Ngày...tháng...năm...
Tiêu Di Linh sau khi từ chỗ Cố Tư Thành rời đi, cô đau khổ lang thang trên phố, hai mắt khóc tới nổi sưng
đỏ.
Nhưng xui rủi thế nào, cô lại nhìn thấy Hứa Đông Quân đang ngồi trong quán cà phê cùng với hai người phụ nữ.
Một là Trương Lệ Lệ, người còn lại là đối tượng xem mắt của hắn ta.
Cô lập tức chạy tới, túm lấy tay áo Hứa Đông Quân mà khóc lóc. Nhưng cô không biết tên thật của hắn, chỉ có thể gọi hắn bằng cái tên giả là Cố Tư Thành.
Đương nhiên Hứa Đông Quân lập tức phủ nhận, nói rằng cô đã nhận nhầm người.
Hơn nữa người cô tìm là Cổ Tư Thành không phải là Hứa Đông Quân hắn, cũng vì như vậy nên đối tượng xem mắt của hắn mới không nghi ngờ gì.
Sau đó Tiêu Di Linh bị bảo vệ lôi ra ngoài, nhưng cô không bỏ đi, mà vẫn kiên nhẫn đứng ở bên đường đợi hắn.
Đáng tiếc, hắn lại cùng đối tượng xem mắt đó, rời đi từ cửa phía sau từ bao giờ.
Cho đến khi trời chập choạng tối, một nhân viên tốt bụng ra nói cho cô biết, thì cô mới chịu trở về.
Ban đầu Hứa Đông Quân sợ Trương Lệ Lệ sẽ gây khó dễ cho Tiêu Di Linh nên nhất quyết chối bỏ, chỉ đến khi bà ta nói vì sợ Tiêu Di Linh sẽ đến làm phiền, gây ảnh hưởng đến mối hôn sự của hắn, còn nói sẽ đưa cho Tiêu Di Linh một số tiền lớn để cô làm ăn, sinh con, thì hắn mới dám thú nhận.
Tối hôm ấy, Trương Lệ Lệ cùng Cao Đạc tìm đến nhà của Tiêu Di Linh.
Cũng vì đã điều tra qua lý lịch, nên bà ta biết Tiêu Ngạn chính là anh trai cô, và cũng là nhân viên dưới trướng của Hứa Đông Quân.
Cho nên từ chiều Tiêu Ngạn đã được sắp xếp cùng Hứa Đông Quân đi dự hội thảo ở thành phố S, đến tận tối mai mới về.
Ban đêm ở trong khu vực này khá tối, chưa đến 10 giờ mà nhà nào cũng tắt điện, đóng cửa im lìm.
Lúc hai người họ tìm đến thì Tiêu Di Linh vẫn còn đang thức, nhìn thấy Trương Lệ Lệ cô đã hết sức kinh ngạc.
Sau khi vào trong, bà ta tỏ ra ôn hoà, hỏi chuyện cô.
Tiêu Di Linh lại không chút đề phòng, tưởng rằng bà ta là mẹ của Hứa Đông Quân, nên có thể sẽ thông cảm và hiểu cho cô, nên cô đã kể lại tất cả mọi chuyện. Còn đưa ra bức ảnh cô chụp lén Cố Tư Thành, nói rằng Hứa Đông Quân đã mạo danh người này để lừa dối cô.
Nào ngờ nghe xong Trương Lệ Lệ lập tức thay đổi thái độ, lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đặt lên bàn, rồi lạnh lùng ra lệnh:
“Bỏ cái thai đó đi!”
Thấy vẻ mặt Tiêu Di Linh mãi vẫn kinh ngạc không có phản ứng, bà ta liền nhấn mạnh lần nữa:
“Tôi nói cô bỏ cái thai trong bụng đi, cô hiểu chứ?”
Hai tay Tiêu Di Linh cuộn chặt lấy, cô giận đến mức gương mặt đỏ ửng.
“Bà biết mình đang nói gì không? Cái thai đã được 8 tháng rồi, hơn nữa nó là con của tôi, bà không có quyền ép tôi làm như thế!”
“Chẳng phải nó cũng là con của Đông Quân sao? Vậy nên tôi không cho phép loại người thấp kém như cô mang thai con của Đông Quân. Cô nên nhìn nhận thực tế đi, cô chỉ là người mà con trai tôi chơi đùa rồi vô tình để lại hậu quả mà thôi, cho nên người thông minh là phải biết dọn dẹp hậu quả mà sống tiếp. Đây là số tiền để cô giải quyết cái thai và cũng giúp cô có một cuộc sống thoải mái hơn”
Trương Lệ Lệ vừa dứt lời, thì Tiêu Di Linh lập tức cầm lấy xấp tiền ném thẳng vào người bà ta.
“Tôi không cần tiền của bà! Cũng sẽ không tìm đến con trai bà thêm một lần nào nữa, cho nên bà mau cút đi đi!”
“Cô nên nghe theo lời tôi, đừng ngu ngốc tìm đường chết.” Ánh mắt Trương Lệ Lệ loé lên tia tàn độc.
“Lời này tôi lại muốn dành cho Hứa Đông Quân đấy, gã đàn ông khốn nạn như vậy nhất định sẽ không bao giờ được hạnh phúc, sớm muộn gì quả báo cũng sẽ đến với anh ta.”
BỐP−−.
Một cái tát như trời giáng đáp vào bên má Tiêu Di Linh, khiến cô xây xẩm mặt mày ngã xuống đống đồ vẽ.
Trương Lệ Lệ trừng mắt quát lớn:
“Câm miệng! Cô là cái thá gì mà dám nói con trai tôi như thế? Cho cô sung sướng cô còn không biết điều, đúng là loại đàn bà ngu xuẩn”
Tiêu Di Linh theo phạn xa ôm lấy bụng, sau đó bò đến lấy điện thoại, cô lập tức nhận ra ý đồ xấu xa của bọn họ, cho nên muốn gọi cho Tiêu Ngạn trở về.
Nào ngờ còn chưa kịp gọi, đã bị Trương Lệ Lệ túm chặt lấy tóc cô, lôi lại.
“Tao đang nói chuyện với mày đấy có nghe không hả?”
“Đau quá... buông ra..buông tôi ra.
Cơ thể Tiêu Di Linh bị ngã về sau, cô đau đớn kêu lên, hai tay không ngừng khua khoắng loạn xạ.
“Tôi không muốn nói chuyện với bà nữa... bà mau cút đi đi... tôi không cần tiền, không cần cái gì cả... tôi chỉ muốn đứa trẻ này thôi.”
“Nhưng mà tao lại không muốn mày sinh ra nó, nhỡ đâu có một ngày mày lại dùng nó phá hoại hoặc uy hiếp đến Đông Quân thì làm thế nào? Huống hồ sau này Đông Quân sẽ tiếp quản công ty Hứa thị, mày có thể bỏ qua lợi ích lớn như thế sao?”
“Không có! Tôi sẽ không tìm gặp con trai bà nữa...tuyệt đối sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta!”
“Tao không tin đám nghèo hèn chúng mày, chẳng phải chúng mày rất giỏi trong việc đeo bám và sống ký sinh vào người khác hả?”
“Bà... bà muốn làm gì?”
“Đương nhiên là phải dọn sạch sẽ rác rưởi rồi!”
“Đồ độc ác! Buông tôi ra! Buông ra!”
Tiêu Di Linh trở nên hoảng loạn, hai tay không ngừng vùng vẫy, sau đó một tay cô lần mò trong đám đồ vẽ bị đổ, vơ được một chiếc compa, rồi lập tức đâm mạnh lên cổ tay Trương Lệ Lệ.
"Aaaaa."
Trương Lệ Lệ đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó giật mạnh một cái khiến đầu cô ngã về sau. Lúc này Cao Đạc cũng nhanh chóng chạy tới, giữ chặt lấy hai chân và hai tay của cô.
Tiêu Di Linh muốn kêu cứu, nhưng âm chưa kịp thoát ra đã bị Trương Lệ Lệ bóp chặt lấy quai hàm, trong cơn tức giận bà ta vơ lấy lọ dung dịch pha sơn, đổ thẳng vào miệng cô.
Đây là chất pha chế để làm loãng cho sơn gốc dầu, khi hít phải có thể gây đau đầu, chóng mặt, buồn nôn, tổn thương hệ thần kinh trung ương dẫn đến liệt. Trong một số trường hợp tiếp xúc với nồng độ cao có thể gây bất tỉnh đột ngột, tổn thương gan, thận, suy hô hấp hoặc thậm chí là tử vong.
Ngay khi dung dịch được đổ vào miệng Tiêu Di Linh, cảm giác bỏng rát như muốn thiêu đốt cổ họng cô, hai mắt cô mở lớn, đồng tử co rụt lại, nước mắt không tự chủ được chảy ra, vẻ đau đớn cùng kinh hãi hoàn toàn lộ rõ trên gương mặt.
Cô ra sức vũng vẫy một cách điên loạn, nhưng không thể nào thoát khỏi sự tra tấn của hai người bọn họ.
Cho đến khi cô không còn phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cơ thể dần dần mất hết sức lực, ngay cả hô hấp cũng yếu đi. Lúc này Trương Lệ Lệ mới buông tay, để cô nằm thoi thóp dưới sàn.
Toàn bộ bên trong khoang miệng cho đến lục phủ ngũ tạng của Tiêu Di Linh, phút chốc đã bị tàn phá nặng nề.
Đầu óc cô quay cuồng, mơ hồ, hai mắt bị hơi của dung dịch bốc lên làm tổn thương niêm mạc trầm trọng, toàn thân lại bắt đầu run lên vì phản ứng nhiễm độc.
Lúc này cô cũng không còn cảm nhận được sự quẫy đạp của đứa bé trong bụng nữa.
Cô nằm im bất động, hơi thở yếu ớt, ngay đến đau đớn thế nào cũng không còn biết nữa, chỉ thấy mọi thứ trước mắt mờ đi, cho đến khi chỉ còn lại một chấm nhỏ.
Sau đó Cao Đạc đeo găng tay, lấy ra một đoạn dây trong góc làm việc của
Tiêu Di Linh treo lên móc quạt trần, rồi đem đầu dây còn lại buộc thành vòng tròn, luồn qua cổ cô, sau đó thì kéo thi thể của cô lên.
Xong xuôi, bọn họ lập tức dọn dẹp lại hiện trường, ngụy tạo nó thành một vụ tự tử.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Di Linh lại nhận được tin nhắn từ Hứa Đông Quân gửi đến.
[ Di Linh, xin lỗi vì đã lừa dối em, anh thật sự có lỗi với em, anh sẽ cho em một khoản tiền, em hãy bỏ cái thai đó đi, sau này hãy tìm một người đàn ông tốt hơn anh, anh thật sự không xứng với em. ]
Vì bấy lâu nay Tiêu Di Linh luôn cho rằng Hứa Đông Quân chính là Cố Tư Thành đang làm việc ở Cố thị, cho nên để có lý do, Cao Đạc liền lấy điện thoại của Tiêu Di Linh, sau đó đổi số điện thoại của Hứa Đông Quân thành số điện thoại của Cố Tư Thành, ngoài ra hắn còn lấy bức ảnh Tiêu Di Linh chụp trộm Cố Tư Thành dùng làm hình nền điện thoại.
Như vậy, tất cả một chút cũng không liên quan đến Hứa Đông Quân.
Khi Tiêu Ngạn trở về, cũng cho rằng vì Tiêu Di Linh bị Cố Tư Thành lừa gạt nên mới đau khổ tự tự.
Cuối cùng hai người họ vội vã rời đi.
Căn nhà lại chìm vào trong im lặng, màn đêm đen tối tĩnh mịch, không một cơn gió.
Chỉ có thi thể Tiêu Di Linh là dần lạnh đi.
Tiêu Di Linh sau khi từ chỗ Cố Tư Thành rời đi, cô đau khổ lang thang trên phố, hai mắt khóc tới nổi sưng
đỏ.
Nhưng xui rủi thế nào, cô lại nhìn thấy Hứa Đông Quân đang ngồi trong quán cà phê cùng với hai người phụ nữ.
Một là Trương Lệ Lệ, người còn lại là đối tượng xem mắt của hắn ta.
Cô lập tức chạy tới, túm lấy tay áo Hứa Đông Quân mà khóc lóc. Nhưng cô không biết tên thật của hắn, chỉ có thể gọi hắn bằng cái tên giả là Cố Tư Thành.
Đương nhiên Hứa Đông Quân lập tức phủ nhận, nói rằng cô đã nhận nhầm người.
Hơn nữa người cô tìm là Cổ Tư Thành không phải là Hứa Đông Quân hắn, cũng vì như vậy nên đối tượng xem mắt của hắn mới không nghi ngờ gì.
Sau đó Tiêu Di Linh bị bảo vệ lôi ra ngoài, nhưng cô không bỏ đi, mà vẫn kiên nhẫn đứng ở bên đường đợi hắn.
Đáng tiếc, hắn lại cùng đối tượng xem mắt đó, rời đi từ cửa phía sau từ bao giờ.
Cho đến khi trời chập choạng tối, một nhân viên tốt bụng ra nói cho cô biết, thì cô mới chịu trở về.
Ban đầu Hứa Đông Quân sợ Trương Lệ Lệ sẽ gây khó dễ cho Tiêu Di Linh nên nhất quyết chối bỏ, chỉ đến khi bà ta nói vì sợ Tiêu Di Linh sẽ đến làm phiền, gây ảnh hưởng đến mối hôn sự của hắn, còn nói sẽ đưa cho Tiêu Di Linh một số tiền lớn để cô làm ăn, sinh con, thì hắn mới dám thú nhận.
Tối hôm ấy, Trương Lệ Lệ cùng Cao Đạc tìm đến nhà của Tiêu Di Linh.
Cũng vì đã điều tra qua lý lịch, nên bà ta biết Tiêu Ngạn chính là anh trai cô, và cũng là nhân viên dưới trướng của Hứa Đông Quân.
Cho nên từ chiều Tiêu Ngạn đã được sắp xếp cùng Hứa Đông Quân đi dự hội thảo ở thành phố S, đến tận tối mai mới về.
Ban đêm ở trong khu vực này khá tối, chưa đến 10 giờ mà nhà nào cũng tắt điện, đóng cửa im lìm.
Lúc hai người họ tìm đến thì Tiêu Di Linh vẫn còn đang thức, nhìn thấy Trương Lệ Lệ cô đã hết sức kinh ngạc.
Sau khi vào trong, bà ta tỏ ra ôn hoà, hỏi chuyện cô.
Tiêu Di Linh lại không chút đề phòng, tưởng rằng bà ta là mẹ của Hứa Đông Quân, nên có thể sẽ thông cảm và hiểu cho cô, nên cô đã kể lại tất cả mọi chuyện. Còn đưa ra bức ảnh cô chụp lén Cố Tư Thành, nói rằng Hứa Đông Quân đã mạo danh người này để lừa dối cô.
Nào ngờ nghe xong Trương Lệ Lệ lập tức thay đổi thái độ, lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đặt lên bàn, rồi lạnh lùng ra lệnh:
“Bỏ cái thai đó đi!”
Thấy vẻ mặt Tiêu Di Linh mãi vẫn kinh ngạc không có phản ứng, bà ta liền nhấn mạnh lần nữa:
“Tôi nói cô bỏ cái thai trong bụng đi, cô hiểu chứ?”
Hai tay Tiêu Di Linh cuộn chặt lấy, cô giận đến mức gương mặt đỏ ửng.
“Bà biết mình đang nói gì không? Cái thai đã được 8 tháng rồi, hơn nữa nó là con của tôi, bà không có quyền ép tôi làm như thế!”
“Chẳng phải nó cũng là con của Đông Quân sao? Vậy nên tôi không cho phép loại người thấp kém như cô mang thai con của Đông Quân. Cô nên nhìn nhận thực tế đi, cô chỉ là người mà con trai tôi chơi đùa rồi vô tình để lại hậu quả mà thôi, cho nên người thông minh là phải biết dọn dẹp hậu quả mà sống tiếp. Đây là số tiền để cô giải quyết cái thai và cũng giúp cô có một cuộc sống thoải mái hơn”
Trương Lệ Lệ vừa dứt lời, thì Tiêu Di Linh lập tức cầm lấy xấp tiền ném thẳng vào người bà ta.
“Tôi không cần tiền của bà! Cũng sẽ không tìm đến con trai bà thêm một lần nào nữa, cho nên bà mau cút đi đi!”
“Cô nên nghe theo lời tôi, đừng ngu ngốc tìm đường chết.” Ánh mắt Trương Lệ Lệ loé lên tia tàn độc.
“Lời này tôi lại muốn dành cho Hứa Đông Quân đấy, gã đàn ông khốn nạn như vậy nhất định sẽ không bao giờ được hạnh phúc, sớm muộn gì quả báo cũng sẽ đến với anh ta.”
BỐP−−.
Một cái tát như trời giáng đáp vào bên má Tiêu Di Linh, khiến cô xây xẩm mặt mày ngã xuống đống đồ vẽ.
Trương Lệ Lệ trừng mắt quát lớn:
“Câm miệng! Cô là cái thá gì mà dám nói con trai tôi như thế? Cho cô sung sướng cô còn không biết điều, đúng là loại đàn bà ngu xuẩn”
Tiêu Di Linh theo phạn xa ôm lấy bụng, sau đó bò đến lấy điện thoại, cô lập tức nhận ra ý đồ xấu xa của bọn họ, cho nên muốn gọi cho Tiêu Ngạn trở về.
Nào ngờ còn chưa kịp gọi, đã bị Trương Lệ Lệ túm chặt lấy tóc cô, lôi lại.
“Tao đang nói chuyện với mày đấy có nghe không hả?”
“Đau quá... buông ra..buông tôi ra.
Cơ thể Tiêu Di Linh bị ngã về sau, cô đau đớn kêu lên, hai tay không ngừng khua khoắng loạn xạ.
“Tôi không muốn nói chuyện với bà nữa... bà mau cút đi đi... tôi không cần tiền, không cần cái gì cả... tôi chỉ muốn đứa trẻ này thôi.”
“Nhưng mà tao lại không muốn mày sinh ra nó, nhỡ đâu có một ngày mày lại dùng nó phá hoại hoặc uy hiếp đến Đông Quân thì làm thế nào? Huống hồ sau này Đông Quân sẽ tiếp quản công ty Hứa thị, mày có thể bỏ qua lợi ích lớn như thế sao?”
“Không có! Tôi sẽ không tìm gặp con trai bà nữa...tuyệt đối sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta!”
“Tao không tin đám nghèo hèn chúng mày, chẳng phải chúng mày rất giỏi trong việc đeo bám và sống ký sinh vào người khác hả?”
“Bà... bà muốn làm gì?”
“Đương nhiên là phải dọn sạch sẽ rác rưởi rồi!”
“Đồ độc ác! Buông tôi ra! Buông ra!”
Tiêu Di Linh trở nên hoảng loạn, hai tay không ngừng vùng vẫy, sau đó một tay cô lần mò trong đám đồ vẽ bị đổ, vơ được một chiếc compa, rồi lập tức đâm mạnh lên cổ tay Trương Lệ Lệ.
"Aaaaa."
Trương Lệ Lệ đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó giật mạnh một cái khiến đầu cô ngã về sau. Lúc này Cao Đạc cũng nhanh chóng chạy tới, giữ chặt lấy hai chân và hai tay của cô.
Tiêu Di Linh muốn kêu cứu, nhưng âm chưa kịp thoát ra đã bị Trương Lệ Lệ bóp chặt lấy quai hàm, trong cơn tức giận bà ta vơ lấy lọ dung dịch pha sơn, đổ thẳng vào miệng cô.
Đây là chất pha chế để làm loãng cho sơn gốc dầu, khi hít phải có thể gây đau đầu, chóng mặt, buồn nôn, tổn thương hệ thần kinh trung ương dẫn đến liệt. Trong một số trường hợp tiếp xúc với nồng độ cao có thể gây bất tỉnh đột ngột, tổn thương gan, thận, suy hô hấp hoặc thậm chí là tử vong.
Ngay khi dung dịch được đổ vào miệng Tiêu Di Linh, cảm giác bỏng rát như muốn thiêu đốt cổ họng cô, hai mắt cô mở lớn, đồng tử co rụt lại, nước mắt không tự chủ được chảy ra, vẻ đau đớn cùng kinh hãi hoàn toàn lộ rõ trên gương mặt.
Cô ra sức vũng vẫy một cách điên loạn, nhưng không thể nào thoát khỏi sự tra tấn của hai người bọn họ.
Cho đến khi cô không còn phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cơ thể dần dần mất hết sức lực, ngay cả hô hấp cũng yếu đi. Lúc này Trương Lệ Lệ mới buông tay, để cô nằm thoi thóp dưới sàn.
Toàn bộ bên trong khoang miệng cho đến lục phủ ngũ tạng của Tiêu Di Linh, phút chốc đã bị tàn phá nặng nề.
Đầu óc cô quay cuồng, mơ hồ, hai mắt bị hơi của dung dịch bốc lên làm tổn thương niêm mạc trầm trọng, toàn thân lại bắt đầu run lên vì phản ứng nhiễm độc.
Lúc này cô cũng không còn cảm nhận được sự quẫy đạp của đứa bé trong bụng nữa.
Cô nằm im bất động, hơi thở yếu ớt, ngay đến đau đớn thế nào cũng không còn biết nữa, chỉ thấy mọi thứ trước mắt mờ đi, cho đến khi chỉ còn lại một chấm nhỏ.
Sau đó Cao Đạc đeo găng tay, lấy ra một đoạn dây trong góc làm việc của
Tiêu Di Linh treo lên móc quạt trần, rồi đem đầu dây còn lại buộc thành vòng tròn, luồn qua cổ cô, sau đó thì kéo thi thể của cô lên.
Xong xuôi, bọn họ lập tức dọn dẹp lại hiện trường, ngụy tạo nó thành một vụ tự tử.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Di Linh lại nhận được tin nhắn từ Hứa Đông Quân gửi đến.
[ Di Linh, xin lỗi vì đã lừa dối em, anh thật sự có lỗi với em, anh sẽ cho em một khoản tiền, em hãy bỏ cái thai đó đi, sau này hãy tìm một người đàn ông tốt hơn anh, anh thật sự không xứng với em. ]
Vì bấy lâu nay Tiêu Di Linh luôn cho rằng Hứa Đông Quân chính là Cố Tư Thành đang làm việc ở Cố thị, cho nên để có lý do, Cao Đạc liền lấy điện thoại của Tiêu Di Linh, sau đó đổi số điện thoại của Hứa Đông Quân thành số điện thoại của Cố Tư Thành, ngoài ra hắn còn lấy bức ảnh Tiêu Di Linh chụp trộm Cố Tư Thành dùng làm hình nền điện thoại.
Như vậy, tất cả một chút cũng không liên quan đến Hứa Đông Quân.
Khi Tiêu Ngạn trở về, cũng cho rằng vì Tiêu Di Linh bị Cố Tư Thành lừa gạt nên mới đau khổ tự tự.
Cuối cùng hai người họ vội vã rời đi.
Căn nhà lại chìm vào trong im lặng, màn đêm đen tối tĩnh mịch, không một cơn gió.
Chỉ có thi thể Tiêu Di Linh là dần lạnh đi.
Danh sách chương