Bị Hứa Đông Quân xua đuổi là vậy nhưng Tiêu Di Linh lại chẳng mảy may để ý, trong lòng cô dần nhóm lên một tia hy vọng nhỏ, chỉ cần Hứa Đông Quân thay đổi thì dù là công việc, hoàn cảnh, hay khó khăn nào cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện cùng hắn vượt qua.
Cho nên cứ cách vài ngày là Tiêu Di Linh lại đến tìm hắn, cô còn vào tận trong khu vực làm việc để chào hỏi mọi người. Ban đầu hắn còn không quan tâm, chẳng thèm nói chuyện với cô một câu nào.
Nhưng lâu dần mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi.
Con người một khi đã yêu, thì khó tránh khỏi cảm giác tham lam muốn nhìn, muốn có được.
Trước kia hắn chú ý đến cô bởi vì vẻ đơn thuần, xinh đẹp, sự ngây thơ và có chút quê mùa, điều này hoàn toàn khác biệt so với những người phụ nữ mà hắn quen biết.
Lúc đó trong hắn chỉ có sự thích thú chinh phục, không phải là yêu.
Cho đến khi sự việc vỡ lở, đối diện với gương mặt đau khổ của cô, trái tim hắn lại khó chịu vô cùng.
Hắn lạnh nhạt, trốn tránh cô cũng bởi vì hắn thấy mình là một kẻ tồi tệ, khốn nạn, không xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của cô.
Cô tốt đẹp như vậy, mà lại bị huỷ hoại trong tay hắn.
Nhưng cho đến giờ, cô lại chưa từng bỏ rơi hắn, chưa từng coi thường hắn, còn không quan tâm đến sức khoẻ yếu ớt của bản thân mà mang thai đứa con của hắn, những điều như vậy đã hoàn toàn phá vỡ rào cản trong lòng hắn.
Bây giờ hắn một lòng chỉ muốn bù đắp tất cả cho cô, không phải để cô chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Cuối cùng sự hiện diện của cô, đã trở thành điều quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn.
Đôi khi là ăn bữa cơm cùng nhau, hay một vài câu chuyện vu vơ hàng ngày, hay là khoảnh khắc hắn tâm sự cùng em bé trong bụng cô, cũng đều là những giây phút tuyệt vời và hạnh phúc mà ông trời đã ban tặng cho hắn.
Hôm nay Tiêu Di Linh cầm theo giấy siêu âm đến khoe với hắn, cô còn nói với hắn chuyện Hàn Chi muốn hắn quay trở về Hứa thị làm việc.
Nghe xong Hứa Đông Quân liền rơi vào trầm tư, sau tất cả những việc sai trái mà hắn đã làm, hắn còn chưa có cơ hội để xin lỗi Hàn Chi, vậy mà cô ấy còn muốn hắn quay lại đó làm việc nữa.
Tiêu Di Linh trước đó đã nghĩ Hứa Đông Quân sẽ vui vẻ nhận lời, nhưng mà hình như không phải vậy, cô thấy được ánh mắt do dự của hắn.
Hứa Đông Quân lảng tránh cái nhìn của cô, nhưng cũng không muốn cô phải lo lắng nên khẽ gật đầu:
“Anh sẽ nói chuyện với chị ấy!”
Cô chủ động nắm tay hắn, cười dịu dàng:
“Bây giờ em phải đi rồi, chiều nay em có buổi thuyết trình nhân vật mới không thể đến muộn được. Còn nữa... cái này cho anh, mỗi lúc nhớ đến con anh có thể ngắm nó.”
Dứt lời cô đặt vào tay hắn tờ giấy siêu âm, rồi vui vẻ tạm biệt hắn mà rời đi.
Sau đó Hứa Đông Quân ngồi lại trên ghế đá, nhìn ngắm thật kỹ hình ảnh trên tờ giấy siêu âm, miệng vô thức nở một nụ cười.
“Đẹp trai thật đấy!”
Ngay lúc hắn đang hạnh phúc như vậy, thì bất ngờ Trương Lệ Lệ xuất hiện, giật đi tờ giấy trên tay hắn.
“Mẹ!” Hứa Đông Quân đứng bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc kêu lên.
Trương Lệ Lệ nhìn qua tờ giấy siêu âm, vẻ mặt lộ rõ sự giận dữ.
“Thì ra đây chính là lý do con không muốn trở về Hứa gia, còn năm lần bảy lượt từ chối lời đề nghị của mẹ, tất cả đều là vì con bé kia sao? Lại còn cùng nhau có con nữa? Hứa Đông Quân con điên rồi phải không?”
Ánh mắt hắn trở nên kiên định.
“Con phải nói với mẹ bao nhiêu lần nữa là con không đi! Tuyệt đối không đi!”
Ấn đường Trương Lệ Lệ càng thêm nhíu chặt lại.
“Con tỉnh táo lại đi! Mẹ phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được cho con mối hôn sự tốt đẹp này. Đó là một nữ tỷ phú đấy, mặc dù có lớn tuổi hơn con một chút nhưng lại vô cùng giàu có, chỉ cần con đồng ý thì ngay lập tức sẽ cùng cô ta xuất cảnh sang Mỹ, như vậy sau này cũng có thể bảo lãnh cho mẹ định cư ở đó!”
Hứa Đông Quân kinh ngạc nhìn bà ta: “Mẹ muốn rời bỏ Hứa gia, muốn rời bỏ cha con sao?”
Khoé miệng Trương Lệ Lệ cong lên, tạo thành ý cười mỉa mai.
“Con muốn cuộc đời sau này của mẹ phải gắn liền bên cái giường bệnh thối nát đó sao? Cả con và ông ta đều bất tài vô dụng y như nhau vậy, để cho một đứa con gái ngang nhiên lên cầm quyền, chiếm hết tất cả...”
“Mẹ dừng lại tại đây được rồi, ban đầu là do chúng ta tham lam gây chuyện trước, kết quả nhận được là cái giá phải trả mà thôi!”
“Con im đi! Không phải do sự ngu dốt và nhu nhược của con thì chúng ta có rơi vào tình cảnh như thế này không? Vậy mà trong khi mẹ đang tìm cách thay đổi cuộc đời bẩn thỉu này cho con, thì con lại ngu ngốc từ chối! Đã vậy lại còn để lại cái thứ nghiệt chủng này!”
Gương mặt Hứa Đông Quân tối sầm lại, hai tay hắn siết chặt thành quyền, ánh mắt lòng sọc nhìn chằm chằm vào Trương Lệ Lệ, giận dữ gắn lên
“Con cấm mẹ nói những lời như vậy! Đây là con trai của con!”
Trương Lệ Lệ cười nhạt một tiếng: “Cho nên vì bọn chúng con mới không cần người mẹ này?”
Trong khoảnh khắc Hứa Đông Quân cảm nhận được nguy hiểm đang lan tràn.
“Mẹ muốn làm gì?”
“Làm gì là ý gì?” Bà ta tỏ vẻ điềm nhiên hỏi ngược lại hắn.
Đáy mắt Hứa Đông Quân tản ra sát khí đáng sợ, hắn không chút do dự mà cảnh cáo Trương Lệ Lệ:
"mẹ dám đụng đến hai mẹ con cô ấy, thì con nhất định sẽ không bỏ cho mẹ!”
Tâm trí Trương Lệ Lệ chấn động, bà ta không thể ngờ Hứa Đông Quân lại có thái độ hung dữ đối với bà ta như vậy, cho nên sau khi lấy lại bình tĩnh, bà ta như có như không thuận tình đáp.
“Con đã quyết định như vậy rồi thì mẹ còn có thể làm gì được.”
Ngay sau đó bà ta lập xoay người rời đi.
Cách đó không xa là gã luật sư đang ngồi ở trong xe đợi bà ta.
Vừa ngồi vào trong Trương Lệ Lệ đã gọi đi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, âm thanh sắc lạnh vang lên:
“Đúng lúc lắm! Mẹ cũng đang muốn giải quyết một người, lần này cứ để cho bọn chúng lên đường cùng nhau đi!”
Cho nên cứ cách vài ngày là Tiêu Di Linh lại đến tìm hắn, cô còn vào tận trong khu vực làm việc để chào hỏi mọi người. Ban đầu hắn còn không quan tâm, chẳng thèm nói chuyện với cô một câu nào.
Nhưng lâu dần mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi.
Con người một khi đã yêu, thì khó tránh khỏi cảm giác tham lam muốn nhìn, muốn có được.
Trước kia hắn chú ý đến cô bởi vì vẻ đơn thuần, xinh đẹp, sự ngây thơ và có chút quê mùa, điều này hoàn toàn khác biệt so với những người phụ nữ mà hắn quen biết.
Lúc đó trong hắn chỉ có sự thích thú chinh phục, không phải là yêu.
Cho đến khi sự việc vỡ lở, đối diện với gương mặt đau khổ của cô, trái tim hắn lại khó chịu vô cùng.
Hắn lạnh nhạt, trốn tránh cô cũng bởi vì hắn thấy mình là một kẻ tồi tệ, khốn nạn, không xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của cô.
Cô tốt đẹp như vậy, mà lại bị huỷ hoại trong tay hắn.
Nhưng cho đến giờ, cô lại chưa từng bỏ rơi hắn, chưa từng coi thường hắn, còn không quan tâm đến sức khoẻ yếu ớt của bản thân mà mang thai đứa con của hắn, những điều như vậy đã hoàn toàn phá vỡ rào cản trong lòng hắn.
Bây giờ hắn một lòng chỉ muốn bù đắp tất cả cho cô, không phải để cô chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Cuối cùng sự hiện diện của cô, đã trở thành điều quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn.
Đôi khi là ăn bữa cơm cùng nhau, hay một vài câu chuyện vu vơ hàng ngày, hay là khoảnh khắc hắn tâm sự cùng em bé trong bụng cô, cũng đều là những giây phút tuyệt vời và hạnh phúc mà ông trời đã ban tặng cho hắn.
Hôm nay Tiêu Di Linh cầm theo giấy siêu âm đến khoe với hắn, cô còn nói với hắn chuyện Hàn Chi muốn hắn quay trở về Hứa thị làm việc.
Nghe xong Hứa Đông Quân liền rơi vào trầm tư, sau tất cả những việc sai trái mà hắn đã làm, hắn còn chưa có cơ hội để xin lỗi Hàn Chi, vậy mà cô ấy còn muốn hắn quay lại đó làm việc nữa.
Tiêu Di Linh trước đó đã nghĩ Hứa Đông Quân sẽ vui vẻ nhận lời, nhưng mà hình như không phải vậy, cô thấy được ánh mắt do dự của hắn.
Hứa Đông Quân lảng tránh cái nhìn của cô, nhưng cũng không muốn cô phải lo lắng nên khẽ gật đầu:
“Anh sẽ nói chuyện với chị ấy!”
Cô chủ động nắm tay hắn, cười dịu dàng:
“Bây giờ em phải đi rồi, chiều nay em có buổi thuyết trình nhân vật mới không thể đến muộn được. Còn nữa... cái này cho anh, mỗi lúc nhớ đến con anh có thể ngắm nó.”
Dứt lời cô đặt vào tay hắn tờ giấy siêu âm, rồi vui vẻ tạm biệt hắn mà rời đi.
Sau đó Hứa Đông Quân ngồi lại trên ghế đá, nhìn ngắm thật kỹ hình ảnh trên tờ giấy siêu âm, miệng vô thức nở một nụ cười.
“Đẹp trai thật đấy!”
Ngay lúc hắn đang hạnh phúc như vậy, thì bất ngờ Trương Lệ Lệ xuất hiện, giật đi tờ giấy trên tay hắn.
“Mẹ!” Hứa Đông Quân đứng bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc kêu lên.
Trương Lệ Lệ nhìn qua tờ giấy siêu âm, vẻ mặt lộ rõ sự giận dữ.
“Thì ra đây chính là lý do con không muốn trở về Hứa gia, còn năm lần bảy lượt từ chối lời đề nghị của mẹ, tất cả đều là vì con bé kia sao? Lại còn cùng nhau có con nữa? Hứa Đông Quân con điên rồi phải không?”
Ánh mắt hắn trở nên kiên định.
“Con phải nói với mẹ bao nhiêu lần nữa là con không đi! Tuyệt đối không đi!”
Ấn đường Trương Lệ Lệ càng thêm nhíu chặt lại.
“Con tỉnh táo lại đi! Mẹ phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được cho con mối hôn sự tốt đẹp này. Đó là một nữ tỷ phú đấy, mặc dù có lớn tuổi hơn con một chút nhưng lại vô cùng giàu có, chỉ cần con đồng ý thì ngay lập tức sẽ cùng cô ta xuất cảnh sang Mỹ, như vậy sau này cũng có thể bảo lãnh cho mẹ định cư ở đó!”
Hứa Đông Quân kinh ngạc nhìn bà ta: “Mẹ muốn rời bỏ Hứa gia, muốn rời bỏ cha con sao?”
Khoé miệng Trương Lệ Lệ cong lên, tạo thành ý cười mỉa mai.
“Con muốn cuộc đời sau này của mẹ phải gắn liền bên cái giường bệnh thối nát đó sao? Cả con và ông ta đều bất tài vô dụng y như nhau vậy, để cho một đứa con gái ngang nhiên lên cầm quyền, chiếm hết tất cả...”
“Mẹ dừng lại tại đây được rồi, ban đầu là do chúng ta tham lam gây chuyện trước, kết quả nhận được là cái giá phải trả mà thôi!”
“Con im đi! Không phải do sự ngu dốt và nhu nhược của con thì chúng ta có rơi vào tình cảnh như thế này không? Vậy mà trong khi mẹ đang tìm cách thay đổi cuộc đời bẩn thỉu này cho con, thì con lại ngu ngốc từ chối! Đã vậy lại còn để lại cái thứ nghiệt chủng này!”
Gương mặt Hứa Đông Quân tối sầm lại, hai tay hắn siết chặt thành quyền, ánh mắt lòng sọc nhìn chằm chằm vào Trương Lệ Lệ, giận dữ gắn lên
“Con cấm mẹ nói những lời như vậy! Đây là con trai của con!”
Trương Lệ Lệ cười nhạt một tiếng: “Cho nên vì bọn chúng con mới không cần người mẹ này?”
Trong khoảnh khắc Hứa Đông Quân cảm nhận được nguy hiểm đang lan tràn.
“Mẹ muốn làm gì?”
“Làm gì là ý gì?” Bà ta tỏ vẻ điềm nhiên hỏi ngược lại hắn.
Đáy mắt Hứa Đông Quân tản ra sát khí đáng sợ, hắn không chút do dự mà cảnh cáo Trương Lệ Lệ:
"mẹ dám đụng đến hai mẹ con cô ấy, thì con nhất định sẽ không bỏ cho mẹ!”
Tâm trí Trương Lệ Lệ chấn động, bà ta không thể ngờ Hứa Đông Quân lại có thái độ hung dữ đối với bà ta như vậy, cho nên sau khi lấy lại bình tĩnh, bà ta như có như không thuận tình đáp.
“Con đã quyết định như vậy rồi thì mẹ còn có thể làm gì được.”
Ngay sau đó bà ta lập xoay người rời đi.
Cách đó không xa là gã luật sư đang ngồi ở trong xe đợi bà ta.
Vừa ngồi vào trong Trương Lệ Lệ đã gọi đi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, âm thanh sắc lạnh vang lên:
“Đúng lúc lắm! Mẹ cũng đang muốn giải quyết một người, lần này cứ để cho bọn chúng lên đường cùng nhau đi!”
Danh sách chương