Yết hầu Cố Tư Thành lên xuống một cách khó nhọc, hắn tận lực đè nén kích thích xuống, giọng phát ra càng trầm khàn:

“Tôi sẽ nhắm mắt lại, em bỏ tay ra đi...

“Ừm.” Lời Hàn Chi như nghẹn lại ở cổ, cô không biết phải làm như thế nào ngoài việc nghe theo lời hắn.

Sau đó cô quay người trở về tư thế cũ, rồi kéo chiếc chăn trùm kín người, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp.

Cô cúi đầu, xấu hổ đến mức không dám nhìn vào hắn, đành kiếm chuyện trách móc:

“Sao anh lại đưa tôi đến đây? Không phải nên đưa tôi đến bệnh viện sao? Còn cho tôi ăn mặc như thế này nữa, thật không trong sáng chút nào.”

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ở trên giường, nhưng khuôn mặt từ bao giờ cũng đã ửng đỏ, lại có chút ngượng ngùng.

“Tôi đã gọi bác sĩ riêng của tôi đến khám cho em rồi, nếu như đến viện người của đội chuyên án sẽ đến hỏi này hỏi nọ, rất phiền phức. Hơn nữa quần áo của em đều là do nữ điều dưỡng thay, bọn họ nói mặc như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến vết thương”

Cô hơi nghiêng đầu, lén nhìn hắn, ánh mắt không mấy tin tưởng.

“Không tin sao?” Hắn nhướng mày, khó chịu.

Cô có quyền nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Cố Tư Thành.

Rồi như nhớ ra chuyện gì đó, cô giật mình kêu lên.

“À đã bắt được hung thủ chưa? Lúc nhảy khỏi xe tôi đã giấu điện thoại xuống dưới ghế ngồi, anh nói mọi người hãy định vị theo số điện thoại của tôi, nhất định sẽ lần ra dấu vết.”

Hắn đột nhiên không nói gì, từ từ đứng dậy khỏi giường, sau đó thản nhiên cởi bỏ áo sơ mi trên người.

Cô không thể không thừa nhận Cố Tư Thành cực kỳ đẹp trai. Ngũ quan như được điêu khắc mà thành, từ ánh sáng bên ngoài, thông qua qua rèm cửa rọi vào, chiếu thẳng xuống khuôn mặt cùng dáng người hoàn hảo của hắn.

Cơ thể cao lớn, cơ bắp vạm vỡ, lồng ngực cường tráng lên xuống phập phồng, làn da dưới ánh sáng lấp lánh càng thêm sáng bóng, dáng người còn chuẩn hơn cả người mẫu Tây phương.

Hàn Chi trố mắt kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ hồng lên, càng nhận rõ nhịp tim trong lồng ngực đang đập liên hồi, sự nóng bỏng nơi đầu ngón tay dần truyền đi khắp nơi trên thân thể.

Cho đến đầu mũi.

Mẹ kiếp! Sắp chảy máu mũi rồi.

Cô tức khắc ngửa đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi, trong đầu không ngừng mắng chửi Cố Tư Thành.

Đợi đến khi thay xong áo, Cố Tư Thành mới lên tiếng nói: “Đám người đó đã bị bắt rồi!”

“Vậy anh định thế nào?” Cô vẫn trong tư thế ngửa đầu hỏi.

“Thế nào là thế nào?”

“Tôi không thể ở đây được! Rất bất tiện.”

Hắn đột ngột bước tới, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô: “Chỗ nào bất tiện?”

Cô giật mình định cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, nào ngờ bị hắn dùng hai tay giữ chặt lấy đầu, ép cô nhìn mình, rồi rõng rạc tuyến bố: “Tôi muốn chăm sóc em."

“Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình.” Cô cong cong cái môi anh đào, khó

khăn nói.

“Bằng cái tay bị thương và cái chân què kia sao?” Hắn nhướng mày châm chọc.

“Nó tàn nhưng không phế!”

Trong mắt Cố Tư Thành hình như đang lan tràn lửa giận, hắn nhíu mày, giọng càng nặng nề: “Hàn Chi, em chán ghét tôi như vậy sao?”

Cô không muốn thổi bùng cơn giận này, nên tìm lý do trốn tránh.

“Đây không phải là vấn đề ghét hay không ghét, mà thực sự ở đây tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi là phụ nữ, anh là đàn ông, chuyện ăn uống có thể bỏ qua, nhưng chuyện vệ sinh cá nhân thì không thể được.”

Hắn cười nhạt: “Em muốn đi vệ sinh tôi đưa em đi, em muốn tắm tôi tắm cho em, em muốn thay quần áo tôi cũng có thể thay cho em, có gì mà không được?”

Những chuyện tế nhị như vậy, mà lại từ miệng hắn có thể thản nhiên nói ra, thật khiến cô tức chết, cô như con nhím xù lông, liên tục lắc đầu để đẩy tay Cố Tư Thành ra, sau đó trừng mắt lườm hắn.

“Anh nói thế mà nghe được sao?”

Hắn từ từ đứng dậy, chỉnh lại áo.

“Em đừng hiểu nhầm trong mắt tôi em cũng chỉ là bệnh nhân mà thôi, bệnh nhân thì đâu cần phân biệt giới tính.”

“Vậy anh đã chăm sóc người bệnh bao giờ chưa?”

“Chưa, nhưng giờ sẽ học.”

“Cố Tư Thành! Người nói chuyện ngang ngược phải là anh mới đúng!”

Cố Tư Thành khoác thêm áo vest, giọng nói lạnh lùng mang theo đe đoạ

“Quyết định vậy đi. Hơn nữa cho em hay, đám sát thủ vẫn còn chưa bị bắt hết, nếu như bây giờ em lộ mặt ra ngoài nói không chừng sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của chúng.”

“Lúc đó còn có cả anh, sao bọn họ lại chỉ nhắm vào mình tôi?” Cô dường như không cam lòng.

Hắn cười nhạt, ánh mắt hoàn toàn kiêu ngạo.

“Thành phố S là địa bàn của tôi, ai dám?”

Cố Tư Thành nói đúng, bọn sát thủ kia có thể không dám đụng đến hắn, nhưng cô thì lấy gì đảm bảo sẽ không bị bắt cóc lần nữa.

Được rồi nếu như Cố Tư Thành muốn chăm sóc cô thì cô sẽ rộng lượng chiều theo ý anh ta, cơ hội hiếm có như vậy cô sẽ triệt để tận dụng.

Cô lập tức thay đổi tư thế ngồi, lưng tựa vào thành giường cho thoải mái, cũng từ từ kéo chăn xuống thấp che ngang ngực. Sau đó nở một nụ cười ngọt ngào.

“Cố tổng, tôi suy nghĩ kĩ rồi! Tôi vẫn nên nghe theo lời anh thì hơn, từ bây giờ tôi sẽ ở lại đây dưỡng thương, hy vọng anh sẽ không cảm thấy phiền.”

Mà nụ cười này của cô còn xinh đẹp, rạng rỡ hơn bất kỳ bông hoa nào, khiến hắn trong nhất thời si dại. (1

Hắn nuốt xuống một ngụm khí, ánh mắt lạnh lẽo ban nãy liền nhanh chóng trở nên dịu dàng: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi chuyện gì cũng có thể đáp ứng”

Chỉ chờ có vậy, cô thản nhiên đưa ra yêu cầu:

“Vậy trước tiên anh hãy mua giúp tôi mấy bộ đồ, cả đồ nội y nữa, kiểu dáng thời trang một chút, đặc biệt là phải phối ren.

Quai hàm Cố Tư Thành lập tức siết lại, rất lâu mới lên tiếng: “Cần gì nữa?”

“Sau đó thì mua sữa tắm, sữa rửa mặt, kem đánh răng, bông tây trang, kem dưỡng ẩm..những đồ này phải mua ở trung tâm thương mại Mio.”

“Gì nữa?”

“Tôi thích uống trà dâu ở tiệm cà phê Mochi, phiền anh ghé đến đó mua giúp tôi một ly nhớ bảo họ cho thêm nhiều siro một chút, sau đó thì đến tiệm bánh Pháp ở đường Nam Lộ, mua giúp tôi một chiếc bánh Mille Feuille, nhớ phải kèm theo bánh quế đấy, nếu không sẽ ăn rất ngấy”

“Còn gì nữa không?”

“À buổi chiều anh ăn gì? Tôi không thích ăn đồ ăn bên ngoài, nếu hôm nay anh không phải đến công ty thì có thể ở nhà nấu cơm chứ?”

“Được!”

Hắn hoàn toàn không chút biểu tình, chỉ khẽ gật đầu.

Mà điều đó khiến cô có chút hụt hẫng, lẽ ra hắn lên phản ứng hoặc tìm cách thoái thác mới đúng.

Hay như thế còn chưa đủ? Cô phải tìm thêm lý do hành hạ hắn mới được.

Tuy nhiên còn chưa kịp nghĩ, thì Cố Tư Thành đột ngột bước đến, hôn lên môi cô một cái.

Hàn Chi cả kinh đến mức đơ người.

“Cần gì nữa không?” Hắn ghé đến gần vành tai cô, phả ra hơi thở ấm nóng, cùng sự bá đạo, hoàn toàn vây chặt lấy cô.

Cô nuốt xuống một ngụm khí, vội vàng lắc đầu: “Không cần gì nữa! Hết rồi!”

“Vậy ở nhà đợi tôi! Điện thoại của em tôi để ở trên bàn, cần gì cứ gọi, bên ngoài còn có người giúp việc. Tôi sẽ đi sớm về sớm.”

Cô như bị thôi miên hoặc là quá mức chấn động, nên kể cả lúc hắn đi ra đến cửa rồi, mà miệng vẫn vô thức nhắc lại lời hắn:

“Được! Đi sớm về sớm!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện