Tầng 10.
Chát––.
Trong căn phòng cuối vang lên tiếng đánh đập, cùng tiếng chửi thề của một người đàn ông.
Không lâu sau Trương Lệ Lệ vội vàng mở cửa bước vào.
Đập vào mắt bà ta là cảnh tượng không thể nào mà tưởng tượng được.
Hứa Tô Châu không một mảnh vải che thân đang nằm gục dưới sàn, đầu tóc rối tung, trên gương mặt còn hắn mấy dấu tay đỏ chót.
Bên cạnh đó là chủ tịch Triệu Vu Bách, ông ta mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa cao cấp, chân vắt chéo ngồi trên sô pha, gương mặt không chút sắc thái tình cảm nào.
Trương Lệ Lệ lập tức vơ vội váy áo đang rơi vãi dưới sàn, đem đến trước mặt Hứa Tô Châu.
Lúc nhận được điện thoại bà ta đã không thể nào mà tin nổi, cho đến ngay lúc này, vẫn không hiểu rốt cuộc là tại sao mà Hứa Tô Châu lại xuất hiện ở đây được.
Triệu Vu Bách nhàn nhã rút ra một điếu thuốc, ánh mắt hướng về phía Hứa Tô Châu, mà nở nụ cười trào phúng: “Các người giỏi lắm! Vậy mà lại dám giở trò trộm long tráo phụng”
Mặc dù Triệu Vu Bách là người có địa vị, quyền thế cao hơn Hứa gia bọn họ, nhưng Trương Lệ Lệ cũng thuộc dạng phụ nữ tâm cơ, mưu lược, bà ta hiểu nếu như bây giờ nhún nhường, chính là đang thừa nhận sai lầm, cho nên càng mạnh miệng đáp trả:
“Chủ tịch Triệu, đáng ra tôi nên hỏi ông mới phải! Tại sao ông lại dám làm chuyện đó với con gái của tôi? Chẳng phải người chúng tôi đưa đến là Hứa Hàn Chi sao?”
“Tôi cũng đang muốn hỏi bà, vậy rốt cuộc cô ta đâu? Không phải bà nên hỏi con gái của bà trước sao?” Triệu Vu Bách hít một hơi dài, sau đó thong thả ngã đầu ra sau, tấm lưng to béo tựa vào ghế.
Trương Lệ Lệ lập tức xoay người bước đến gần Hứa Tô Châu, giọng đè nén thấp đến mức có thể:
“Tô Châu chuyện này là thế nào hả? Tại sao con lại làm ra chuyện ngu ngốc này?”
Hứa Tô Châu vừa mặc xong váy, liền trừng mắt nhìn Trương Lệ Lệ, đôi mắt ngập nước đầy giận dữ:
“Mẹ điên rồi à! Mẹ nghĩ con chủ động bò lên giường với lão già đó sao? Là con bị hãm hại đó! Tối qua có kẻ đã lấy thân phận của mẹ để lừa con, lúc con tìm đến phòng rửa tay thì đã bị hắn đánh ngất, cho tới khi tỉnh lại thì đã thành ra thế này rồi!”
Trương Lệ Lệ đơ người trong chốc lát, từ vẻ kinh ngạc cho đến đau buồn, và cuối cùng là vẻ không cam lòng, đều hiện rõ trên khuôn mặt của bà ta.
“Chỉ có con khốn Hàn Chi mà thôi..” Bà ta chửi thầm một tiếng trong miệng.
“Mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con, con không thể nào mà chịu nhục nhã như thế này được.” Hứa Tô Châu nghiến chặt răng, âm thanh phát ra đầy phẫn nộ.
“Yên tâm, mẹ đã có cách rồi!”
Nói xong Trương Lệ Lệ rảo bước đến trước mặt Triệu Vu Bách, từ sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ nham hiểm, mưu mô, sau đó thản nhiên nói:
“Chủ tịch Triệu, chuyện này chắc chắn là do Hàn Chi làm ra. Ngay khi chúng tôi bàn đến chuyện gả nó cho ngài thì nó đã hết sức phản đối rồi, không những vậy còn buông lời nhục mạ, xem thường ngài, nói ngài chỉ là một lão già yếu ớt, vô dụng...
Quả nhiên Triệu Vu Bách lập tức có phản ứng, ông ta ngồi thẳng dậy, ấn đường nhíu chặt lại cùng với cái trán đầy rẫy những nếp nhăn.
“Con nhỏ đó dám!”
Ngay sau đó Trương Lệ Lệ liền tiếp lời:
“Nhưng mà chỉ có Tô Châu là không nghĩ như vậy, con bé vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ ngài. Cho nên lúc Hàn Chi bỏ trốn, con bé vì sợ ngài nổi giận cho nên đã tự nguyện thay chị mình hầu hạ ngài, vậy câu nói “trộm long tráo phụng” đó, ngài nên hiểu ngược lại mới đúng.”
“Mẹ! Mẹ đang nói cái quái gì vậy?” Hứa Tô Châu từ phía sau lao tới, nắm chặt lấy tay mẹ mình, gắn lên.
Trương Lệ Lệ hơi nghiêng đầu, âm thanh phát ra đủ để Hứa Tô Châu có thể nghe và hiểu được.
“Im miệng! Không lẽ nói chúng ta bị gài bẫy sao? Như thế tên Triệu Vu Bách này sẽ dựa vào lý do đó để lấy lại cổ phần, tệ hơn nữa việc con ngủ với ông ta cũng coi như uổng công vô ích”
“Ý mẹ là gì?...” Thân mình Hứa Tô Châu đột nhiên run rẩy.
Cùng lúc, giọng nói của Triệu Vu Bách vang lên: “Vậy bà muốn thế nào?”
Triệu Vu Bách ngắm nhìn thân thể Hứa Tô Châu một lượt, lại nghĩ đến một đêm cuồng nhiệt tối qua, cảm thấy cũng không tệ. Huống hồ Hứa Tô Châu là người phụ nữ trẻ trung và có kĩ năng nhất trong mấy bà vợ của ông ta, cho nên trong lòng dần thoả hiệp.
Trương Lệ Lệ tỏ ra cao ngạo:
“Đương nhiên muốn ông phải có trách nhiệm với con bé, nó là tiểu thư danh giá của Hứa gia, không thể nào mà để cho người khác xem thường, chà đạp được.”
Mặc dù không nói rõ điều kiện, nhưng Triệu Vu Bách có thể hiểu những điều mà Trương Lệ Lệ ám chỉ, ông ta dụi điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn, cười khả ố:
“Ngoài việc muốn đăng ký kết hôn ra, thì chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng. Biệt thự, xe sang, hay một vài chi nhánh của Triệu thị, tôi đều có thể cho, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời là được.”
Hứa Tô Châu giật mình thảng thốt, vội vã lắc đầu:
“Mẹ! Con không muốn lấy lão già này đâu, ông ta còn già hơn cả cha nữa, huống hồ ông ta còn có tới 5 người vợ đấy!”
Trương Lệ Lệ bấu chặt năm đầu móng tay vào vai Hứa Tô Châu, lạnh lùng trấn áp:
“Chính vì già như vậy nên sẽ nhanh chết sớm thôi, con xem khối tài sản to lớn của ông ta đi, bây giờ đã cho con nhiều như vậy rồi, chỉ cần con khéo léo một chút, khiến ông ta toàn tâm toàn ý với con, đợi đến khi một phần tài sản của ông ta rơi vào tay con, lúc đó con muốn gì mà chả được.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng gì nữa, việc đã đến nước này rồi thì cứ theo lời mẹ mà làm, chẳng lẽ con chấp nhận việc bản thân bị lão già đó chà đạp, mà không được lợi ích gì sao?”
Hứa Tô Châu quệt vội giọt nước mắt, căm phẫn nói:
“Vậy còn Hứa Hàn Chi thì thế nào?”
“Bây giờ mẹ và cha con sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông, đuổi thẳng cổ nó ra khỏi Hứa thị”
“Nếu thế thì mẹ tìm giúp con vài người đi, đợi sau khi nó rời khỏi công ty, con muốn dạy dỗ nó một trận. Sự nhục nhã mà Hứa Tô Châu này đã chịu, phải để nó đền gấp trăm ngàn lần.
“Được! Lần này sẽ khiến con như ý!”
Chát––.
Trong căn phòng cuối vang lên tiếng đánh đập, cùng tiếng chửi thề của một người đàn ông.
Không lâu sau Trương Lệ Lệ vội vàng mở cửa bước vào.
Đập vào mắt bà ta là cảnh tượng không thể nào mà tưởng tượng được.
Hứa Tô Châu không một mảnh vải che thân đang nằm gục dưới sàn, đầu tóc rối tung, trên gương mặt còn hắn mấy dấu tay đỏ chót.
Bên cạnh đó là chủ tịch Triệu Vu Bách, ông ta mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa cao cấp, chân vắt chéo ngồi trên sô pha, gương mặt không chút sắc thái tình cảm nào.
Trương Lệ Lệ lập tức vơ vội váy áo đang rơi vãi dưới sàn, đem đến trước mặt Hứa Tô Châu.
Lúc nhận được điện thoại bà ta đã không thể nào mà tin nổi, cho đến ngay lúc này, vẫn không hiểu rốt cuộc là tại sao mà Hứa Tô Châu lại xuất hiện ở đây được.
Triệu Vu Bách nhàn nhã rút ra một điếu thuốc, ánh mắt hướng về phía Hứa Tô Châu, mà nở nụ cười trào phúng: “Các người giỏi lắm! Vậy mà lại dám giở trò trộm long tráo phụng”
Mặc dù Triệu Vu Bách là người có địa vị, quyền thế cao hơn Hứa gia bọn họ, nhưng Trương Lệ Lệ cũng thuộc dạng phụ nữ tâm cơ, mưu lược, bà ta hiểu nếu như bây giờ nhún nhường, chính là đang thừa nhận sai lầm, cho nên càng mạnh miệng đáp trả:
“Chủ tịch Triệu, đáng ra tôi nên hỏi ông mới phải! Tại sao ông lại dám làm chuyện đó với con gái của tôi? Chẳng phải người chúng tôi đưa đến là Hứa Hàn Chi sao?”
“Tôi cũng đang muốn hỏi bà, vậy rốt cuộc cô ta đâu? Không phải bà nên hỏi con gái của bà trước sao?” Triệu Vu Bách hít một hơi dài, sau đó thong thả ngã đầu ra sau, tấm lưng to béo tựa vào ghế.
Trương Lệ Lệ lập tức xoay người bước đến gần Hứa Tô Châu, giọng đè nén thấp đến mức có thể:
“Tô Châu chuyện này là thế nào hả? Tại sao con lại làm ra chuyện ngu ngốc này?”
Hứa Tô Châu vừa mặc xong váy, liền trừng mắt nhìn Trương Lệ Lệ, đôi mắt ngập nước đầy giận dữ:
“Mẹ điên rồi à! Mẹ nghĩ con chủ động bò lên giường với lão già đó sao? Là con bị hãm hại đó! Tối qua có kẻ đã lấy thân phận của mẹ để lừa con, lúc con tìm đến phòng rửa tay thì đã bị hắn đánh ngất, cho tới khi tỉnh lại thì đã thành ra thế này rồi!”
Trương Lệ Lệ đơ người trong chốc lát, từ vẻ kinh ngạc cho đến đau buồn, và cuối cùng là vẻ không cam lòng, đều hiện rõ trên khuôn mặt của bà ta.
“Chỉ có con khốn Hàn Chi mà thôi..” Bà ta chửi thầm một tiếng trong miệng.
“Mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con, con không thể nào mà chịu nhục nhã như thế này được.” Hứa Tô Châu nghiến chặt răng, âm thanh phát ra đầy phẫn nộ.
“Yên tâm, mẹ đã có cách rồi!”
Nói xong Trương Lệ Lệ rảo bước đến trước mặt Triệu Vu Bách, từ sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ nham hiểm, mưu mô, sau đó thản nhiên nói:
“Chủ tịch Triệu, chuyện này chắc chắn là do Hàn Chi làm ra. Ngay khi chúng tôi bàn đến chuyện gả nó cho ngài thì nó đã hết sức phản đối rồi, không những vậy còn buông lời nhục mạ, xem thường ngài, nói ngài chỉ là một lão già yếu ớt, vô dụng...
Quả nhiên Triệu Vu Bách lập tức có phản ứng, ông ta ngồi thẳng dậy, ấn đường nhíu chặt lại cùng với cái trán đầy rẫy những nếp nhăn.
“Con nhỏ đó dám!”
Ngay sau đó Trương Lệ Lệ liền tiếp lời:
“Nhưng mà chỉ có Tô Châu là không nghĩ như vậy, con bé vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ ngài. Cho nên lúc Hàn Chi bỏ trốn, con bé vì sợ ngài nổi giận cho nên đã tự nguyện thay chị mình hầu hạ ngài, vậy câu nói “trộm long tráo phụng” đó, ngài nên hiểu ngược lại mới đúng.”
“Mẹ! Mẹ đang nói cái quái gì vậy?” Hứa Tô Châu từ phía sau lao tới, nắm chặt lấy tay mẹ mình, gắn lên.
Trương Lệ Lệ hơi nghiêng đầu, âm thanh phát ra đủ để Hứa Tô Châu có thể nghe và hiểu được.
“Im miệng! Không lẽ nói chúng ta bị gài bẫy sao? Như thế tên Triệu Vu Bách này sẽ dựa vào lý do đó để lấy lại cổ phần, tệ hơn nữa việc con ngủ với ông ta cũng coi như uổng công vô ích”
“Ý mẹ là gì?...” Thân mình Hứa Tô Châu đột nhiên run rẩy.
Cùng lúc, giọng nói của Triệu Vu Bách vang lên: “Vậy bà muốn thế nào?”
Triệu Vu Bách ngắm nhìn thân thể Hứa Tô Châu một lượt, lại nghĩ đến một đêm cuồng nhiệt tối qua, cảm thấy cũng không tệ. Huống hồ Hứa Tô Châu là người phụ nữ trẻ trung và có kĩ năng nhất trong mấy bà vợ của ông ta, cho nên trong lòng dần thoả hiệp.
Trương Lệ Lệ tỏ ra cao ngạo:
“Đương nhiên muốn ông phải có trách nhiệm với con bé, nó là tiểu thư danh giá của Hứa gia, không thể nào mà để cho người khác xem thường, chà đạp được.”
Mặc dù không nói rõ điều kiện, nhưng Triệu Vu Bách có thể hiểu những điều mà Trương Lệ Lệ ám chỉ, ông ta dụi điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn, cười khả ố:
“Ngoài việc muốn đăng ký kết hôn ra, thì chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng. Biệt thự, xe sang, hay một vài chi nhánh của Triệu thị, tôi đều có thể cho, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời là được.”
Hứa Tô Châu giật mình thảng thốt, vội vã lắc đầu:
“Mẹ! Con không muốn lấy lão già này đâu, ông ta còn già hơn cả cha nữa, huống hồ ông ta còn có tới 5 người vợ đấy!”
Trương Lệ Lệ bấu chặt năm đầu móng tay vào vai Hứa Tô Châu, lạnh lùng trấn áp:
“Chính vì già như vậy nên sẽ nhanh chết sớm thôi, con xem khối tài sản to lớn của ông ta đi, bây giờ đã cho con nhiều như vậy rồi, chỉ cần con khéo léo một chút, khiến ông ta toàn tâm toàn ý với con, đợi đến khi một phần tài sản của ông ta rơi vào tay con, lúc đó con muốn gì mà chả được.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng gì nữa, việc đã đến nước này rồi thì cứ theo lời mẹ mà làm, chẳng lẽ con chấp nhận việc bản thân bị lão già đó chà đạp, mà không được lợi ích gì sao?”
Hứa Tô Châu quệt vội giọt nước mắt, căm phẫn nói:
“Vậy còn Hứa Hàn Chi thì thế nào?”
“Bây giờ mẹ và cha con sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông, đuổi thẳng cổ nó ra khỏi Hứa thị”
“Nếu thế thì mẹ tìm giúp con vài người đi, đợi sau khi nó rời khỏi công ty, con muốn dạy dỗ nó một trận. Sự nhục nhã mà Hứa Tô Châu này đã chịu, phải để nó đền gấp trăm ngàn lần.
“Được! Lần này sẽ khiến con như ý!”
Danh sách chương