“Cố tổng! Đã lâu không gặp, sao ngài đến mà không báo trước với tôi một câu, thật sự thất lễ quá!”

Hứa Vạn Bằng vội vàng bước tới chỗ của Cố Tư Thành mà chào hỏi.

Thật ra trước kia, ông ta cũng không dám ra mặt đắc tội với Cố thị, chỉ dám mượn giới truyền thông mà nói bóng nói gió, vì nghĩ ít ra Cố Tư Thành có thể bồi thường cho Hứa thị một khoản nào đó.

Nhưng mà Cố Tư Thành lại đồng ý lấy Hàn Chi, khiến ông ta không thể nào mà tin được.

Tuy vậy người “con rể” này chưa từng một lần nói chuyện với ông ta, cũng chưa từng gọi ông ta một tiếng “cha vợ”, tuyệt nhiên hắn vẫn là kẻ ăn trên ngồi trước, không ai dám đắc tội.

Nhưng ngay khi Hứa Vạn Bằng vừa đưa tay ra, liền bị Cố Tư Thành phớt lờ, hắn thản nhiên đi thẳng đến chỗ ngồi của ông ta, rồi trực tiếp ngồi vào đó.

Hứa Vạn Bằng bày ra dáng vẻ lúng túng, tay chân như thừa thãi, ông ta nuốt xuống một ngụm khí, lấy hết can đảm lên tiếng hỏi:

“Cố tổng xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đây là cuộc họp nội bộ của Hứa thị, người ngoài không thể tham gia, chẳng hay ngài đến là vì chuyện gì vậy?”

“Ồ ra là thế...” Hắn ra vẻ kinh ngạc. “Vậy thì làm phiền mọi người rồi, tôi đến đây là vì muốn tìm con nợ của mình.”

Hắn nhìn một lượt đám người bên dưới, khuôn mặt kiên nghị khiến ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, bất an.

Bọn họ đều cho rằng, một trong số những người có mặt ở đây đã đắc tội với Hứa Tư Thành, cho nên hắn tìm đến chính là muốn tính sổ với người này.

Nhưng mà ai lại có lá gan lớn đến vậy? Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng càng thấp thỏm không yên.

Ngay cả Hàn Chi cũng kinh ngạc không kém bọn họ, cô tò mò không biết Cố Tư Thành đang muốn giở trò gì, nhưng mà có hắn xuất hiện cô đột nhiên thấy yên tâm hẳn.

“Cố tổng người mà ngài muốn tìm là ai vậy?” Trương Lệ Lệ đứng cách hắn không xa, trên tay vẫn còn cầm bản hợp đồng, bất an hỏi.

“Nghe nói các người đang tổ chức cuộc họp để chuyển giao cổ phần? Là của Hứa Hàn Chi chuyển cho Hứa Đông Quân sao?” Cố Tư Thành không trả lời câu hỏi của Trương Lệ Lệ, ngược lại còn đánh thẳng vào nội dung quan trọng của bọn họ.

Ánh mắt Trương Lệ Lệ đặc biệt trở nên cảnh giác, bà ta nở một nụ cười hết sức tự nhiên:

“Đúng vậy, nhưng mà chúng tôi đã chuyển giao xong rồi!

“Nhanh như vậy sao? Nếu thế thì phiền phức rồi!” Hắn ra vẻ bàng hoàng.

Một loại nguy hiểm lập tức lan tràn trong không khí.

“Cố tổng, ngài nói vậy là ý gì?” Hứa Vạn Bằng nhanh chóng bước tới gần hắn, lo lắng hỏi.

Hắn khẽ cười: “Bởi vì 40% cổ phần này trước đó đã thuộc quyền sở hữu của Cố thị, việc cô Hứa Hàn Chi tuỳ ý chuyển giao là không hợp lệ, trái lại còn là hành vi phạm pháp nữa!”

“Không thể nào! Chuyện này ngài không thể nói đùa được!” Hứa Vạn Bằng cùng Trương Lệ Lệ thất kinh kêu lên.

“Chẳng phải ban nãy tôi đã nói là tôi đến để tìm con nợ của mình sao? Con nợ của tôi chính là cô Hứa Hàn Chi đây!”

Hắn vừa nói xong thì Nhất Phàm từ bên ngoài liền đi vào, trên tay còn cầm theo một văn bản cùng một chiếc usb.

Trong khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao thì Nhất Phàm lập tức thực hiện mấy thao tác trên máy tính, đem hình ảnh trong usb chiếu lên màn hình lón.

Cùng lúc giọng Cố Tư Thành lạnh lùng vang lên:

“Vào ngày mùng 8 tháng 7, sau khi chúng tôi ký vào đơn ly hôn, thì cô Hứa Hàn Chi đây đã vay tôi một số tiền lớn để mua cổ phiếu của Hứa thị. Và trong giấy vay nợ có ghi rõ, nếu cô ấy không có khả năng trả số tiền này, thì tất cả số cổ phiếu cùng lợi nhuận sẽ thuộc về của tập đoàn Cố thị.”

Nghe xong Hứa Vạn Bằng cùng 2 mẹ con Trương Lệ Lệ như chết đứng tại chỗ.

Nhất là giấy vay nợ có chữ ký của Hàn Chi rõ ràng, còn có cả CCTV đang phát trên màn hình, ghi lại cảnh cả hai người họ đang ngồi giao dịch tại biệt thự riêng nữa.

Chưa dừng lại ở đó, Cố Tư Thành liền tiếp tục, đồng thời màn hình lớn cũng chuyển sang một loại giấy tờ giao dịch khác.

“Sau đó tôi phát hiện ra cô Hàn Chi đây đã lén bán đi mảnh đất mà tôi đã đền bù cho cô ấy sau khi ly hôn, còn tiếp tục cầm cố nốt căn biệt thự mà tôi đã sang tên cho cô ấy. Không những thế lần gần đây nhất, cô ấy còn tiếp tục hỏi vay tôi số tiền 100 tỷ.”

Khoé môi Hàn Chi khẽ co giật nhẹ.

Cô biết ngay mà, cái gì dễ dàng có được từ Cố Tư Thành thì cái đó ắt có nguy hiểm.

“Mọi người nhìn lịch sử giao dịch sẽ rõ, suốt 3 tháng qua cô ấy không hề trả cho tôi một đồng lãi nào?”

Còn phải trả lãi sao? Hồi đó cho cô vay Cố Tư Thành đâu nói đến chuyện này?

“Như vậy do cô Hứa Hàn Chi không có khả năng chi trả, cho nên 40% cổ phần kia sẽ thuộc quyền quản lý của tập đoàn Cố thị. Mà bây giờ cô ấy lại dám tự ý chuyển giao cho người khác, xem như là phạm tội trộm cắp tài sản, còn người đồng ý thừa hưởng chính là đồng phạm tiêu thụ tài sản phạm pháp. Cả hai đều phải chịu tội trước pháp luật.”

Nghe xong Hứa Vạn Bằng sốc đến độ mặt mày đỏ như gà chọi, tay ôm lấy ngực với vẻ khó thở, nếu như không có Trương Lệ Lệ kịp thời đỡ thì ông ta đã ngã lăn ra sàn rồi.

Bên cạnh Hứa Đông Quân cũng không khá hơn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nghe nói đến hai chữ “đồng phạm” là người run rẩy như bị ném vào thùng đá lạnh.

Lần đó bọn họ đều tự hỏi không biết cô lấy đâu ra số tiền lớn như vậy, bây giờ thì chân tướng đều rõ cả rồi.

“Cố tổng nhất định là có hiểu lầm rồi! Là cô ta tự ý chuyển giao, chứ chúng tôi không hề biết cô ta nợ tiền ngài, nếu biết cổ phần đó là của Cố thị, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào!”

Trương Lệ Lệ khẩn trương thanh minh, không còn thái độ ngạo mạn, vẻ mặt bây giờ đã chuyển sang một sắc thái hoàn toàn khác.

Lúc này Cố Tư Thành cầm lấy hồ sơ từ tay Nhất Phàm đưa đến.

“Thật ra 40% cổ phần đó chẳng là cái thá gì đối với tôi. Hôm nay tôi đến chính là muốn cho mọi người xem cái này!”

Sau đó hắn hướng ánh mắt sắc bén về Hứa Vạn Bằng, lạnh lùng nói:

“Giám đốc Hứa, trong đây là những bằng chứng giao dịch phạm pháp của ông, buôn lậu hàng hoá, trốn thuế, nhập khẩu sản phẩm kém chất lượng, làm giả hoá đơn chứng từ. Bên phía nhà máy thì không đảm bảo an toàn lao động gây hậu quả chết người, và còn rất nhiều những việc làm bẩn thỉu khác mà tôi chưa kịp thống kê ra, lần này tôi sẽ đăng ký cho ông một kỳ nghỉ dài hạn, sớm cho ông an hưởng tuổi già.”

Tất cả mọi người đều kinh hãi, bàng hoàng.

Tiếng của Cố Tư Thành trầm thấp, mà vang tận chân trời.

“Có thể mọi người còn chưa biết, thật ra Hứa thị bây giờ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng ruột mà thôi, vừa rồi đã có thông báo phát mại tài sản của Hứa thị. Và tôi cũng đã giao dịch xong với bên ngân hàng. Kể từ giờ phút này, Hứa thị sẽ toàn hoàn thuộc quyền quản lý của tập đoàn Cố thị, Cố Tư Thành tôi sẽ là chủ nhân mới của nơi này!”

Hàn Chi đột nhiên rùng mình một cái.

Kiếp trước Hứa thị bị Cố Tư Thành thu mua, kiếp này lại cũng giống như vậy, rốt cuộc Cố Tư Thành đang muốn làm gì đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện