Cuối cùng thì Hàn Chi cũng được xuất viện, đám phóng viên sau khi nghe thấy tin tức này liền nhanh chóng có mặt, rồi vây kín lấy khu vực lõi ra.
Từ sau vụ án bắt cóc, thì những thông tin liên quan đến cô luôn là những đề tài nóng hổi, được mọi người quan tâm nhiều nhất.
Cho nên số lượng phóng viên đến săn tin thoáng chốc đã lên tới cả trăm người, nhưng cũng đúng lúc này, người của Cố Tư Thành cử đến cũng có mặt kịp thời, nhanh chóng trấn áp bọn họ.
Phút chốc trong bệnh viện diễn ra cảnh tượng như chỉ có trên phim, đám người vận âu phục đen với gương mặt đằng đằng sát khí, đứng nghiêm chỉnh từ tận bên trong phòng bệnh cho đến ngoài cổng chính, khiến ai nấy cũng đều khiếp sợ, không dám có bất kỳ hành động khinh suất nào.
Đám phóng viên do không thể tiếp cận, nên chỉ có thể đứng sau lưng đám vệ sĩ mà tranh thủ chụp ảnh.
Đến 5 giờ chiều thì cả hai mới trở về nhà, vừa vào trong phòng khách Cố Tư Thành đã vòng tay ôm chặt lấy Hàn Chi, hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đoạn ranh ma thỏ thẻ:
“Anh giúp em tắm nhé?”
Cô hơi nhướng mày, phần nào nắm bắt được ý đồ của hắn nên lập tức từ chối:
“Việc này em có thể tự mình làm được.”
Cổ Tư Thành trong một cái chớp mắt xuống giọng năn nỉ, quai hàm cọ cọ vào tóc cô, dáng vẻ làm nũng:
“Đồng ý đi mà...anh có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc người bệnh đấy!”
“Giờ em cũng đâu phải người bệnh.”
“Nhưng mà sức khỏe em còn yếu.
“Cũng đâu yếu đến mức không thể tự tắm?” Cô tiếp tục trả treo, sau đó chủ động đẩy hai tay hắn ra, rồi cởi bỏ áo khoác bên ngoài mà đi đến tủ đựng quần áo.
Cố Tư Thành lẽo đẽo theo sau, dường như vẫn không có ý định từ bỏ mục đích của mình.
“Là anh lo cho em mà.” Giọng hắn trầm thấp, có chút đáng thương.
Cô cầm lấy bộ đồ ngủ, khẽ nở một nụ cười: “Em lại muốn anh lo cho dạ dày của em hơn, em đói lắm rồi!”
Lý do này khiến Cố Tư Thành không thể tiếp tục mè nheo được nữa, hắn tỏ ra nuối tiếc, gương mặt xị xuống như cái bánh bao nhưng nước, ngay sau đó liền tiến tới, áp tay vào hai bên má của cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi mới thoả mãn nói:
“Vậy để anh đi nấu cơm, em nhớ tắm nhanh một chút cẩn thận không nhiễm lạnh.
“Em biết rồi! Nhiệt độ trong phòng lớn thế này em còn đang cảm thấy nóng ấy!”
Quả thật nhiệt độ trong phòng có hơi cao, chênh lệch lớn so với cái lạnh bên ngoài, điều này khiến hai má cô theo đó cũng ửng hồng lên.
Hắn nâng bàn tay, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô:
“Anh đã bảo người giúp việc lúc nào cũng phải bật máy sưởi, đề phòng lúc em trở về sẽ không bị lạnh”
Câu nói này của Cố Tư Thành trong phút chốc khiến cô chấn động, trong kiếp trước sau cái chết của cô, hắn bị đả kích đến nửa mê nửa tỉnh, thường xuyên nhắc nhở người giúp việc phải bật máy sưởi ở biệt thự mà cô đã ở.
Lẽ nào sống lại một kiếp rồi, mà hắn vẫn còn bị ám ảnh hay sao? Ngay sau đó cô bất ngờ bước tới vòng tay ôm lấy eo hắn, dụi đầu vào ngực hắn như một chú mèo nhỏ.
“Sao thế?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn cảm ơn anh thôi...
“Vậy là em đổi ý rồi phải không?” Hắn nở nụ cười ranh ma.
Cô trừng mắt lườm hắn, sau đó vội vàng rời khỏi vòm ngực rộng lớn của hắn, mà ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào trong nhà tắm.
Ánh mắt Cổ Tư Thành lưu luyến nhìn theo bóng cô, cho đến khi hình dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đó biến mất sau cánh cửa, thì hắn mới chịu xoay người rời đi.
Khoảng 30 phút sau thì Cố Tư Thành đã nấu xong bữa tối, và bày sẵn những món ăn đó lên trên bàn.
Lúc này thì Hàn Chi cũng vừa tắm xong, cô mặc một chiếc váy ngủ màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác đồng bộ. Màu sắc này càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc cùng vẻ đẹp kiêu sa, sang trọng của cô.
Từ lúc nào Cố Tư Thành trên tay đã cầm theo máy sấy, nhìn thấy cô bước ra, hắn liền vỗ vỗ xuống nệm, ý muốn gọi cô tới.
Đợi cô ngồi xuống, hắn nhẹ nhàng tháo khăn, lau tóc, rồi thận trọng sấy khô cho cô.
Suốt quá trình cô ngoan ngoãn ngồi im, đôi môi phiếm hồng mím chặt, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đang chăm sóc cô của hắn.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là khi cô đã nhớ lại chuyện của kiếp trước, cô thật không thể tưởng tượng được một Cổ Tư Thành lạnh lùng mà cô đã tốn công theo đuổi, thực chất lại là người đàn ông ấm áp, dịu dàng như vậy.
Ai mà biết người lúc nào cũng xua đuổi, xa lánh cô, sau lưng lại quan tâm cô nhiều như thế, nếu như cô sớm nhận ra, nhất định sẽ không bỏ lỡ hắn.
“Anh biết bản thân mình rất đẹp trai, nhưng mà em cũng không cần nhìn anh một cách thèm khát như vậy.”
Đột nhiên câu nói của Cố Tư Thành vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô ngay lập tức bĩu môi phản bác:
“Ảo tưởng! Anh biết trong đầu em đang suy nghĩ điều gì không?"
Hắn đặt máy sấy xuống, điềm nhiên trả lời:
“Ánh mắt say đắm ban nãy của em chính là đang nói, ôi người đàn ông cực kỳ đẹp trai, khí chất ngời ngời như thế này là chồng mình sao? Thật không thể nào mà tin được!”
Cô đơ người trong giây lát.
Nhưng mà nghe Cố Tư Thành nói vậy, cô lại không nhịn được lớn nhìn kỹ lại một lần nữa. Quả thật hắn rất anh tuấn, làn da sáng, gương mặt đẹp, càng nhìn càng đẹp, đẹp tới mức khiến cô hơi muốn huỷ dung hắn.
Sau đó cô đứng dậy, vừa muốn lảng tránh ánh mắt của hắn, lại vừa tức giận mắng:
“Cái gì cũng có, chỉ có tự trọng là không.” (1)
“Em ngại sao? Không cần phải ngại, đều là của em, em thích nhìn lúc nào thì nhìn, dùng lúc nào thì dùng không cần khách khí!” Hắn không chút liêm sỉ, nghiêng đầu trêu chọc cô.
Cô nhanh chóng bước đi, dùng hai tay bịt chặt tai lại, gương mặt từ lúc nào đã đỏ như trái cà chín.
“Anh im đi! Anh làm như em thèm muốn anh lắm vậy!"
Vừa dứt lời, đột nhiên cô cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, Cổ Tư Thành từ phía sau bất ngờ bế cô lên, khoé miệng hắn cong nhẹ, tạo thành một nụ cười gian xảo, mưu mô.
Đoạn gật đầu, thấp giọng đáp:
“Được rồi anh không nói nữa, là anh thèm muốn em. Em là của anh, anh thích nhìn lúc nào thì nhìn, dùng lúc nào thì dùng, được chưa?"
Miệng cô cứng đơ.Mẹ kiếp! Hình như cô dung túng hắn quá rồi!
Từ sau vụ án bắt cóc, thì những thông tin liên quan đến cô luôn là những đề tài nóng hổi, được mọi người quan tâm nhiều nhất.
Cho nên số lượng phóng viên đến săn tin thoáng chốc đã lên tới cả trăm người, nhưng cũng đúng lúc này, người của Cố Tư Thành cử đến cũng có mặt kịp thời, nhanh chóng trấn áp bọn họ.
Phút chốc trong bệnh viện diễn ra cảnh tượng như chỉ có trên phim, đám người vận âu phục đen với gương mặt đằng đằng sát khí, đứng nghiêm chỉnh từ tận bên trong phòng bệnh cho đến ngoài cổng chính, khiến ai nấy cũng đều khiếp sợ, không dám có bất kỳ hành động khinh suất nào.
Đám phóng viên do không thể tiếp cận, nên chỉ có thể đứng sau lưng đám vệ sĩ mà tranh thủ chụp ảnh.
Đến 5 giờ chiều thì cả hai mới trở về nhà, vừa vào trong phòng khách Cố Tư Thành đã vòng tay ôm chặt lấy Hàn Chi, hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đoạn ranh ma thỏ thẻ:
“Anh giúp em tắm nhé?”
Cô hơi nhướng mày, phần nào nắm bắt được ý đồ của hắn nên lập tức từ chối:
“Việc này em có thể tự mình làm được.”
Cổ Tư Thành trong một cái chớp mắt xuống giọng năn nỉ, quai hàm cọ cọ vào tóc cô, dáng vẻ làm nũng:
“Đồng ý đi mà...anh có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc người bệnh đấy!”
“Giờ em cũng đâu phải người bệnh.”
“Nhưng mà sức khỏe em còn yếu.
“Cũng đâu yếu đến mức không thể tự tắm?” Cô tiếp tục trả treo, sau đó chủ động đẩy hai tay hắn ra, rồi cởi bỏ áo khoác bên ngoài mà đi đến tủ đựng quần áo.
Cố Tư Thành lẽo đẽo theo sau, dường như vẫn không có ý định từ bỏ mục đích của mình.
“Là anh lo cho em mà.” Giọng hắn trầm thấp, có chút đáng thương.
Cô cầm lấy bộ đồ ngủ, khẽ nở một nụ cười: “Em lại muốn anh lo cho dạ dày của em hơn, em đói lắm rồi!”
Lý do này khiến Cố Tư Thành không thể tiếp tục mè nheo được nữa, hắn tỏ ra nuối tiếc, gương mặt xị xuống như cái bánh bao nhưng nước, ngay sau đó liền tiến tới, áp tay vào hai bên má của cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi mới thoả mãn nói:
“Vậy để anh đi nấu cơm, em nhớ tắm nhanh một chút cẩn thận không nhiễm lạnh.
“Em biết rồi! Nhiệt độ trong phòng lớn thế này em còn đang cảm thấy nóng ấy!”
Quả thật nhiệt độ trong phòng có hơi cao, chênh lệch lớn so với cái lạnh bên ngoài, điều này khiến hai má cô theo đó cũng ửng hồng lên.
Hắn nâng bàn tay, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô:
“Anh đã bảo người giúp việc lúc nào cũng phải bật máy sưởi, đề phòng lúc em trở về sẽ không bị lạnh”
Câu nói này của Cố Tư Thành trong phút chốc khiến cô chấn động, trong kiếp trước sau cái chết của cô, hắn bị đả kích đến nửa mê nửa tỉnh, thường xuyên nhắc nhở người giúp việc phải bật máy sưởi ở biệt thự mà cô đã ở.
Lẽ nào sống lại một kiếp rồi, mà hắn vẫn còn bị ám ảnh hay sao? Ngay sau đó cô bất ngờ bước tới vòng tay ôm lấy eo hắn, dụi đầu vào ngực hắn như một chú mèo nhỏ.
“Sao thế?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn cảm ơn anh thôi...
“Vậy là em đổi ý rồi phải không?” Hắn nở nụ cười ranh ma.
Cô trừng mắt lườm hắn, sau đó vội vàng rời khỏi vòm ngực rộng lớn của hắn, mà ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào trong nhà tắm.
Ánh mắt Cổ Tư Thành lưu luyến nhìn theo bóng cô, cho đến khi hình dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đó biến mất sau cánh cửa, thì hắn mới chịu xoay người rời đi.
Khoảng 30 phút sau thì Cố Tư Thành đã nấu xong bữa tối, và bày sẵn những món ăn đó lên trên bàn.
Lúc này thì Hàn Chi cũng vừa tắm xong, cô mặc một chiếc váy ngủ màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác đồng bộ. Màu sắc này càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc cùng vẻ đẹp kiêu sa, sang trọng của cô.
Từ lúc nào Cố Tư Thành trên tay đã cầm theo máy sấy, nhìn thấy cô bước ra, hắn liền vỗ vỗ xuống nệm, ý muốn gọi cô tới.
Đợi cô ngồi xuống, hắn nhẹ nhàng tháo khăn, lau tóc, rồi thận trọng sấy khô cho cô.
Suốt quá trình cô ngoan ngoãn ngồi im, đôi môi phiếm hồng mím chặt, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đang chăm sóc cô của hắn.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là khi cô đã nhớ lại chuyện của kiếp trước, cô thật không thể tưởng tượng được một Cổ Tư Thành lạnh lùng mà cô đã tốn công theo đuổi, thực chất lại là người đàn ông ấm áp, dịu dàng như vậy.
Ai mà biết người lúc nào cũng xua đuổi, xa lánh cô, sau lưng lại quan tâm cô nhiều như thế, nếu như cô sớm nhận ra, nhất định sẽ không bỏ lỡ hắn.
“Anh biết bản thân mình rất đẹp trai, nhưng mà em cũng không cần nhìn anh một cách thèm khát như vậy.”
Đột nhiên câu nói của Cố Tư Thành vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô ngay lập tức bĩu môi phản bác:
“Ảo tưởng! Anh biết trong đầu em đang suy nghĩ điều gì không?"
Hắn đặt máy sấy xuống, điềm nhiên trả lời:
“Ánh mắt say đắm ban nãy của em chính là đang nói, ôi người đàn ông cực kỳ đẹp trai, khí chất ngời ngời như thế này là chồng mình sao? Thật không thể nào mà tin được!”
Cô đơ người trong giây lát.
Nhưng mà nghe Cố Tư Thành nói vậy, cô lại không nhịn được lớn nhìn kỹ lại một lần nữa. Quả thật hắn rất anh tuấn, làn da sáng, gương mặt đẹp, càng nhìn càng đẹp, đẹp tới mức khiến cô hơi muốn huỷ dung hắn.
Sau đó cô đứng dậy, vừa muốn lảng tránh ánh mắt của hắn, lại vừa tức giận mắng:
“Cái gì cũng có, chỉ có tự trọng là không.” (1)
“Em ngại sao? Không cần phải ngại, đều là của em, em thích nhìn lúc nào thì nhìn, dùng lúc nào thì dùng không cần khách khí!” Hắn không chút liêm sỉ, nghiêng đầu trêu chọc cô.
Cô nhanh chóng bước đi, dùng hai tay bịt chặt tai lại, gương mặt từ lúc nào đã đỏ như trái cà chín.
“Anh im đi! Anh làm như em thèm muốn anh lắm vậy!"
Vừa dứt lời, đột nhiên cô cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, Cổ Tư Thành từ phía sau bất ngờ bế cô lên, khoé miệng hắn cong nhẹ, tạo thành một nụ cười gian xảo, mưu mô.
Đoạn gật đầu, thấp giọng đáp:
“Được rồi anh không nói nữa, là anh thèm muốn em. Em là của anh, anh thích nhìn lúc nào thì nhìn, dùng lúc nào thì dùng, được chưa?"
Miệng cô cứng đơ.Mẹ kiếp! Hình như cô dung túng hắn quá rồi!
Danh sách chương