Hàn Chi quay trở lại căn phòng 1010, nhưng mà quản lý du thuyền cho biết Tiêu Ngạn đã trả phòng và rời đi từ sớm.
Cô ngay lập tức trở về biệt thự.
Quả nhiên Tiêu Ngạn đang ở đó chờ cô, lúc này hắn đang loay hoay trong bếp nấu mì, vừa nhìn thấy cô bình an trở về, hắn như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
Hàn Chi bước vào, liền bị mùi thức ăn làm cho đói đến mức cồn cào ruột gan, cô tức tốc chạy tới, vội ngồi vào bàn, trên đó là tô mì mà Tiêu Ngạn vừa mới đặt lên.
“Sao anh biết tôi chưa ăn gì mà nấu mì cho tôi vậy?” Cô đưa lên một đũa mì, vừa thổi vừa háo hức nói.
“Cái đó là của tôi!” Tiêu Ngạn có hơi bất lực.
Cô liền lắc đầu: “Tôi không biết! Anh đi nấu tô khác đi!”
Nói xong cô lập tức cúi đầu ăn.
“Giám đốc ICC nói với tôi, hôm qua Cố Tư Thành đã đưa cô đi.”
Tiêu Ngạn bất chợt nói, ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy dấu hôn trên cổ của cô, trong lòng chợt giống như có thứ gì đó đâm xuyên qua, lồng ngực lại trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Sao hắn lại không biết đêm qua chuyện gì đã xảy ra chứ? Cô không vội trả lời, mà ăn đến hơn nửa tô mì, sau đó thì tu hết một cốc nước mà Tiêu Ngạn vừa đưa đến, xong xuôi thì mới thong thả nhìn hắn, nở một nụ cười.
Đối với cô Tiêu Ngạn không chỉ là nhân viên mà còn là một người bạn, đôi lúc lại giống như một người anh trai.
Dù không thể hiện ra mặt, hay dùng lời nói, nhưng từ những cử chỉ, hành động, đôi khi là rất nhỏ, thì cô vẫn cảm nhận được Tiêu Ngạn quan tâm cô như thế nào.
Có lẽ là vì Tiêu Ngạn có em gái, nên đối với cô cũng đặc biệt chăm sóc như vậy.
Cho nên vì không muốn Tiêu Ngạn lo lắng, cô đã thành thật nói chuyện mình đã tái hợp với Cố Tư Thành cho hắn nghe.
Nhưng mà sau khi nghe cô nói xong, hắn còn đặc biệt lo lắng hơn nữa.
Trước kia hắn từng nghe nói Cố Tư Thành đã đối xử với cô tệ như thế nào, bây giờ vừa ly hôn lại chạy đến quấn lấy cô. Người thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, không đáng để tin tưởng.
Tuy nhiên hắn một câu cũng không ngăn cản, chỉ nhắc cô nên cẩn thận.
Sau đó hắn đem chuyện tối qua kể từng chi tiết một cho cô nghe, ngay cả chuyện hắn làm với Hứa Tô Châu cũng không hề giấu diếm.
Lúc này, cô bất ngờ nhận được tin nhắn từ một nhân viên trong công ty, nói cha cô đã tổ chức cuộc họp cổ đông kín, mà không cần sự có mặt của cô.
Ngay lập tức Hàn Chi thay quần áo, rồi nhanh chóng lái xe đến Hứa thị.
Đầu giờ chiều, tất cả mọi người cũng đã vào vị trí làm việc, cô liền một mạch đi thẳng đến phòng họp.
Bên ngoài có mấy tên nhận lệnh ngăn cản cô, liền bị cô hung dữ đá cho mấy cái vào ống đồng, sau đó cô túm tóc bọn họ đẩy mạnh sang hai bên.
Bên trong phòng họp, lập tức vang lên tiếng của Hứa Vạn Bằng:
“Các vị, nếu hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này đã được xác minh rõ ràng và đầy đủ pháp lý, thì tôi xin tuyên bố 40% cổ phần của Hứa Hàn Chi sẽ chuyển cho người thừa hưởng trực tiếp là Hứa Đông Quân, như vậy là...
RẦM—–
Cửa phòng họp bị đập một cái thật mạnh, tạo thành tiếng động kinh hồn. Khiến cho mấy người bên trong giật nảy mình, không ai bảo ai liền đồng loạt hướng mắt về phía cửa.
Ngay khi thấy Hàn Chi ngang nhiên bước vào, ai nấy cũng đều tỏ ra kinh ngạc.
“Tôi phản đối!”
Cô lập tức bước đến phía trên, cũng là trực tiếp đối diện với Hứa Vạn Bằng, mạnh mẽ tuyên bố.
Trong phòng họp những lời bàn tán ngay lập tức nổ ra, khiến bầu không khí hết sức ồn ào, căng thẳng.
Tuy nhiên hai mẹ con Trương Lệ Lệ tỏ ra vô cùng bình thản, bà ta nhanh chóng cầm lấy hợp đồng chuyển nhượng từ trên tay Hứa Vạn Bằng mà giơ lên cao, tự đắc nói:
“Mọi người nhìn cho rõ đây là chữ ký cũng như dấu vân tay của Hứa Hàn Chi, là con bé tự nguyện làm điều này, cũng đã được các cổ đông và luật sư xác nhận, không phải bây giờ muốn phản đối là phản đối được!”
“Tại sao tôi phải làm như thế?” Cô giận dữ chất vấn.
Bên dưới rất nhanh đã có những lời dị nghị, bàn tán, còn có người nghi ngờ tính chân thực của bản hợp đồng này.
Trương Lệ Lệ lập tức giải thích:
“Các vị không biết đó thôi, hơn một năm trước Hứa Hàn Chi đã gài bẫy để lừa chủ tịch Cổ thị lên giường cùng mình, chuyện này tôi và Vạn Bằng biết được nên đã ra sức ngăn cản, nói con bé đừng đắc tội với Cố thị, nhưng con bé lại không nghe, còn bảo chỉ cần lấy được Cố Tư Thành sẽ khiến Hứa thị được nở mày nở mặt. Tuy nhiên chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết, chủ tịch Cố đã chán ghét con bé đến thế nào. Cuối cùng con bé đành phải ly hôn, còn khiến Hứa thị lâm vào tình cảnh khốn đốn. Vì nhận ra sai lầm của mình, cho nên vài ngày trước con bé đã nói chuyện với Vạn Bằng, cầu xin ông ấy tha thứ và đồng ý chuyển giao 40% cổ phần của mình để bù đắp những tổn thất cho công ty.”
Đám đông lại một phen ồn ào, mấy người ban nãy còn tỏ ra nghi ngờ, giờ đầu lại gật gù như gà mổ thóc.
“Bà nói thế mà nghe được sao?” Cô nhìn Trương Lệ Lệ một cách khinh miệt, chuyện hoang đường như vậy mà bà ta cũng có thể tưởng tượng ra được.
“Không tin mọi người cứ kiểm tra dấu vân tay sẽ rõ!”
“Là do bà đã giở trò!”
“Tôi giở trò như thế nào?” Trương Lệ Lệ nở nụ cười hiểm ác, thấp giọng nói.
Nếu như cô check camera ở trên du thuyền, thì mọi chuyện bẩn thỉu của mẹ con họ sẽ bị bại lộ, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc Tiêu Ngạn đã làm với Hứa Tô Châu cũng sẽ bị truy cứu, mà cô không thể nào để Tiêu Ngạn bị liên lụy được.
Có lẽ Trương Lệ Lệ biết rõ điều này nên mới tự tin như thế.
Ngay sau đó Hứa Vạn Bằng đột ngột bước tới nắm lấy tay cô vuốt ve, ánh mắt ngấn nước, đặc biệt thương cảm.
“Hàn Chi những gì con nói với cha con quên rồi sao? Cha cũng không cần con cực khổ làm việc, con chỉ cần ở nhà ăn ngon mặc đẹp, lợi nhuận của công ty, hay tài sản của cha sau này đều sẽ dành cho con. Con là đại tiểu thư Hứa gia, là con gái bảo bối của cha, cha làm sao mà để con chịu thiệt thòi được.”
Cô thật sự kinh tởm vẻ mặt cùng hành động lẫn lời nói của ông ta trong lúc này, người này mà xứng làm cha của cô sao? Cô phỉ vào!
Cô lập tức rút tay mình ra khỏi tay Hứa Vạn Bằng, cũng là thủ đoạn này ngày xưa bọn họ đã cướp đi cổ phần của mẹ cô, bây giờ lại cướp đi cổ phần của cô.
Đúng là đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn.
Hàn Chi thực sự rơi vào thế yếu, nhất là khi đám người ngu muội kia chẳng có tác dụng gì, gió chiều nào xuôi theo chiều ấy.
Lần nữa, tiếng của Hứa Vạn Bằng lại dõng dạc vang lên:
“Các vị, nếu vậy tôi xin tuyên bố, Hứa Đông Quân sẽ chính thức trở thành cổ đông lớn thứ hai ở Hứa thị!”
“RẦM!”
Đúng lúc này cánh cửa phòng họp bị một lực lớn đạp tung, tạo thành âm thanh kinh hồn bạt vía.
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh bỗng tràn vào...
Tiếng nói chuyện, tiếng bàn tán, đã từng tồn tại trong giây phút trước cứ thế mà dần dần biến mất.
Dường như, mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang lan tràn tới, liền cùng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy.
Xuất hiện ở cửa, chính là Cố Tư Thành, theo sau hắn còn có mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ lạnh lùng. Đôi mắt nhanh chóng đặt lên thân hình nhỏ bé, yêu kiều đang đứng ở kia. Đôi môi khẽ nhếch lên thành một đường cong, mang theo sát khí.
“Tôi phản đối!”
Cô ngay lập tức trở về biệt thự.
Quả nhiên Tiêu Ngạn đang ở đó chờ cô, lúc này hắn đang loay hoay trong bếp nấu mì, vừa nhìn thấy cô bình an trở về, hắn như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
Hàn Chi bước vào, liền bị mùi thức ăn làm cho đói đến mức cồn cào ruột gan, cô tức tốc chạy tới, vội ngồi vào bàn, trên đó là tô mì mà Tiêu Ngạn vừa mới đặt lên.
“Sao anh biết tôi chưa ăn gì mà nấu mì cho tôi vậy?” Cô đưa lên một đũa mì, vừa thổi vừa háo hức nói.
“Cái đó là của tôi!” Tiêu Ngạn có hơi bất lực.
Cô liền lắc đầu: “Tôi không biết! Anh đi nấu tô khác đi!”
Nói xong cô lập tức cúi đầu ăn.
“Giám đốc ICC nói với tôi, hôm qua Cố Tư Thành đã đưa cô đi.”
Tiêu Ngạn bất chợt nói, ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy dấu hôn trên cổ của cô, trong lòng chợt giống như có thứ gì đó đâm xuyên qua, lồng ngực lại trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Sao hắn lại không biết đêm qua chuyện gì đã xảy ra chứ? Cô không vội trả lời, mà ăn đến hơn nửa tô mì, sau đó thì tu hết một cốc nước mà Tiêu Ngạn vừa đưa đến, xong xuôi thì mới thong thả nhìn hắn, nở một nụ cười.
Đối với cô Tiêu Ngạn không chỉ là nhân viên mà còn là một người bạn, đôi lúc lại giống như một người anh trai.
Dù không thể hiện ra mặt, hay dùng lời nói, nhưng từ những cử chỉ, hành động, đôi khi là rất nhỏ, thì cô vẫn cảm nhận được Tiêu Ngạn quan tâm cô như thế nào.
Có lẽ là vì Tiêu Ngạn có em gái, nên đối với cô cũng đặc biệt chăm sóc như vậy.
Cho nên vì không muốn Tiêu Ngạn lo lắng, cô đã thành thật nói chuyện mình đã tái hợp với Cố Tư Thành cho hắn nghe.
Nhưng mà sau khi nghe cô nói xong, hắn còn đặc biệt lo lắng hơn nữa.
Trước kia hắn từng nghe nói Cố Tư Thành đã đối xử với cô tệ như thế nào, bây giờ vừa ly hôn lại chạy đến quấn lấy cô. Người thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, không đáng để tin tưởng.
Tuy nhiên hắn một câu cũng không ngăn cản, chỉ nhắc cô nên cẩn thận.
Sau đó hắn đem chuyện tối qua kể từng chi tiết một cho cô nghe, ngay cả chuyện hắn làm với Hứa Tô Châu cũng không hề giấu diếm.
Lúc này, cô bất ngờ nhận được tin nhắn từ một nhân viên trong công ty, nói cha cô đã tổ chức cuộc họp cổ đông kín, mà không cần sự có mặt của cô.
Ngay lập tức Hàn Chi thay quần áo, rồi nhanh chóng lái xe đến Hứa thị.
Đầu giờ chiều, tất cả mọi người cũng đã vào vị trí làm việc, cô liền một mạch đi thẳng đến phòng họp.
Bên ngoài có mấy tên nhận lệnh ngăn cản cô, liền bị cô hung dữ đá cho mấy cái vào ống đồng, sau đó cô túm tóc bọn họ đẩy mạnh sang hai bên.
Bên trong phòng họp, lập tức vang lên tiếng của Hứa Vạn Bằng:
“Các vị, nếu hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này đã được xác minh rõ ràng và đầy đủ pháp lý, thì tôi xin tuyên bố 40% cổ phần của Hứa Hàn Chi sẽ chuyển cho người thừa hưởng trực tiếp là Hứa Đông Quân, như vậy là...
RẦM—–
Cửa phòng họp bị đập một cái thật mạnh, tạo thành tiếng động kinh hồn. Khiến cho mấy người bên trong giật nảy mình, không ai bảo ai liền đồng loạt hướng mắt về phía cửa.
Ngay khi thấy Hàn Chi ngang nhiên bước vào, ai nấy cũng đều tỏ ra kinh ngạc.
“Tôi phản đối!”
Cô lập tức bước đến phía trên, cũng là trực tiếp đối diện với Hứa Vạn Bằng, mạnh mẽ tuyên bố.
Trong phòng họp những lời bàn tán ngay lập tức nổ ra, khiến bầu không khí hết sức ồn ào, căng thẳng.
Tuy nhiên hai mẹ con Trương Lệ Lệ tỏ ra vô cùng bình thản, bà ta nhanh chóng cầm lấy hợp đồng chuyển nhượng từ trên tay Hứa Vạn Bằng mà giơ lên cao, tự đắc nói:
“Mọi người nhìn cho rõ đây là chữ ký cũng như dấu vân tay của Hứa Hàn Chi, là con bé tự nguyện làm điều này, cũng đã được các cổ đông và luật sư xác nhận, không phải bây giờ muốn phản đối là phản đối được!”
“Tại sao tôi phải làm như thế?” Cô giận dữ chất vấn.
Bên dưới rất nhanh đã có những lời dị nghị, bàn tán, còn có người nghi ngờ tính chân thực của bản hợp đồng này.
Trương Lệ Lệ lập tức giải thích:
“Các vị không biết đó thôi, hơn một năm trước Hứa Hàn Chi đã gài bẫy để lừa chủ tịch Cổ thị lên giường cùng mình, chuyện này tôi và Vạn Bằng biết được nên đã ra sức ngăn cản, nói con bé đừng đắc tội với Cố thị, nhưng con bé lại không nghe, còn bảo chỉ cần lấy được Cố Tư Thành sẽ khiến Hứa thị được nở mày nở mặt. Tuy nhiên chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết, chủ tịch Cố đã chán ghét con bé đến thế nào. Cuối cùng con bé đành phải ly hôn, còn khiến Hứa thị lâm vào tình cảnh khốn đốn. Vì nhận ra sai lầm của mình, cho nên vài ngày trước con bé đã nói chuyện với Vạn Bằng, cầu xin ông ấy tha thứ và đồng ý chuyển giao 40% cổ phần của mình để bù đắp những tổn thất cho công ty.”
Đám đông lại một phen ồn ào, mấy người ban nãy còn tỏ ra nghi ngờ, giờ đầu lại gật gù như gà mổ thóc.
“Bà nói thế mà nghe được sao?” Cô nhìn Trương Lệ Lệ một cách khinh miệt, chuyện hoang đường như vậy mà bà ta cũng có thể tưởng tượng ra được.
“Không tin mọi người cứ kiểm tra dấu vân tay sẽ rõ!”
“Là do bà đã giở trò!”
“Tôi giở trò như thế nào?” Trương Lệ Lệ nở nụ cười hiểm ác, thấp giọng nói.
Nếu như cô check camera ở trên du thuyền, thì mọi chuyện bẩn thỉu của mẹ con họ sẽ bị bại lộ, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc Tiêu Ngạn đã làm với Hứa Tô Châu cũng sẽ bị truy cứu, mà cô không thể nào để Tiêu Ngạn bị liên lụy được.
Có lẽ Trương Lệ Lệ biết rõ điều này nên mới tự tin như thế.
Ngay sau đó Hứa Vạn Bằng đột ngột bước tới nắm lấy tay cô vuốt ve, ánh mắt ngấn nước, đặc biệt thương cảm.
“Hàn Chi những gì con nói với cha con quên rồi sao? Cha cũng không cần con cực khổ làm việc, con chỉ cần ở nhà ăn ngon mặc đẹp, lợi nhuận của công ty, hay tài sản của cha sau này đều sẽ dành cho con. Con là đại tiểu thư Hứa gia, là con gái bảo bối của cha, cha làm sao mà để con chịu thiệt thòi được.”
Cô thật sự kinh tởm vẻ mặt cùng hành động lẫn lời nói của ông ta trong lúc này, người này mà xứng làm cha của cô sao? Cô phỉ vào!
Cô lập tức rút tay mình ra khỏi tay Hứa Vạn Bằng, cũng là thủ đoạn này ngày xưa bọn họ đã cướp đi cổ phần của mẹ cô, bây giờ lại cướp đi cổ phần của cô.
Đúng là đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn.
Hàn Chi thực sự rơi vào thế yếu, nhất là khi đám người ngu muội kia chẳng có tác dụng gì, gió chiều nào xuôi theo chiều ấy.
Lần nữa, tiếng của Hứa Vạn Bằng lại dõng dạc vang lên:
“Các vị, nếu vậy tôi xin tuyên bố, Hứa Đông Quân sẽ chính thức trở thành cổ đông lớn thứ hai ở Hứa thị!”
“RẦM!”
Đúng lúc này cánh cửa phòng họp bị một lực lớn đạp tung, tạo thành âm thanh kinh hồn bạt vía.
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh bỗng tràn vào...
Tiếng nói chuyện, tiếng bàn tán, đã từng tồn tại trong giây phút trước cứ thế mà dần dần biến mất.
Dường như, mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang lan tràn tới, liền cùng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy.
Xuất hiện ở cửa, chính là Cố Tư Thành, theo sau hắn còn có mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ lạnh lùng. Đôi mắt nhanh chóng đặt lên thân hình nhỏ bé, yêu kiều đang đứng ở kia. Đôi môi khẽ nhếch lên thành một đường cong, mang theo sát khí.
“Tôi phản đối!”
Danh sách chương