Ngày... tháng... năm...

Tại nghĩa trang.

“Cố tổng, ngài có muốn nói lời sau cuối với người vợ của mình trước khi vĩnh biệt cô ấy không?”

Người chủ trì buổi tang lễ nhìn Cố Tư Thành bằng ánh mắt đau buồn, lên tiếng hỏi.

Trước cỗ quan tài được chạm khắc tinh xảo, thân ảnh cao lớn trong âu phục đen lạnh lùng đứng im như một pho tượng, vẻ mặt cứng ngắc, sâu trong đôi mắt lại không hề chứa đựng bất kỳ một sắc thái tình cảm nào.

Hắn thờ ơ lên tiếng:

“Người cần nói phải là cô ấy, tại sao lại là tôi?”

“Cố tổng.

“Tôi về trước đây, công ty vẫn còn nhiều chuyện cần giải quyết.”

Sau đó hắn nhấc đôi giày hiệu sang trọng, xoay người rời đi, để lại phía sau là hàng chục gương mặt ngỡ ngàng, xen lẫn sự giận dữ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn.

Công ty Cổ thị.

Cố Tư Thành nhìn ra bên ngoài bầu trời, trưa nay thời tiết có ánh nắng nhưng vẫn mang theo không khí se lạnh, ẩm thấp, thời tiết như vậy khiến người ta rất dễ đổ bệnh.

Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, lên tiếng hỏi:

“Nhất Phàm, hôm nay Hàn Chi có đến đây không?”

Nhất Phàm nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao thế? Tôi đang hỏi cậu đấy! Hôm nay cô ấy có đến công ty không?” Hắn

bắt đầu di chuyển tay trên bàn phím máy vi tính, không thấy Nhất Phàm trả lời nên kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

“Sếp... Âm thanh phát ra từ miệng Nhất Phàm khe khẽ.

“Chắc lại mang theo đồ ăn như mọi lần hả? Cậu nhắc cô ấy đừng nấu ăn nữa, món nào cũng dở tệ, ai ăn cho nổi” Hắn bắt đầu cằn nhằn.

Nhất Phàm nuốt xuống một ngụm khí lạnh.

“Sếp...Hứa tiểu thư đã chết được 5 ngày rồi!”

Động tác của hắn đột ngột dừng lại, đồng tử như ngọc lưu ly rơi xuống, phút chốc vỡ tan tành.

“Chết??? Tại sao cô ấy lại chết vậy?”

Giọng hắn nghe ra thật thống khổ, như thể đang tận lực đè nén cảm xúc xuống.

“Sếp Cổ suốt 5 ngày nay ngài đã liên tục hỏi tôi điều này rồi, xin ngài hãy tỉnh táo lại có được không? Tiểu thư đã chết rồi! Cô ấy bị người ta sát hại, thi thể đã được mai táng rồi!”

Quai hàm hắn siết chặt lại, qua rất lâu hắn mới có phản ứng. Lập tức hai tay tiếp tục gõ đi trên bàn phím, gương mặt lại trở về dáng vẻ điềm nhiên như không.

“Cậu nói nhiều như vậy làm gì, mau đi xem cô ấy đã về nhà chưa? Cẩn thận một chút đừng để cô ấy phát hiện ra!”

“Sếp!” Nhất Phàm thở dài, dáng vẻ tràn đầy bất lực cùng tuyệt vọng.

Cố Tư Thành lại trừng mắt liếc hắn.

“Nhanh lên! Cậu dám cãi lời tôi hả? Còn nữa, nhắc nhở mấy người giúp việc lúc nào cũng phải bật máy sưởi, đề phòng khi cô ấy trở về sẽ không bị lạnh”

Nhất Phàm biết không thể nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu, bi thương đáp.

“Tôi biết rồi... tôi sẽ đi ngay thưa sếp!”

Bệnh viện thành phố.

[ Tin nóng, chủ tịch tập đoàn Cố thị là Cố Tư Thành hiện tại đã được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Theo phán đoán sơ bộ của các bác sĩ, chủ tịch Cố Tư Thành bị bỏng 70% cơ thể, đa chấn thương nghiêm trọng, tim, phổi, gan đều bị thương tổn, gãy chân phải và tay trái...

[ Nguyên dân dẫn đến vụ tai nạn là do một khối lượng thuốc nổ lớn, đã được lắp đặt từ trước đó trong một công xưởng bỏ hoang. Theo điều tra, người đàn ông trong vụ mưu sát lần này đã thiệt mạng tại hiện trường, thi thể không còn nguyên vẹn, hiện tại cảnh sát đang cố gắng thu thập những mảnh vụn còn sót lại sau vụ nổ. Tin tức chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhập thêm... ]

Hơn 1 tháng sau...

“Sếp, hôm nay cảm thấy thế nào? Có còn khó chịu ở đâu nữa không?”

Nhất Phàm vừa mở cửa phòng bệnh đi vào, vui vẻ hỏi.

Cố Tư Thành ngồi trên xe lăn, ánh mắt thâm trầm nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh tuyết rơi, giọng nói có chút khàn khàn

“Ngày mai là 49 ngày của cô ấy, cậu giúp tôi làm một mâm cơm cúng, nhớ đặt thêm một chiếc bát một đôi đũa, nhỡ đâu còn có bạn của cô ấy...

Nhất Phàm nhìn Cố Tư Thành, kinh ngạc không nói lên lời, kể từ khi Hàn Chi mất cho đến lúc này, chưa bao giờ hắn thấy Cố Tư Thành lại tỉnh táo như vậy.

Nhất là từ sau ca phẫu thuật hồi tỉnh, Cố Tư Thành vẫn luôn liên tục hỏi thăm Hàn Chi, chỉ thỉnh thoảng mới nói với hắn vài câu về công việc.

Vẻ mặt Nhất Phàm trong nhất thời ánh lên rạng rỡ.

...

Nửa đêm hôm ấy Cố Tư Thành tỉnh dậy, hắn chống nạng đi dọc hành lang, rồi bước vào trong thang máy, cho đến khi lên đến sân thượng.

“Hàn Chi..” Giọng Cố Tư Thành trầm thấp, nhẹ nhàng.

“Anh chưa từng mơ thấy em...

“Nhưng mà nhắm mắt lại, là anh có thể tưởng tượng được em đang ở bên cạnh anh ngay lúc này. Cho dù anh không cảm nhận được nhiệt độ của em, nhưng anh biết em vẫn đang nghe anh nói chuyện.”

“Có phải anh sai rồi đúng không? Anh đã để em đợi lâu như thế..” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật ra anh rất sợ, sợ rằng có phải em đợi lâu quá, nên đi luôn rồi, cho nên mới không đến giấc mơ của anh..”

Hắn nắm chặt chiếc điện thoại của cô trong lồng ngực, mặc dù hắn chưa từng một lần được ôm chặt cô, nhưng hắn lại nhớ rõ ràng nhiệt độ cơ thể và xúc cảm của cô.

Mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, hắn đều nhớ cô, giống như nỗi nhớ này đã khắc vào máu thịt của hắn, trở thành một loại bản năng.

Thật ra mỗi ngày hắn đều muốn nhìn thấy bóng dáng của cô, muốn nhìn thấy đôi mắt, nụ cười, giọng nói của cô...

Nhưng hắn lại ngu ngốc cứ đẩy cô đi thật xa...

“Hàn Chi, đợi anh...anh đến tạ lỗi với em.”

Vào đêm tết dương, Cố Tư Thành từ tầng 20 của bệnh viện gieo mình tự tử.

Chuyện này ngay lập tức trở thành tín tức chấn động cả nước.

Bất kỳ ai cũng cho rằng đây là một vụ mưu sát, bởi vì Cố Tư Thành còn trẻ, là người giàu có và đầy quyền lực, mặc dù trước đó vợ hắn bị người ta sát hại, nhưng Cố Tư Thành lại không hề yêu thương người vợ này, hơn nữa thương tích của hắn cũng đã dần được chữa khỏi, cho nên hoàn toàn không có động cơ để tự tử.

Chỉ có mình Nhất Phàm là hiểu rõ.

Thật ra ngày mà Hàn Chi bị người ta sát hại, người chết không chỉ có một mà là hai. Chỉ là cho đến tận bây giờ, thi thể của Cố Tư Thành mới được hạ táng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện