Thẩm Cảnh Liên vẫn chai mặt, cố gắng để cho chiếc xe lăn leo lên bậc thềm và lăn xe thẳng vào nhà, ngồi chễm chệ giữa phòng khách.

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Thẩm Cảnh Liên, giờ anh muốn gì đây ?"

Nghe mùi thơm phức phát ra từ bếp, Thẩm Cảnh Liên nghe bụng mình cồn cào "Muốn cùng ăn sáng với em và con !"

- Tôi chỉ nấu đủ cho hai mẹ con tôi ăn thôi, không có phần của anh đâu.

"Nhưng anh rất đói !"

- Anh Thẩm đói thì liên quan gì đến tôi.

"Anh mặc kệ, anh muốn ăn sáng cùng em và con"

- Hừ...vợ anh còn đang bầu bí nặng nhọc mà anh giở trò phong lưu sau lưng cô ta rồi. Tôi lại không biết sau khi cô ấy biết được con người của anh khốn kiếp như vậy thì sẽ có cảm giác gì nữa.

Thẩm Cảnh Liên trầm buồn "nặng nhọc sao ? phụ nữ mang thai rất nặng nhọc sao ?"

- Đúng vậy ! Chứ anh tưởng phụ nữ mang thai thì sung sướng lắm à ? Thẩm Cảnh Liên không nói gì, tia đau lòng chợt len lỏi qua tim "vậy là Điềm Điềm đã chịu đựng không ít vất vả để sinh ra con trai cho mình !"

"Anh xin lỗi !"

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "tôi nghe nhầm sao ? Nhưng xin lỗi chuyện gì ?"

Thẩm Cảnh Liên cười cười "thu xếp hành lý đi !"

- Của ai và để làm gì ?

"Của em và con, để cùng anh ra nước ngoài !"

Trang Điềm Điềm ngây ngốc "Sao...sao giống như anh ta muốn đưa mình và con trai cao bay xa chạy vậy chứ ?"

Suy nghĩ lệch lạc xuất hiện trong đầu, cô đưa tay lên vỗ nhẹ vào đôi má đang ửng đỏ của mình..."Trang Điềm Điềm, mày đừng có nghĩ lung tung...anh ta là đàn ông đã có vợ, chớ nên vây vào".

Nhìn Trang Điềm Điềm đang ngây ngô ngốc nghếch, Thẩm Cảnh Liên thấy cô lúc này thật đáng yêu, anh liền đưa tay lên véo nhẹ vào má cô. Một cảm giác mềm mại mịn màng như da em bé, khiến anh phải ngạc nhiên "Sao lại mềm mại đến thế chứ !"

- Anh sờ gì mà sờ.

"Anh sờ vợ mình, ai cấm ?"

Trang Thiên Tích cười cười "mẹ mình vẫn còn trẻ đẹp, nếu để mẹ sống lẻ loi như thế này thì tội cho mẹ...chú đẹp trai đó với mẹ rất xứng đôi, hơn nữa thì chú ấy lại là ba ruột của mình. Nếu họ đến được với nhau thì còn gì bằng...nhưng rất tiếc chú ấy đã kết hôn ! Thôi quên đi...không khéo lại làm tổn thương đến mẹ mình".

Trang Thiên Tích trầm tư một lúc rồi tự nhủ lòng "không được...chú ấy là ba ruột của mình, đương nhiên không thể nhường cho kẻ khác. Với lại không ai xứng với mẹ hơn chú ấy..."



Những suy nghĩ gian xảo loé sáng trong đầu Trang Thiên Tích.

- Nhắc nhở anh bao nhiêu lần rồi...Đừng làm phiền đến mẹ con tôi.

"Em phải cùng anh ra nước ngoài, để chữa trị đôi chân của anh".

- Sao tôi lại phải đi cùng anh chứ ? Đôi chân của anh thì liên quan gì đến tôi ?

Thẩm Cảnh Liên nhàn nhạt lên tiếng "ba của em đã khiến cho đôi chân của anh thành ra thế này, thế nên em phải chịu trách nhiệm với những việc ba em đã gây ra !"

- Cái gì chứ ? Ba ? Ba nào ?

"Hừ...Lục Dận Diễn còn không phải là ba ruột của em sao ?"

Khụ...khụ...

Nghe tiếng ho khan, Thẩm Cảnh Liên và Trang Điềm Điềm cùng quay đầu nhìn lại sau lưng, thấy Trang Thiên Tích đang đứng khoanh tay như người nhàn rỗi...lúc bấy giờ hai người phụ huynh kia mới sực nhớ đến trong nhà vẫn còn có nhóc con.

- Tích nhi !

"Chào buổi sáng, con trai !"

Trang Thiên Tích có chút bối rối "Chào...chào chú đẹp trai !"

"Sao con không gọi là ba ?"

Khụ...khụ...

- Thẩm Cảnh Liên, anh thôi đi !

Thẩm Cảnh Liên cười hiền hoà "chúng ta là một gia đình mà..."đúng không con trai ?"

'Chuyện...chuyện này...'

Thật ra trong lòng Trang Thiên Tích rất thích người ba này.

Từ thuở mới biết đi chập chững, Trang Thiên Tích đã quấn quýt bên mẹ, lúc ấy bản thân cậu không biết ba là gì...người đàn ông duy nhất xuất hiện trong đời cậu chính là Trang Cẩn Cẩn người cậu ruột của mình.

Cho đến khi được Trang Cẩn Cẩn đưa lên đảo gặp Lục Dận Diễn, người đàn ông thứ hai xuất hiện trong đời cậu...khi biết được người đó chính là ông ngoại của mình, lòng cậu vui lắm.

Dần dà cậu tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, cậu mới biết được...Con người ta không chỉ có mẹ mà còn có ba, cậu rất ngưỡng mộ những bạn trẻ trên phố...các bạn ấy được ba bế trên đôi tay khỏe khoắn, rất nhiều lần cậu cũng thèm muốn được như các bạn nhỏ khác, thèm được ba bế...cũng rất nhiều lần cậu muốn hỏi mẹ ơi ba đâu, nhưng cậu không dám hỏi, chỉ lén nhìn mẹ những lúc mẹ ngồi khóc một mình.

Cậu nhìn chằm chằm lên người Thẩm Cảnh Liên "người đó là ba ruột của mình, mình thật sự rất thích ba mình !"

- Con sao vậy Tích nhi, sao lại đứng thừ người ra như thế ?



'Dạ con không sao, nhưng con cảm thấy đói !'

- Được rồi, để mẹ dọn bữa sáng lên.

Thẩm Cảnh Liên người nhìn Trang Điềm Điềm đang loay hoay cho bữa sáng. Một cảm giác ấm cúng len vào lòng anh, anh thấy mình rất cần bầu không khí gia đình này...nói đúng hơn là anh rất khao khát.

'Chú !'

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "con không thể gọi ba được sao ?"

'Không !'

"Tại sao vậy ?"

'Mẹ sẽ tức giận !'

Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn Trang Điềm Điềm "nhưng ba là ba ruột của con, ba rất thích con, con không thích ba sao ?"

Trang Thiên Tích cúi mặt, lòng thầm nghĩ "Sao lại không thích...còn rất thích, nhưng mẹ sẽ tức giận mất !"

Thấy Trang Thiên Tích im lặng không lên tiếng, Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng hỏi "Con sao vậy ?"

Trang Thiên Tích lắc đầu "không sao ạ !"

"Con có thích ba không ?"

Trang Thiên Tích lưỡng lự một lúc rồi khẽ hỏi "chú có thích mẹ cháu không ?"

"Có !"

Mặc dù Thẩm Cảnh Liên không biết thế nào là thích...nhưng tự suy xét thấy được anh rất cần cô, anh luôn muốn được gặp mặt cô và hay suy nghĩ về cô. Có lẽ những điều đó chính là thích mà Trang Thiên Tích hỏi đến.

'Vậy chú theo đuổi mẹ cháu đi...'

"Theo đuổi ?"

'Ừm !'

"Nhưng ba không biết theo đuổi thế nào !"

'Kém cỏi thế thì đừng hòng được làm ba của cháu, cho chú hay...mẹ cháu có rất nhiều người theo đuổi đó !'

Mặt mày Thẩm Cảnh Liên u ám "nhiều người theo đuổi sao ?"

'Đương nhiên, không thấy mẹ cháu rất xinh đẹp sao ?'
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện