư Thành ở lại bệnh viện cho đến khi người nhà của cậu bé đến.
Có một điều khiến cô không ngờ, là Cố Tư Thành đã đứng ra chi trả toàn bộ viện phí, cũng như yêu cầu bác sĩ sử dụng những loại thuốc và dịch vụ tốt nhất cho cậu bé.
Ngoài ra đối với việc học của cậu bé, Cố Tư Thành cũng đã lo toàn bộ chi phí, còn hứa sẽ dành cho cậu bé một suất làm việc ở Cố thị, nếu sau này muốn, cậu bé có thể đến đó bất cứ lúc nào.
Nhìn người nhà cậu bé liên tục quỳ lạy cảm ơn Cố Tư Thành, trong lòng Hàn Chi liền dâng lên sự xúc động khó tả.
Cô tự hỏi, nếu như Cố Tư Thành không xuất hiện kịp thời, thì cô cũng không biết phải làm như thế nào nữa? Hắn giống như con thuyền đưa cô ra khỏi vùng bão tố vậy, mặc dù khiến người ta ghét, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác an toàn, tin tưởng mà đi theo.
Sau khi sắp xếp xong cho cậu bé, thì Cố Tư Thành lái xe đưa cô đến văn phòng chính phủ, tại đây một đội đặc vụ được thành lập, nhằm truy bắt kẻ ám sát Vương Gia Minh.
Nhờ những chi tiết mà Hàn Chi cung cấp, cùng những thông tin trước đó thì thủ phạm có thể là một nhóm 3 người. Chân dung phác họa bằng AI cũng được vẽ rất chi tiết, nên vừa nhìn Hàn Chi đã nhận ra kẻ giả danh tình nguyện viên ngay.
Đợi đến khi bọn họ có thể ra về, thì trời cũng đã chập tối, Cố Tư Thành muốn đưa cô đi ăn nhưng Hàn Chi từ chối, bây giờ cô chỉ muốn trèo lên giường ngủ một giấc mà thôi.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Cố Tư Thành cũng không nỡ ép, hắn sau đó lái xe đưa cô trở về.
Vì sợ Hoa Mẫn sẽ nhìn thấy nên cô bảo Cố Tư Thành đậu xe cách đó một đoạn, vừa định mở cửa bước xuống, thì hắn liền cầm lấy tay cô ngăn lại.
“Khoan đã!”
“Chuyện gì nữa?” Cô nhíu mày, nhìn hắn hỏi.
Cố Tư Thành tỏ ra nghiêm túc: “Em bỏ chặn số của tôi đi! Lỡ như có việc cần, tôi còn liên lạc được với em.”
Chần chừ một lát, cô liền thỏa hiệp: “Về nhà tôi sẽ làm”
“Không được! Tôi muốn em làm ngay bây giờ!” Hắn dứt khoát đưa ra yêu cầu.
Trước thái độ cương quyết của hắn, cô đành lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng ngay khi vừa ấn xong mật khẩu, thì lại bị Cố Tư Thành ngang nhiên giật lấy.
Hắn tự mình thực hiện thao tác, còn để số điện thoại của hắn thành phím gọi nhanh.
Xong xuôi, hắn mới chịu buông tay để cô xuống xe. Còn lưu luyến nhìn cô một lát rồi mới rời đi.
Quả thực trải qua chuyện ngày hôm nay làm cô không khỏi kinh sợ. Mặc dù trước đó, cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái chết dành cho Vương Gia Minh, nhưng lại nhận ra vì sự xuất hiện của cô, mà đã thay đổi nhiều tình tiết khác.
Nhưng dù cho có thay đổi thế nào, thì kết quả vẫn sẽ diễn ra theo đúng những gì đã diễn ra, chỉ là vào một thời điểm khác, bằng một lý do khác mà thôi.
Điều đó khiến cô bất an, giống như bản án tử hình đang còn treo lơ lững trên đỉnh đầu vậy.
Nếu như cô không chết vì bị truy sát, thì có lẽ nào sẽ chết vì lý do khác?
Nhưng như vậy thì có khác nào Đại Bảo và Vương Gia Minh đâu?
Không đúng! Cô khác bọn họ ở chỗ cô trùng sinh còn bọn họ thì không. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất để cô có thể thay đổi vận mệnh.
Cứ đợi đến thời điểm đó, cô nhất định sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đúng lúc cô đang mải suy nghĩ thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, là số của Cố Tư Thành.
“Lại chuyện gì nữa?” Cô vốn định không nghe máy, nhưng sau đó nghĩ đi nghĩ lại, sợ hắn có chuyện gấp cần nói nên thôi.
Tuy nhiên hắn lại có vẻ thong thả: “Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn kiểm tra xem đường truyền thế nào thôi.”
Cô thật sự nổi giận: “Cố Tư Thành anh đừng rảnh rỗi kiếm chuyện nữa được không? Hôm nay tôi đủ mệt rồi, không muốn khẩu chiến với anh thêm nữa.”
Hắn tỏ ra vội vàng: “Được rồi! Tôi biết em mệt, nên chỉ muốn dặn em hãy ngủ cho thật ngon, ăn cho thật nhiều, nếu có thời gian thì hãy nghĩ đến tôi một lát”
“Ai mà thèm muốn anh! Thôi tôi tắt máy đây... ưm...mm”
Đột nhiên trong điện thoại truyền đến âm thanh khó hiểu, khiến Cố Tư Thành bất an gọi tên cô: “Hàn Chi?”
"Hm...m..."
Đáp lại hắn là khoảng không im lặng, chỉ khe khẽ là tiếng kêu rên xuyên qua từng ngón tay.
“Hứa Hàn Chi? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Một giây sau điện thoại đột ngột bị tắt.
Trong lòng Cố Tư Thành dâng lên một cảm giác bất an. Hắn ngay lập tức đánh lái quay đầu xe, rồi đạp ga như bay về phía biệt thự.
Nhưng mà con đường vắng tanh không một bóng người, sự kinh sợ đập mạnh vào dây thần kinh của hắn, hắn hoảng hốt lấy điện thoại ra kiểm tra.
Cũng may ban nãy, lúc cầm điện thoại của cô, hắn đã lén cài đặt một hệ thống định vị đồng bộ trên máy hắn.
Ngay khi vừa nhìn thấy mũi tên đỏ ở trên màn hình đang di chuyển, hắn ngay lập tức đạp ga đuổi theo. Sau đó ấn số gọi cho đội đặc vụ, rồi truyền đi một loạt mệnh lệnh.
Do hắn đã quá chủ quan rồi, không nghĩ rằng Hàn Chi là người trực tiếp tiếp xúc với kẻ ám sát, cho nên khả năng cao, là cô đã bị bọn chúng bắt cóc để trả trù.
Giờ khắc này, hắn một lòng chỉ nghĩ đến Hàn Chi, nghĩ đến việc cô đang gặp nguy hiểm trên chiếc xe đó thì lồng ngực trào lên cảm giác phẫn nộ, cùng thất bại chưa từng có. Theo thời gian truy đuổi đang tăng lên, khiến hắn phải điên cuồng hoảng sợ.
Nếu như cô có mệnh hệ gì, thì hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Hai chiếc xe chạy như bay trên đường phố, sau đó chiếc xe màu đen bất ngờ rời khỏi đường quốc lộ, rồi chạy vào một con đường vắng.
Cố Tư Thành gắt gao bám theo sau, lúc này chiếc xe màu đen đang chạy lên một chiếc cầu, nhưng đột nhiên liền đảo qua đảo lại, rồi trong phút chốc cánh cửa phía sau bật mở, thân ảnh nhỏ nhắn của Hàn Chi lao vọt ra bên ngoài.
KÉTTTT▬▬▬
Chiếc xe màu đen đột ngột phanh gấp, tạo lên tiếng ma sát đến chói tai.
Hàn Chi bị hất văng vào thành cầu, toàn thân đau nhức cực độ, nhưng mà cô chỉ có thể cắn chặt răng, đè nén cơn đau bò dậy, điên cuồng chạy về phía Cố Tư Thành.
Tuy nhiên tên bắt cóc với thân thủ cực nhanh, thoát cái đã tóm chặt lấy cô như diều hâu tóm lấy gà con. Lại trông thấy xe của Cố Tư Thành đang lao nhanh tới, thì lập tức nhấc bổng cô lên, rồi ném qua thành cầu, nơi mà ở phía dưới là nước sống đang cuồn cuộn chảy.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ánh mắt Cố Tư Thành hoàn toàn chấn động, sự cường ngạnh trên gương mặt cũng không thể duy trì được nữa, trái tim cũng như ngừng đập.
Hắn siết chặt vô lăng, tông thẳng vào tên bắt cóc bằng một tốc độ đáng sợ.
Danh sách chương