Sáng nay lúc cùng Tiêu Di Linh đi khám thai, bác sĩ thông báo em bé trong bụng Tiêu Di Linh đã tròn 8 tháng.
Hàn Chi thấy sức khoẻ của cô ấy yếu như vậy, nên đề nghị Tiêu Di Linh hãy nghỉ việc ở nhà, cô ấy cũng hứa xong vụ giới thiệu nhân vật lần này, sẽ tuyệt đối nghe theo lời của Hàn Chi.
Sẵn tiện hôm nay Hàn Chi rảnh, mà dự báo thời tiết nói chiều này có mưa lớn, nên cô đã chủ động đưa Tiêu Di Linh đi.
Đúng 5 giờ chiều xe của Hàn Chi đã đậu ở bên đường, đối diện chính là công ty mà Tiêu Di Linh đang làm việc.
Vì quãng đường từ đây đến hội thảo thuyết trình mất hơn một giờ đồng hồ, cho nên sợ Tiêu Di Linh đói, cô bèn đến một cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít bánh ngọt và sữa.
Đến khi quay ra, cô nhìn thấy Tiêu Di Linh đang đứng nói chuyện với một ai đó, mà người này lại ngồi trong xe, từ hướng nhìn của cô thì không thể thấy rõ.
Cô cho rằng đó là người lạ hỏi đường, hoặc có thể là người quen trong công ty chào hỏi nhau mà thôi.
Chỉ đến khi thấy Tiêu Di Linh mở cửa xe ngồi vào, cô mới giật mình lo lắng.
Chẳng phải vừa rồi cô đã gọi cho Tiêu Di Linh nói cô đang đợi ở bên ngoài rồi sao? Vậy mà con bé vẫn đi cùng với người đó là thế nào? Là tình huống đặc biệt hay là bị ép buộc?
Trong khoảnh khắc sự bất an lan tràn tâm trí cô, ngay lập tức cô chạy ào xuống đường. Nhưng không còn kịp, chiếc xe trong phút chốc đã lao vọt qua chỗ của cô.
Sau đó túi đồ trên tay cô cũng liền rơi tuột xuống.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy gương mặt của người lái xe đó. Hắn là Cao Đạc, luật sư từng làm việc ở Hứa thị và là tay chân thân cận của Trương Lệ Lệ, nói như vậy người vừa nói chuyện với Tiêu Di Linh chính là...
Ngay lập tức Hàn Chi chạy tới chỗ đậu xe của mình, vừa cầm điện thoại cô đã thấy cuộc gọi nhỡ của Tiêu Di Linh. Đến khi gọi lại, hiển nhiên đầu bên kia đã rơi vào trạng thái không thể liên lạc được.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng gọi điện cho Cố Tư Thành.
Vì điện thoại của cô đã được Cố Tư Thành cài đặt định vị, nên sau khi nghe cô nói, hắn từ Cố thị cũng lập tức đuổi theo cô.
Bầu trời lúc này đột nhiên tối sầm lại, phía chân trời liên tiếp xuất hiện những
tia chớp loé sáng, báo hiệu cho một cơn mưa lớn sắp sửa ập đến.
Trong lòng Hàn Chi càng dần tăng lên lo sợ.
Chuyện xảy ra với Tiêu Di Linh trước sau cô chỉ quan tâm đến Hứa Đông Quân, cho rằng nguyên nhân là do hắn, sát hại Tiêu Di Linh để trốn tránh trách nhiệm cũng là do hắn.
Cho nên kiếp này khi thấy hắn thay đổi, thật lòng yêu thương Tiêu Di Linh, cô và Cố Tư Thành đã rất vui mừng, tưởng rằng như thế có thể thay đổi được kết cục bi thảm của kiếp trước, mà hoàn toàn quên mất rằng phía sau hắn còn có Trương Lệ Lệ.
Thật sự là cô đã quá chủ quan rồi.
Cuối cùng cơn mưa từ bầu trời cũng trút xuống, đồng thời đèn cao áp ở hai bên đường cũng được bật sáng.
Chiếc xe màu xám ở phía trước vẫn giữ vững tốc độ, lao đi thật nhanh.
Hàn Chi vẫn chăm chú đuổi theo, mà không hề hay biết, ở phía sau cô còn một chiếc xe khác, vẫn đang gắt gao bám theo.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, khiến đất trời càng trở nên âm u, tăm tối.
Hàn Chi chợt nhận ra viễn cảnh này, bất giác cả người liền run lên.
Kiếp trước cũng cơn mưa tầm tã như thế, cô bị Tiêu Ngạn truy đuổi, còn bây giờ thì ngược lại...
Nhưng dù là trong hoàn cảnh nào, thì cũng đều đáng sợ như nhau.
Hàn Chi còn đang suy nghĩ, thì đúng lúc này từ phía đối diện xuất hiện một chùm ánh sáng lớn, với vận tốc cực đại liền lao thẳng vào xe của cô.
Trong khoảnh khắc hai mắt Hàn Chi mở to kinh ngạc, cô lập tức theo phản xạ đánh lái sang một bên, cô không biết hướng đó có vật cản gì, chỉ biết nếu như chậm trễ cô nhất định sẽ bị chiếc xe tải đó nghiền nát.
Giây phút đầu chiếc xe tải lao tới, thì cũng là lúc đuôi xe của Hàn Chi xoẹt qua, sự va chạm tạo thành tia lửa lóe sáng trong đêm tối.
Bánh xe ma sát với mặt đường hình thành một tràng âm thanh chói tai, nhưng tất cả đều bị tiếng mưa vùi lấp.
Hàn Chi cảm giác đầu óc quay cuồng, mọi thứ như bị đảo lộn, cơ thể cô không ngừng đập qua đập lại trong xe, cho đến khi “RẦM” một tiếng.
Đầu xe cô đâm vào một thân cây ven đường.
Cô kinh hãi, thở gấp, vẻ mặt tràn ngập kinh sợ. Vừa rồi cô phản ứng kịp thời, nếu không thì..
Tình huống này giống hệt như kiếp trước vậy, lúc đó là thân cây đổ, bây giờ thì là xe tải tông.
Chỉ khác một bên do thiên nhiên, một bên do con người. Vậy là ngoài Trương Lệ Lệ, còn có kẻ nào đó đang rắp tâm muốn sát hại cô.
Nhân cơ hội chiếc xe tải quay đầu, Hàn Chi ngay lập tức lùi xe, sau đó đạp ga tăng tốc, tiếp tục bám theo xe của Trương Lệ Lệ.
Quả nhiên xe của Trương Lệ Lệ đã rẽ vào con đường mà kiếp trước cô đã chạy vào.
Trùng hợp hơn nữa là chỗ lần trước nơi thân cây đổ, thì lần này do mưa lớn, làm đất đá từ trên cao rơi xuống, chắn mất hơn nửa phần lối đi, xe ô tô đương nhiên là không thể di chuyển qua được.
Lúc này cơn mưa đã ngớt, thay vào đó gió lạnh bắt đầu nổi lên, cuốn bay đám lá yếu ở trên cây xuống, tạo thành âm thanh xào xạc, cùng với màn đêm đen kịt, khiến không gian u ám càng thêm phần đáng sợ.
Xe của Trương Lệ Lệ dừng lại ở trước đám đất đá, sau đó, gã luật sư tên Cao Đạc lỗi Tiêu Di Linh đang bất tỉnh nhân sự từ trên xe xuống.
Đúng lúc này thì xe của của Hàn Chi đuổi tới, từ ánh sáng của đèn xe phát ra, lại trông thấy cảnh tượng như vậy, cô không cần nghĩ ngợi gì, lập tức đạp ga, lao thẳng vào Cao Đạc.
Hàn Chi thấy sức khoẻ của cô ấy yếu như vậy, nên đề nghị Tiêu Di Linh hãy nghỉ việc ở nhà, cô ấy cũng hứa xong vụ giới thiệu nhân vật lần này, sẽ tuyệt đối nghe theo lời của Hàn Chi.
Sẵn tiện hôm nay Hàn Chi rảnh, mà dự báo thời tiết nói chiều này có mưa lớn, nên cô đã chủ động đưa Tiêu Di Linh đi.
Đúng 5 giờ chiều xe của Hàn Chi đã đậu ở bên đường, đối diện chính là công ty mà Tiêu Di Linh đang làm việc.
Vì quãng đường từ đây đến hội thảo thuyết trình mất hơn một giờ đồng hồ, cho nên sợ Tiêu Di Linh đói, cô bèn đến một cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít bánh ngọt và sữa.
Đến khi quay ra, cô nhìn thấy Tiêu Di Linh đang đứng nói chuyện với một ai đó, mà người này lại ngồi trong xe, từ hướng nhìn của cô thì không thể thấy rõ.
Cô cho rằng đó là người lạ hỏi đường, hoặc có thể là người quen trong công ty chào hỏi nhau mà thôi.
Chỉ đến khi thấy Tiêu Di Linh mở cửa xe ngồi vào, cô mới giật mình lo lắng.
Chẳng phải vừa rồi cô đã gọi cho Tiêu Di Linh nói cô đang đợi ở bên ngoài rồi sao? Vậy mà con bé vẫn đi cùng với người đó là thế nào? Là tình huống đặc biệt hay là bị ép buộc?
Trong khoảnh khắc sự bất an lan tràn tâm trí cô, ngay lập tức cô chạy ào xuống đường. Nhưng không còn kịp, chiếc xe trong phút chốc đã lao vọt qua chỗ của cô.
Sau đó túi đồ trên tay cô cũng liền rơi tuột xuống.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy gương mặt của người lái xe đó. Hắn là Cao Đạc, luật sư từng làm việc ở Hứa thị và là tay chân thân cận của Trương Lệ Lệ, nói như vậy người vừa nói chuyện với Tiêu Di Linh chính là...
Ngay lập tức Hàn Chi chạy tới chỗ đậu xe của mình, vừa cầm điện thoại cô đã thấy cuộc gọi nhỡ của Tiêu Di Linh. Đến khi gọi lại, hiển nhiên đầu bên kia đã rơi vào trạng thái không thể liên lạc được.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng gọi điện cho Cố Tư Thành.
Vì điện thoại của cô đã được Cố Tư Thành cài đặt định vị, nên sau khi nghe cô nói, hắn từ Cố thị cũng lập tức đuổi theo cô.
Bầu trời lúc này đột nhiên tối sầm lại, phía chân trời liên tiếp xuất hiện những
tia chớp loé sáng, báo hiệu cho một cơn mưa lớn sắp sửa ập đến.
Trong lòng Hàn Chi càng dần tăng lên lo sợ.
Chuyện xảy ra với Tiêu Di Linh trước sau cô chỉ quan tâm đến Hứa Đông Quân, cho rằng nguyên nhân là do hắn, sát hại Tiêu Di Linh để trốn tránh trách nhiệm cũng là do hắn.
Cho nên kiếp này khi thấy hắn thay đổi, thật lòng yêu thương Tiêu Di Linh, cô và Cố Tư Thành đã rất vui mừng, tưởng rằng như thế có thể thay đổi được kết cục bi thảm của kiếp trước, mà hoàn toàn quên mất rằng phía sau hắn còn có Trương Lệ Lệ.
Thật sự là cô đã quá chủ quan rồi.
Cuối cùng cơn mưa từ bầu trời cũng trút xuống, đồng thời đèn cao áp ở hai bên đường cũng được bật sáng.
Chiếc xe màu xám ở phía trước vẫn giữ vững tốc độ, lao đi thật nhanh.
Hàn Chi vẫn chăm chú đuổi theo, mà không hề hay biết, ở phía sau cô còn một chiếc xe khác, vẫn đang gắt gao bám theo.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, khiến đất trời càng trở nên âm u, tăm tối.
Hàn Chi chợt nhận ra viễn cảnh này, bất giác cả người liền run lên.
Kiếp trước cũng cơn mưa tầm tã như thế, cô bị Tiêu Ngạn truy đuổi, còn bây giờ thì ngược lại...
Nhưng dù là trong hoàn cảnh nào, thì cũng đều đáng sợ như nhau.
Hàn Chi còn đang suy nghĩ, thì đúng lúc này từ phía đối diện xuất hiện một chùm ánh sáng lớn, với vận tốc cực đại liền lao thẳng vào xe của cô.
Trong khoảnh khắc hai mắt Hàn Chi mở to kinh ngạc, cô lập tức theo phản xạ đánh lái sang một bên, cô không biết hướng đó có vật cản gì, chỉ biết nếu như chậm trễ cô nhất định sẽ bị chiếc xe tải đó nghiền nát.
Giây phút đầu chiếc xe tải lao tới, thì cũng là lúc đuôi xe của Hàn Chi xoẹt qua, sự va chạm tạo thành tia lửa lóe sáng trong đêm tối.
Bánh xe ma sát với mặt đường hình thành một tràng âm thanh chói tai, nhưng tất cả đều bị tiếng mưa vùi lấp.
Hàn Chi cảm giác đầu óc quay cuồng, mọi thứ như bị đảo lộn, cơ thể cô không ngừng đập qua đập lại trong xe, cho đến khi “RẦM” một tiếng.
Đầu xe cô đâm vào một thân cây ven đường.
Cô kinh hãi, thở gấp, vẻ mặt tràn ngập kinh sợ. Vừa rồi cô phản ứng kịp thời, nếu không thì..
Tình huống này giống hệt như kiếp trước vậy, lúc đó là thân cây đổ, bây giờ thì là xe tải tông.
Chỉ khác một bên do thiên nhiên, một bên do con người. Vậy là ngoài Trương Lệ Lệ, còn có kẻ nào đó đang rắp tâm muốn sát hại cô.
Nhân cơ hội chiếc xe tải quay đầu, Hàn Chi ngay lập tức lùi xe, sau đó đạp ga tăng tốc, tiếp tục bám theo xe của Trương Lệ Lệ.
Quả nhiên xe của Trương Lệ Lệ đã rẽ vào con đường mà kiếp trước cô đã chạy vào.
Trùng hợp hơn nữa là chỗ lần trước nơi thân cây đổ, thì lần này do mưa lớn, làm đất đá từ trên cao rơi xuống, chắn mất hơn nửa phần lối đi, xe ô tô đương nhiên là không thể di chuyển qua được.
Lúc này cơn mưa đã ngớt, thay vào đó gió lạnh bắt đầu nổi lên, cuốn bay đám lá yếu ở trên cây xuống, tạo thành âm thanh xào xạc, cùng với màn đêm đen kịt, khiến không gian u ám càng thêm phần đáng sợ.
Xe của Trương Lệ Lệ dừng lại ở trước đám đất đá, sau đó, gã luật sư tên Cao Đạc lỗi Tiêu Di Linh đang bất tỉnh nhân sự từ trên xe xuống.
Đúng lúc này thì xe của của Hàn Chi đuổi tới, từ ánh sáng của đèn xe phát ra, lại trông thấy cảnh tượng như vậy, cô không cần nghĩ ngợi gì, lập tức đạp ga, lao thẳng vào Cao Đạc.
Danh sách chương