Chương 1717

Chu Tiễn Nam chủ động lên tiếng: “Ghế trước vẫn thoải mái hơn, cô ngồi ghế trước đi.”

“Ừm, được.”

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe.

Chu Tiễn Nam thuần thục lái xe, ánh mắt anh ấy luôn nhìn về phía trước, Đông Họa chỉ có thể nhìn được sườn mặt của anh ấy.

Nhưng cho dù chỉ là sườn mặt thì cô ấy cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Giờ khắc này cô ấy như một cô gái nhỏ mới biết yêu, vừa lo sợ bất an vừa mong đợi ngồi cạnh anh ấy.

Vừa đến tiểu khu, Chu Tiễn Nam chủ động lấy đồ của Đông Họa ở sau cốp xuống.

“Cầm được không, có cần tôi giúp cô mang lên hay không?” Chu Tiễn Nam hỏi.

Đông Họa vén tóc bên tai lên: “Anh Chu, vậy cảm ơn anh!”

“Đừng khách khí.”

Chu Tiễn Nam tự mình đem đồ của cô ấy lên nhà.

Nhưng anh ấy chỉ để ở cửa, cũng không đi vào.

Trong lòng Đông Họa đấu tranh một lúc lâu rồi mới lấy hết dũng khí nói: “Anh Chu, nếu như anh không vội thì uống cốc nước rồi hãy về.”

“Ừm!”

Vào nhà, Đông Họa đi lấy nước.

Lúc xoay người thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của anh ấy đứng trong phòng khách, trái tim cô ấy đột nhiên trở nên hoảng hốt, cảm thấy tất cả những gì trước mắt đều là một giấc mộng vậy, quá không chân thực.

Có lẽ do trong lòng có suy nghĩ nên lúc đi qua Đông Họa có chút phân tâm.

“Anh Chu, anh uống…”

Lời mới nói được một nửa thì đột nhiên cơ thể mất thăng bằng, chân cô ấy như bị gì đó ngăn lại, nửa người trên lao về phía trước.

“Cẩn thận.”

Chu Tiễn Nam tay nhanh mắt lẹ, lập tức đỡ được cô ấy.

Đông Họa sợ đến ngây người.

Cũng may được đỡ, nếu không có lẽ cô ấy đã trực tiếp ngã nhào xuống đất, thế cũng quá mất mặt rồi.

“Anh Chu, cảm ơn anh!”

Đông Họa vừa dứt lời đã thấy Chu Tiễn Nam đột nhiên nghiêng người sang một bên, sau đó hắng giọng nói: “Đi thay quần áo trước đi đã.”

Đang yên đang lành thay quần áo làm gì?

Trong lòng Đông Họa buồn bực.

Lúc cúi đầu xuống mới phát hiện nước trong tay cô ấy gần như bị đổ hết, hơn nữa còn đều giội thẳng lên người cô ấy.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo somi lụa trắng, sau khi bị nước làm ướt có thể mơ hồ nhìn được màu nội y bên trong.

Thật xấu hổ.

“Thật…Thật xin lỗi, tôi lập tức đi thay đồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện