Tròn một tuần sau khi Hàn Chi trở về nhà, dưới sự chăm sóc quá mức của Cố Tư Thành thì cô cũng tăng nhẹ được 2kg, da dẻ và thần sắc càng tốt lên trông thấy.

Ngược lại Cố Tư Thành có phần bức bách hơn, vì lo sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương của cô nên mỗi đêm hắn chỉ có thể một mình nín nhịn, không dám vượt quá giới hạn, cũng không dám cầu xin sự giúp đỡ từ cô, mà Hàn Chi thì quá ư vô tư, thấy Cố Tư Thành ra vào nhà vệ sinh như vậy, liền cho rằng thận hắn yếu, còn mắng hắn buổi tối không nên uống quá nhiều nước.

Sáng nay khi Hàn Chi trở mình, nhận ra chỗ nằm bên cạnh đã trống trơn từ bao giờ, cho rằng vẫn như thường lệ Cố Tư Thành dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho cô, xong đâu đó thì sẽ đến Cố thị làm việc.

Nhưng không, lúc này cô nhìn đồng hồ đã quá 8 giờ, Cố Tư Thành từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô thì ngay lập tức bước tới, hôn lên trán cô một cái.

“Anh còn chưa đi làm sao?” Cô tròn xoe mắt hỏi.

Hắn khẽ cười: “Hôm nay sẽ đưa em đến một nơi.”

“Đi đâu thế?” Vẻ mặt cô đầy phấn khích, kể từ lúc bị thương cho đến giờ, cô bị Cố Tư Thành nhốt ở nhà, cho nên trong người đã khá bức bách, giờ nghe hắn nói vậy nên tâm trạng phút chốc bỗng trở nên hào hứng lạ thường.

“Hôm nay là ngày giỗ của ông nội, cũng vào ngày này Cố thị sẽ tổ chức một cuộc họp gia tộc, anh muốn nhân dịp giới thiệu em với tất cả mọi người, hơn nữa cha mẹ anh cũng nóng lòng muốn được gặp em lắm rồi.

Vẻ mặt cô đần ra một lúc.

Cô chưa từng nghe Cố Tư Thành nhắc về bọn họ, ngay cả hôm tổ chức hôn lễ bọn họ cũng không hề xuất hiện.

Cô đột ngột vòng hai tay qua cổ hắn, trêu chọc:

“Tại sao em phải đến đó trong khi hôm chúng ta tổ chức hôn lễ gia đình anh cũng đâu ai đến tham dự? Có khi bọn họ không còn biết em là vợ của anh ấy. Hay là thôi đi, chúng ta cứ sống với nhau như thế này, chẳng cần công khai làm gì.”

Ưng mẫu hắn co lại, gương mặt cũng tối sầm xuống.

Sau đó hắn không nói gì, liền gỡ tay cô ra khỏi cổ mình, nhìn cô trong chốc lát rồi lạnh lùng xoay người bước đi.

“Ơ..” Cô kêu lên một tiếng, lập tức tung chăn bật dậy, chạy vội tới ôm chặt lấy cánh tay hắn.

“Sao thế? Em chỉ đùa thôi mà! Chưa gì mà anh đã giận rồi sao?”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn cô, lại có chút thê lương, đau xót. Đặc biệt giọng nói còn mang theo ai oán, hờn trách:

“Nếu như hôm đó anh đưa đơn ly hôn ra toà, thì có phải bây giờ em sẽ giống như cá bơi ra biển, như chim bay lên trời rồi đúng không?”

Cô không nhịn được kinh ngạc mở to hai mắt, miệng há lớn.

Ngay sau đó âm thanh nặng nề vang lên, lần này lại phảng phất mùi vị thuốc súng:

“Nhưng mà nói cho em biết, em có là cá thì anh cũng sẽ cạo sạch vảy của em, có là chim thì anh cũng sẽ vặt sạch lông của em, để xem lúc đó em bơi ra sao? Bay thế nào?”

Cô kinh hãi, miệng theo phản xạ co giật mấy cái.

Yêu đương với một kẻ liều mạng, quả thật là rất đáng sợ.

Cô nuốt xuống một ngụm khí, sau khi lấy lại bình tĩnh liền nở một nụ cười kiều dụ, nũng nịu cọ cọ vào người hắn:

“Là em sai rồi! Em không nên đùa như thế, em là vợ anh đương nhiên phải có trách nhiệm với gia đình nhà chồng rồi”

Hắn lặng lẽ nhìn cô không phản ứng.

“Sao thế? Em xin lỗi rồi mà anh vẫn còn giận ư?” Cô chớp chớp đôi mi cong tỏ ra đáng thương.

Hắn thực sự không có tư cách giận cô, hắn chỉ đang cố lấp liếm sai lầm của mình mà thôi.

Thật ra cô nói không sai, đám cưới khi đó không giống với một đám cưới, hắn không hề có một chút thành ý hay sự tử tế nào, tất cả những thứ mà hắn cho người chuẩn bị đều qua loa, sơ sài, ngẫm lại thật là một thiệt thòi lớn đối với

cô.

Trong lòng hắn đột nhiên trào dâng một cảm giác chua xót, hắn ngay lập tức cúi người bế cô lên, không nhắc đến chuyện mà cô đang nói, chỉ nghiêm mặt khiển trách:

“Dặn em bao nhiêu lần rồi mà em vẫn đi chân trần trong nhà như vậy!”

“Còn không phải là chạy theo dỗ dành anh sao?” Cô xị mặt xuống, thanh minh.

“Thế đã dỗ dành được chưa?”

“Vậy anh đã hết giận chưa?”

“Anh không giận!”

“Nói dối ban nãy anh còn nhìn em bằng ánh mắt thế này!” Vừa nói cô vừa nhíu chặt mi tâm diễn tả lại dáng vẻ của hắn.

“Cho nên sau này cấm em nói mấy từ đó nữa! Suy nghĩ lại càng không!” Hắn ngang ngược tuyến bố.

Đầu cô gật gù như gà mổ thóc:

“Em biết rồi! Sẽ không nói nữa! Em không muốn làm cá cũng không muốn làm chim, chỉ muốn làm một cô vợ nhỏ suốt ngày đeo bám anh thôi!”

Nói xong cô nhướng người hôn lên má hắn một cái.

Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào dần lan tràn trong đáy mắt Cố Tư Thành, ngay sau đó hắn bế cô ngồi xuống ghế, từng chút một gắp đồ ăn ngon vào bát cho cô.

Đến trưa thì xe của bọn họ về đến Cố gia.

Khác với tưởng tượng của Hàn Chi, nơi đây nằm ở một thị trấn nhỏ. Đường vào bên trong phải đi qua chân núi cùng liên tiếp những đồng ruộng, đồng ngô rộng mênh mông bát ngát.

Cố gia chính là gia tộc bề thế, lớn nhất ở thị trấn này, từ xa đã có thể thấy được cổng lớn chạm khắc bằng gỗ quý. Ngay khi xe của hai người vừa tới, thì đã thấy người giúp việc đứng chờ sẵn ở đó từ bao giờ

Theo sự chỉ dẫn, Cố Tư Thành đưa Hàn Chi đi chào hỏi các vị trưởng bối, sau đó thì mới đưa cô đi thăm quan xung quanh.

Hàn Chi phải bất ngờ vì độ rộng lớn ở nơi này, liên tiếp là những biệt viện nối tiếp nhau, được xây theo lối kiến trúc cổ kính, trang trọng, trông không khác gì các cung điện của vua chúa thời xưa.

Bên cạnh đó còn có khuôn viên trồng hoa, hồ nước, tháp rồng, chòi nghỉ chân...

Ở phía nhà bếp thời điểm này tấp nập người đang nấu nướng dọn dẹp.

Một đám những cô gái ở trong trấn nghe tin Cố Tư Thành xuất hiện liền lập tức kéo đến, phút chốc làm náo nhiệt một góc hoa viên.

Mà Hàn Chi thì đang mải mê ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh nên chẳng thèm để ý đến Cố Tư Thành, phút chốc đã lang thang đến tận đâu đâu.

Cố Tư Thành thấy vậy thì vô cùng khó chịu.

Đứng trước những cô gái đang vây quanh, Cố Tư Thành đành tìm lý do vào từ đường thắp hương, rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Vợ không thèm giữ, nên hắn phải tự giữ lấy mình thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện