Phải mất cả tuần trời Tiêu Di Linh mới chuẩn bị xong tâm lý để nói sự thật với Tiêu Ngạn, đương nhiên là phải có mặt Hàn Chi bên cạnh để tiếp sức cho cô, cũng như kiềm chế được cơn nóng giận của Tiêu Ngạn.
Tuy nhiên trái với tưởng tượng của hai người họ, sau khi nghe xong Tiêu Ngạn không có bất kỳ phản ứng hay trách mắng nào, chỉ im lặng rời đi.
Nhưng mà sự im lặng này còn đáng sợ hơn so với bất cứ điều gì, Tiêu Ngạn không hề mở miệng nói chuyện với Tiêu Di Linh một câu nào.
Ngoài ra hắn còn âm thầm tìm kiếm tung tích của Hứa Đông Quân, sau đó đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết, chỉ đến khi Hàn Chi kịp thời phát hiện mà ngăn lại, thì hắn mới chịu dừng tay, bằng không hôm đó nhất định đã xảy ra án mạng.
Qua một thời gian Tiêu Ngạn cũng dần nguôi ngoai, dần chấp nhận sự hiện diện của đứa trẻ, nhưng mà nỗi đau đớn cùng dày vò trong lòng hắn vẫn không thể nào vơi bớt.
Hắn thật sự không giận Tiêu Di Linh chỉ hận bản thân hắn bất tài, vô dụng đã không thể bảo vệ tốt cho đứa em gái đáng thương này.
Bấy giờ, cái thai trong bụng Tiêu Di Linh cũng đã được năm tháng, cô vừa học vừa làm việc bán thời gian cho một tạp chí truyện tranh.
Trong một lần, cô gặp lại Hứa Đông Quân, so với thời gian trước đây, bộ dạng hắn hiện tại dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Hứa Đông Quân mặc một chiếc quần bò tối màu, bên bên ngoài khoác một chiếc áo ấm, trên đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng, cùng làn da bên gò má đã hơi sạm đi.
Hắn đang làm bốc vác cho một đơn vị vận chuyển đồ, ngay lúc hắn quay đầu nhìn lại, Tiêu Di Linh cũng nhanh chóng trốn vào một góc, rồi lặng lẽ quan sát.
Mặc dù cô rất hận Hứa Đông Quân, nhưng cô lại không ngăn được trái tim mình rung động vì hắn, cô muốn được nhìn thấy hắn, muốn được xem hắn sống có tốt không? Có còn nhớ đến cô hay không? Cho tới một buổi chiều lạnh giá, Tiêu Di Linh như mọi lần đứng dưới góc
đường nhìn về nơi làm việc của Hứa Đông Quân, cứ đúng giờ này là hắn sẽ tan làm rồi ngủ lại tại đây.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Hứa Đông Quân cũng không thấy xuất hiện.
Đúng lúc này một đám đàn ông bước tới vây lấy cô, ban đầu chúng chỉ buông lời chòng ghẹo, tán tỉnh, sau đó không nhịn được trước nhan sắc xinh đẹp mà đưa tay sờ soạng cả lên thân thể của cô.
Tiêu Di Linh như con thú nhỏ sợ hãi mà run rẩy, không ngừng van xin bọn họ.
Ngay lúc, một tên trong số chúng cúi xuống định hôn cô thì cơ thể lập tức bị một sức mạnh to lớn đạp bay xuống đường.
Cả thảy đều kinh ngạc nhìn lại.
Phát hiện ra Hứa Đông Quân đã xuất hiện ở đó từ bao giờ, vẻ mặt hắn lạnh như băng, đôi mắt lại tản ra sát khí đáng sợ. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, khẽ gắn lên
“Không được đụng vào cô ấy!”
Một tên trong số chúng sớm nhận ra Hứa Đông Quân, liền vỗ tay cười lớn:
“Đây không phải là Hứa thiếu gia một thời ăn chơi vung tiền như rác sao? Bây giờ lại biến thành bộ dạng gì thế này? Thật là thảm hại, đừng nói với tôi là cậu đi ăn xin đấy nhé!”
Một tên khác cũng thêm vào:
“Là Hứa Đông Quân thật sao? Tôi nghe nói Hứa gia bọn họ tàn canh cả rồi!
Xem nào... chà chà nghèo đói đến mức lang thang đầu đường xó chợ như thế này cơ à, có cần tôi cho cậu tiền ăn cơm không?”
“Thế này mà còn bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy! Buồn cười chết mất!”
Nói xong, cả đám bọn chúng thích thú cười phá lên.
Cái tên bị Hứa Đông Quân đạp cho ban nãy liền đứng dậy, vươn tay ôm chặt lấy Tiêu Di Linh đang run rẩy, cười một cách bỉ ổi:
“Đã vậy ông đây cứ thích đụng thì làm sao?”
“Tao nói là không được đụng vào cô ấy cơ mà!” Ấn đường Hứa Đông Quân nhíu chặt lại, sau đó hắn như con thú phát điên, giơ nắm đấm lao đến.
Mấy tên còn lại cũng thừa dịp xông vào, liên tiến đấm đá túi bụi vào Hứa Đông Quân, so với đám người to khoẻ như bọn họ, hắn đánh không lại cho nên đành phải ôm đầu chịu trận.
Tiêu Di Linh sợ hãi đến mức bật khóc, miệng không ngừng la hét, cầu xin, cũng như lớn tiếng cảnh báo:
“Dừng lại đi! Tôi gọi cảnh sát rồi! Mau dừng lại đi! Có ai không cứu với! Ở đây giết người rồi...giết người rồi!”
Đám bọn chúng thấy người qua đường bắt đầu để ý đến, nên mất hứng liền kéo nhau bỏ đi.
Tiêu Di Linh vội vàng chạy tới đỡ lấy Hứa Đông Quân, nhưng hắn lại lạnh lùng hất tay cô ra, sau đó chật vật đứng dậy, gạt đi vết máu trên miệng, rồi cúi xuống nhặt lấy chiếc mũ đội vào.
“Đông Quân anh không sao chứ? Có đau lắm không?” Tiêu Di Linh hai mắt ứng đỏ, thân mình khẽ run nhè nhẹ nhìn hắn, lại sợ hãi không dám đến gần.
Nhìn gương mặt gầy gò, xanh xao của cô, lồng ngực Hứa Đông Quân như căng cứng lại, hắn hít vào một hơi nặng nề, sau đó móc tay vào túi quần, lấy ra gần 5 triệu đặt vào tay cô, đây là toàn bộ tiền lương tháng đầu tiên mà hắn vừa nhận được.
Sau đó thờ ơ nói:
“Cầm lấy! Mua gì đó thật ngon ăn đi! Nếu không muốn ăn thì mua thuốc bổ mà uống.”
Đoạn hắn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt như con thuyền ngập nước của cô, lạnh lùng cảnh cáo:
“Còn nữa... từ giờ đừng đến tìm tôi nữa!”
Ngay khi hắn định xoay người bước đi, thì liền bị cô túm lấy vạt áo giữ lại.
“Em không cần số tiền này!”
“Chê ít sao?” Hắn cười nhạt.
“Em có thể tự lo được, anh nên để dành cho bản thân mình thì hơn.”
Sau đó cô lấy từ trong túi xách ra một đôi găng tay, cùng với số tiền đem nhét vào túi áo khoác của hắn, rồi một mạch bước đi, như sợ chậm trễ là hắn sẽ từ chối vậy.
Ngày hôm sau cô lại đến tìm hắn.
Đúng lúc này một bé gái bất ngờ xuất hiện, nhìn cô hồn nhiên hỏi:
“Cô tìm chú Đông Quân sao?”
“Sao... sao cháu lại biết?” Cô ngại ngùng, ấp úng nói.
“Hôm trước chú Đông Quân cho cháu mượn máy điện thoại để chơi game, cháu đã nhìn thấy ảnh của cô trong đó.”
“Vậy cháu có thể giúp cô đưa cái này cho chú Đông Quân được không?”
Cô cúi người, đưa đến trước mặt cô bé một túi thuốc. Tuy nhiên ngay lúc bàn tay bé nhỏ vừa vươn ra, thì ngay lập tức bị ngăn lại.
Hứa Đông Quân lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.
“Chẳng phải tôi nói em đừng đến tìm tôi nữa rồi sao? Em nghe mà không hiểu hå?"
“Em chỉ muốn xem vết thương của anh..”
Cô khó khăn giải thích. Lại nhìn đến đôi bàn tay đỏ ửng, bỏng lạnh của hắn mà trái tim đau thắt lại, hắn như vậy mà cũng không thèm dùng găng tay cô tặng.
“Tôi không sao! Nhưng từ giờ em đừng đến đây gây phiền phức cho tôi nữa, chúng ta đã thật sự kết thúc rồi, em còn muốn dây dưa với tôi làm gì? Hay em muốn anh trai em đến đây, đánh tôi một trận nữa thì em mới vừa lòng.”
Hắn thật sự không muốn nói những lời này, nhưng mà trời lạnh như vậy, thân thể mang thai lại yếu ớt như thế...
Ngay sau đó hắn nắm lấy tay cô bé kéo đi.
“Sao chú lại xua đuổi cô ấy? Chẳng phải chú cũng thích cô ấy sao?”
“Nói bậy! Ai thèm thích!”
“Cháu từng thấy chú lén lút nhìn cô ấy!”
“Nhìn lúc nào hả?”
“Hôm nào cũng nhìn, hôm nào cô ấy chưa đến chú cũng đều nhìn về chỗ đó!”
“Chú đang nhìn xem coi có con mèo nào chạy qua không!”
“Chú nói dối! Khu này toàn chó, làm gì có mèo."
“Ừ thì là chó!”
“Nhưng mà cháu vừa thấy biển cấm nuôi chó.”
“Oắt con, thích chết hả?”
Tuy nhiên trái với tưởng tượng của hai người họ, sau khi nghe xong Tiêu Ngạn không có bất kỳ phản ứng hay trách mắng nào, chỉ im lặng rời đi.
Nhưng mà sự im lặng này còn đáng sợ hơn so với bất cứ điều gì, Tiêu Ngạn không hề mở miệng nói chuyện với Tiêu Di Linh một câu nào.
Ngoài ra hắn còn âm thầm tìm kiếm tung tích của Hứa Đông Quân, sau đó đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết, chỉ đến khi Hàn Chi kịp thời phát hiện mà ngăn lại, thì hắn mới chịu dừng tay, bằng không hôm đó nhất định đã xảy ra án mạng.
Qua một thời gian Tiêu Ngạn cũng dần nguôi ngoai, dần chấp nhận sự hiện diện của đứa trẻ, nhưng mà nỗi đau đớn cùng dày vò trong lòng hắn vẫn không thể nào vơi bớt.
Hắn thật sự không giận Tiêu Di Linh chỉ hận bản thân hắn bất tài, vô dụng đã không thể bảo vệ tốt cho đứa em gái đáng thương này.
Bấy giờ, cái thai trong bụng Tiêu Di Linh cũng đã được năm tháng, cô vừa học vừa làm việc bán thời gian cho một tạp chí truyện tranh.
Trong một lần, cô gặp lại Hứa Đông Quân, so với thời gian trước đây, bộ dạng hắn hiện tại dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Hứa Đông Quân mặc một chiếc quần bò tối màu, bên bên ngoài khoác một chiếc áo ấm, trên đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng, cùng làn da bên gò má đã hơi sạm đi.
Hắn đang làm bốc vác cho một đơn vị vận chuyển đồ, ngay lúc hắn quay đầu nhìn lại, Tiêu Di Linh cũng nhanh chóng trốn vào một góc, rồi lặng lẽ quan sát.
Mặc dù cô rất hận Hứa Đông Quân, nhưng cô lại không ngăn được trái tim mình rung động vì hắn, cô muốn được nhìn thấy hắn, muốn được xem hắn sống có tốt không? Có còn nhớ đến cô hay không? Cho tới một buổi chiều lạnh giá, Tiêu Di Linh như mọi lần đứng dưới góc
đường nhìn về nơi làm việc của Hứa Đông Quân, cứ đúng giờ này là hắn sẽ tan làm rồi ngủ lại tại đây.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Hứa Đông Quân cũng không thấy xuất hiện.
Đúng lúc này một đám đàn ông bước tới vây lấy cô, ban đầu chúng chỉ buông lời chòng ghẹo, tán tỉnh, sau đó không nhịn được trước nhan sắc xinh đẹp mà đưa tay sờ soạng cả lên thân thể của cô.
Tiêu Di Linh như con thú nhỏ sợ hãi mà run rẩy, không ngừng van xin bọn họ.
Ngay lúc, một tên trong số chúng cúi xuống định hôn cô thì cơ thể lập tức bị một sức mạnh to lớn đạp bay xuống đường.
Cả thảy đều kinh ngạc nhìn lại.
Phát hiện ra Hứa Đông Quân đã xuất hiện ở đó từ bao giờ, vẻ mặt hắn lạnh như băng, đôi mắt lại tản ra sát khí đáng sợ. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, khẽ gắn lên
“Không được đụng vào cô ấy!”
Một tên trong số chúng sớm nhận ra Hứa Đông Quân, liền vỗ tay cười lớn:
“Đây không phải là Hứa thiếu gia một thời ăn chơi vung tiền như rác sao? Bây giờ lại biến thành bộ dạng gì thế này? Thật là thảm hại, đừng nói với tôi là cậu đi ăn xin đấy nhé!”
Một tên khác cũng thêm vào:
“Là Hứa Đông Quân thật sao? Tôi nghe nói Hứa gia bọn họ tàn canh cả rồi!
Xem nào... chà chà nghèo đói đến mức lang thang đầu đường xó chợ như thế này cơ à, có cần tôi cho cậu tiền ăn cơm không?”
“Thế này mà còn bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy! Buồn cười chết mất!”
Nói xong, cả đám bọn chúng thích thú cười phá lên.
Cái tên bị Hứa Đông Quân đạp cho ban nãy liền đứng dậy, vươn tay ôm chặt lấy Tiêu Di Linh đang run rẩy, cười một cách bỉ ổi:
“Đã vậy ông đây cứ thích đụng thì làm sao?”
“Tao nói là không được đụng vào cô ấy cơ mà!” Ấn đường Hứa Đông Quân nhíu chặt lại, sau đó hắn như con thú phát điên, giơ nắm đấm lao đến.
Mấy tên còn lại cũng thừa dịp xông vào, liên tiến đấm đá túi bụi vào Hứa Đông Quân, so với đám người to khoẻ như bọn họ, hắn đánh không lại cho nên đành phải ôm đầu chịu trận.
Tiêu Di Linh sợ hãi đến mức bật khóc, miệng không ngừng la hét, cầu xin, cũng như lớn tiếng cảnh báo:
“Dừng lại đi! Tôi gọi cảnh sát rồi! Mau dừng lại đi! Có ai không cứu với! Ở đây giết người rồi...giết người rồi!”
Đám bọn chúng thấy người qua đường bắt đầu để ý đến, nên mất hứng liền kéo nhau bỏ đi.
Tiêu Di Linh vội vàng chạy tới đỡ lấy Hứa Đông Quân, nhưng hắn lại lạnh lùng hất tay cô ra, sau đó chật vật đứng dậy, gạt đi vết máu trên miệng, rồi cúi xuống nhặt lấy chiếc mũ đội vào.
“Đông Quân anh không sao chứ? Có đau lắm không?” Tiêu Di Linh hai mắt ứng đỏ, thân mình khẽ run nhè nhẹ nhìn hắn, lại sợ hãi không dám đến gần.
Nhìn gương mặt gầy gò, xanh xao của cô, lồng ngực Hứa Đông Quân như căng cứng lại, hắn hít vào một hơi nặng nề, sau đó móc tay vào túi quần, lấy ra gần 5 triệu đặt vào tay cô, đây là toàn bộ tiền lương tháng đầu tiên mà hắn vừa nhận được.
Sau đó thờ ơ nói:
“Cầm lấy! Mua gì đó thật ngon ăn đi! Nếu không muốn ăn thì mua thuốc bổ mà uống.”
Đoạn hắn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt như con thuyền ngập nước của cô, lạnh lùng cảnh cáo:
“Còn nữa... từ giờ đừng đến tìm tôi nữa!”
Ngay khi hắn định xoay người bước đi, thì liền bị cô túm lấy vạt áo giữ lại.
“Em không cần số tiền này!”
“Chê ít sao?” Hắn cười nhạt.
“Em có thể tự lo được, anh nên để dành cho bản thân mình thì hơn.”
Sau đó cô lấy từ trong túi xách ra một đôi găng tay, cùng với số tiền đem nhét vào túi áo khoác của hắn, rồi một mạch bước đi, như sợ chậm trễ là hắn sẽ từ chối vậy.
Ngày hôm sau cô lại đến tìm hắn.
Đúng lúc này một bé gái bất ngờ xuất hiện, nhìn cô hồn nhiên hỏi:
“Cô tìm chú Đông Quân sao?”
“Sao... sao cháu lại biết?” Cô ngại ngùng, ấp úng nói.
“Hôm trước chú Đông Quân cho cháu mượn máy điện thoại để chơi game, cháu đã nhìn thấy ảnh của cô trong đó.”
“Vậy cháu có thể giúp cô đưa cái này cho chú Đông Quân được không?”
Cô cúi người, đưa đến trước mặt cô bé một túi thuốc. Tuy nhiên ngay lúc bàn tay bé nhỏ vừa vươn ra, thì ngay lập tức bị ngăn lại.
Hứa Đông Quân lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.
“Chẳng phải tôi nói em đừng đến tìm tôi nữa rồi sao? Em nghe mà không hiểu hå?"
“Em chỉ muốn xem vết thương của anh..”
Cô khó khăn giải thích. Lại nhìn đến đôi bàn tay đỏ ửng, bỏng lạnh của hắn mà trái tim đau thắt lại, hắn như vậy mà cũng không thèm dùng găng tay cô tặng.
“Tôi không sao! Nhưng từ giờ em đừng đến đây gây phiền phức cho tôi nữa, chúng ta đã thật sự kết thúc rồi, em còn muốn dây dưa với tôi làm gì? Hay em muốn anh trai em đến đây, đánh tôi một trận nữa thì em mới vừa lòng.”
Hắn thật sự không muốn nói những lời này, nhưng mà trời lạnh như vậy, thân thể mang thai lại yếu ớt như thế...
Ngay sau đó hắn nắm lấy tay cô bé kéo đi.
“Sao chú lại xua đuổi cô ấy? Chẳng phải chú cũng thích cô ấy sao?”
“Nói bậy! Ai thèm thích!”
“Cháu từng thấy chú lén lút nhìn cô ấy!”
“Nhìn lúc nào hả?”
“Hôm nào cũng nhìn, hôm nào cô ấy chưa đến chú cũng đều nhìn về chỗ đó!”
“Chú đang nhìn xem coi có con mèo nào chạy qua không!”
“Chú nói dối! Khu này toàn chó, làm gì có mèo."
“Ừ thì là chó!”
“Nhưng mà cháu vừa thấy biển cấm nuôi chó.”
“Oắt con, thích chết hả?”
Danh sách chương