Chương 1716

Nam Khuê nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.

Đại não như dừng lại, hoặc có thể nói là vô cùng không thể tin được.

“Họa Họa, cậu…? Cậu nói ai?”

“Anh Chu!” Đông Họa nói lại lần nữa.

Cuối cùng lần này Nam Khuê mới tin mình không nghe lầm.

Cô nhìn Đông Họa, vô cùng kinh ngạc nói: “Người mà từ trước đến nay cậu nói thích chính là anh ấy?”

“Ừm!”

Đông Họa gật nhẹ đầu.

Khuôn mặt cô ấy cũng đỏ bừng.

“Khuê Khuê, anh ấy biết sao?”

Nam Khuê vô cùng bất ngờ: “Họa Họa, là mình quá ngốc, lâu như vậy mà mình lại không phát hiện ra.”

“Nhưng cậu yên tâm, Tiễn Nam không phải người như vậy, cậu nên nói sớm hơn cho mình biết mới đúng, thế thì mình có thể tạo cơ hội cho hai người rồi.”

“Thật sao?”

Gương mặt Đông Họa sáng lên, ngữ điệu cũng sinh động hơn nhiều.

“Ừm, Họa Họa của chúng ta đẹp như vậy, lại còn là một cô gái lương thiện thế này, chỉ cần anh ấy ở chung với cậu, mình tin anh ấy nhất định sẽ thích cậu.”

Nam Khuê hết lòng cổ vũ Đông Họa.

“Thật ra mình biết người anh ấy thích vẫn luôn là cậu. Những năm này dì vẫn luôn giục anh ấy kết hôn, nhưng anh ấy đều không đồng ý, mình vẫn cảm thấy rất khó để có thể nói chuyện bản thân thích người đàn ông thích bạn mình, cho nên mới không dám nói cho cậu.”

“Đồ ngốc, yêu là quyền lợi của mỗi người, cậu thích anh ấy là quyền tự do của cậu.”

Nói rồi Nam Khuê nắm chặt tay Đông Họa: “Hơn nữa mình đã nói từ trước đó rồi, mình và Tiễn Nam là chuyện không thể.”

“Mình chỉ xem anh ấy là anh trai ruột.”

“Nếu như hai người thật sự có thể bên nhau thì mình vui còn chẳng kịp nữa là để ý. Mình hi vọng anh ấy hạnh phúc, cũng hi vọng cậu hạnh phúc.”

Cuối cùng trên mặt Đông Họa cũng xuất hiện nụ cười, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Nam Khuê xoa mặt cô ấy: “Như thế này mới đúng, Họa Họa của chúng ta đẹp như vậy, nên cười nhiều hơn mới phải.”

Có cuộc trò chuyện này, tâm trạng Đông Họa thoải mái hơn rất nhiều.

Hai hôm sau là ngày cô ấy xuất viện.

Khi thấy Chu Tiễn Nam mặc đồng phục cảnh sát đứng trước mặt mình, cô ấy hoàn toàn ngẩn người.

“Anh Chu, anh…? Sao anh lại đến đây?”

“Khuê Khuê nói hôm nay cô xuất viện nên nói tôi đến giúp một chút, đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Chu Tiễn Nam tự mình lái xe đưa Đông Họa về.

Lúc lên xe, cô ấy phân vân không biết ngồi ở ghế phó lái hay vẫn nên ngồi phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện