Đây là nơi nào? Giữa không gian mịt mù mờ ảo, cô như người bước vào cõi mộng, ngoài lớp sương mù bủa vây tứ phía, cô chẳng thể nhìn thấy được gì.

Rất lâu sau một cánh cửa lớn mở ra, ánh sáng dần bao phủ, mọi thứ cũng dần rõ nét hơn.

Đó là một bữa tiệc xa hoa lộng lẫy với rất nhiều người.

Cô nhận ra rồi, đây chính là bữa tiệc mà cô đã tham dự khi ngày đầu về nước.

Kia rồi, đó là cô và mấy người bạn của mình, hình như là đang bàn luận chuyện gì đó.

Cô cầm điện thoại từ một người bạn đưa đến, bên trên màn hình là hình ảnh một người đàn ông.

“Đây là ai?”

“Cố Tư Thành, chủ tịch tập đoàn Cố thị và là người giàu có nhất ở thành phố S này.”

“Nhìn rất vừa mắt, vậy các cậu muốn tôi làm gì?”

“Cưa đổ anh ta đi!”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Đừng đánh giá thấp anh ta, Cố Tư Thành là một kẻ lạnh lùng, cao ngạo, hơn nữa anh ta cũng chưa từng qua lại với bất kỳ cô gái nào, muốn lọt được vào mắt anh ta, e rằng còn khó hơn hái sao trên trời.”

“Nghe hấp dẫn đấy! Càng khó càng kích thích, tôi chấp nhận vụ cá cược này!”

“Quả không hổ danh là mỹ nữ vạn người mê. Chúng tôi đợi tin tốt của cậu. Chỉ mong cậu đừng biến giả thành thật, như vậy chúng tôi sẽ rất đau lòng.

“Yên tâm Hứa Hàn Chi tôi, sẽ không thèm muốn một người như hắn ta đâu.

Tại sao cô lại nhìn thấy khung cảnh này?

Những lời như vậy là sao?

Cô thật sự không phải vì vừa gặp đã yêu Cố Tư Thành, mà chỉ là vì cá cược thôi sao?

Trong khung cảnh mơ hồ lại đưa cô đến một khung cảnh khác, lần này không gian còn sang trọng hơn nữa, đó chính là cảnh tượng lộng lẫy trên du thuyền.

Kia rồi! Cô đang ở trên hành lang của phòng nghỉ dưỡng, nhưng mà sao dáng đi của cô lại khó coi như vậy.

Cô nhớ ra rồi trước đó cô đã uống một ly rượu, không bao lâu thì đầu óc quay cuồng, cảm giác thực sự rất khó chịu. Sau đó cô muốn đi tìm nhà vệ sinh, nhưng không ngờ lại đi lạc đến đây.

Trong lúc cô đang gặp khó khăn, thì bất ngờ có ai đó cầm tay kéo cô vào trong phòng.

Cô không thể nào nhìn rõ được hắn là ai, chỉ thấy dáng người hắn cao lớn, ánh mắt trong đêm đen nhìn cô lạnh như băng, đầy căm hận.

“Hứa Hàn Chi! Nếu cô muốn thắng tôi sẽ cho cô thắng, đổi lại tôi sẽ khiến cô chỉ còn đường tiến, không còn đường lui.”

Ngay sau đó hắn cúi xuống, điên cuồng hôn cô.

Ngay sau đó hắn cúi xuống, điên cuồng hôn cô.

Cô nhận ra rồi, hắn chính là Cố Tư Thành.

“Không.” Hàn Chi sợ hãi kêu lên...

Giọng nói trong cảnh mơ kích thích thần kinh của cô.

Ngay sau đó, mí mắt cô hơi hơi rung động, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng rên rất nhỏ, rồi rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra.

Ngay lập tức đối diện với đôi mắt, dường như đang giận dữ của Cố Tư Thành.

“Rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao?”

Cô căng thẳng đến mức lồng ngực căng cứng lại, sau đó len lén né tránh ánh mắt của hắn, vờ quan sát một vòng.

Căn phòng rộng lớn mang phong cách Italia sang trọng, trần nhà và tường đều được làm từ vật liệu cách âm, chống lửa cao cấp.

Ngay cả những món đồ trang trí nhỏ nhặt nhất, cũng đều là loại nhập khẩu đắt đỏ, thoạt nhìn không gian có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng tỉ mỉ, sa hoa, đủ để thấy đẳng cấp của chủ nhân nơi này.

Sau đó cô thu ánh mắt về, nhìn hắn.

Trước mặt cô vẫn là một gương mặt cương nghị, nam tính và đẹp đẽ. Mái tóc đen bóng, dưới ánh sáng mặt trời càng thêm nồng đậm hơn. Đặc biệt là đôi mắt màu xám lạnh lẽo như vực sâu, y hệt như đôi mắt mà cô đã thấy trong căn phòng ấy.

Người ta đồn do cô bày mưu tính kế đưa Cố Tư Thành lên giường, nên sau khi hai người phát sinh quan hệ, thì hắn đã bỏ mặc cô, cô lại vì tức giận nên mới tố cáo hắn.

Nhưng sao cô lại cảm thấy chuyện có gì đó không đúng, cảm giác như người bị gài bẫy phải là cô mới đúng. Nghĩ lại tửu lượng của cô không phải chỉ một ly mà say được, lẽ nào là có kẻ đứng sau lưng hãm hại cô?

“Vẫn đang nuối tiếc người trong giấc mơ sao? Hay hôn chưa đủ?” Thấy cô vẫn thẫn thờ, hắn liền cúi người, đột nhiên áp sát lại gần cô.

Hàn Chi ngây ngốc trong chốc lát, sau đó gương mặt đỏ ửng, lại theo phản xạ đưa tay lên chạm vào môi.

“Hôn... hôn... cái gì mà hôn? Anh nói bậy bạ gì vậy?”

Có trời mới biết cô lúc này xấu hổ đến mức nào, chẳng qua chỉ là trong giấc mơ, dây dưa một chút với hắn, lẽ nào dáng vẻ bên ngoài của cô chân thực đến mức đó sao?

Thật ra trong lúc cô mê man, Cố Tư Thành đã tiến đến kiểm tra, vốn định kêu cô dậy, nào ngờ bị cô cường bạo cưỡng hôn.

Khỏi phải nói hắn bị kích thích đến nhường nào, nhưng sau đó nhận ra nụ hôn này là dành cho người đàn ông trong giấc mơ, thì liền thẳng tay đẩy cô ra.

Hắn biết rõ, kia chỉ là giấc mơ, nhưng mà thấy cô cuồng nhiệt như vậy, khiến hắn cực kỳ không thoải mái.

Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến đối phương có thể là Trình Thiếu Kiệt, thì tâm can không thể nào bình tĩnh được.

Hắn chống hai tay xuống giường, hoàn toàn nhất cô ở trong lòng hắn, gương mặt mang theo sự lạnh lẽo cùng tức giận.

“Ai thế? Là Trình Thiếu Kiệt sao? Hay là anh chàng đẹp trai nào đó?”

Cô mím chặt môi, lắc đầu.

“Cần tôi miêu tả chi tiết không?” Hắn vẫn không chịu buông tha cô.

Mẹ kiếp! Cô làm sao lại có phản ứng với Cố Tư Thành được, đã vậy trong giấc mơ còn phát sinh quan hệ với hắn?

“Không cần! Nhất định là anh đặt điều vu khống, đừng nhân lúc tôi mê man mà thích nói gì thì nói.” Cô nghiêng đầu, né tránh cái nhìn của hắn.

Hắn đưa tay nâng cằm cô lên, trực tiếp ép cô mặt đối mặt với hắn.

“Tôi thấy em nóng lòng muốn yêu đương lắm rồi, nhưng mà bây giờ tay chân em đều đang bị thương, nên chịu khó ở trên giường tĩnh dưỡng đi!”

Nghe thấy hắn nói vậy, cô mới ngẩng đầu nhìn lên, nhưng vì sợ sẽ chạm vào mặt hắn, nên cô gắng sức nghiêng người.

Hành động này khiến cơ thể cô truyền đến một cơn đau nhức, cô khẽ kêu lên.

Cố Tư Thành lập tức luồn tay đỡ lấy lưng cô, rồi sau đó hắn đổi tư thế ngồi xuống giường, cẩn thận để cơ thể mềm mại của cô tựa vào vai mình.

Sau đó hắn lớn giọng khiển trách: “Muốn làm gì thì phải nói cho tôi biết, không được cứng đầu.”

Cô tuy mỏ hỗn nhưng được cái rất biết điều, mỗi lần như vậy đều chưa từng phản kháng.

Đợi khi ngồi yên vị trong lòng hắn thì cô mới nhìn thấy thương tích của mình.

Chân trái của cô từ bao giờ đã được băng bó kín mít, không những vậy trên cánh tay còn trầy một mảng lớn, cũng đã được bôi thuốc cẩn thận.

Tuy nhiên những thương tích đó không quan trọng, quan trọng là cô vừa phát hiện ra bản thân chỉ đang mặc một chiếc váy hai dây mỏng, đã vậy còn không có lấy một mảnh nội y bên trong, ngay cả cái miếng dán ngực cũng không có.

Mà trong tư thế này, chỉ cần Cố Tư Thành hạ tầm mắt xuống là hoàn toàn có thể nhìn thấy cảnh xuân phơi phới của cô.

Còn chưa nghĩ xong, hắn đã thực sự cúi đầu nhìn xuống.

Mặc kệ cơn đau, cô xoay người đưa tay bịt mắt hắn.

“Không được nhìn!”

Vì hành động nhanh hơn não này, mà đưa đến một thảm bi kịch.

Do động tác xoay đầy mạnh mẽ và dứt khoát của cô, đến khi dừng lại thì đầu ngực của cô đã chạm vào đầu ngực của Cố Tư Thành.

Qua 2 lớp vải mỏng, luồng điện cao thế được sản sinh.

Đại não cô nổ “đoàng” một tiếng. Cảm giác giống như bom nguyên tử vừa được thả xuống, biến mọi thứ thành bình địa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện