Bữa sáng đến rồi đây!

Thức ăn của hai mẹ con rất đơn giản...ít cháo loãng, vài chiếc tiểu long bao và vài chiếc giò chéo quẩy, tất cả đều tự tay cô làm.

Thức ăn trên bàn tuy rất đơn giản nhưng Thẩm Cảnh Liên vẫn nhìn đến không chớp mắt, một cảm giác thèm được ăn hiện rõ lên đôi mắt "những thứ đó là do Điềm Điềm tự tay chuẩn bị sao? Chúng có vẻ như rất ngon thì phải".

Thấy Thẩm Cảnh Liên có vẻ như rất thèm thuồng được ăn, Trang Thiên Tích cười toe toét "chú đẹp trai...mình cùng ăn sáng đi!"

"Có được không con trai?"

Trang Thiên Tích gật đầu cái rụp "Dạ được ạ!"

Trang Thiên Tích liền đặt chén cháo và chiếc tiểu long bao trước mặt Thẩm Cảnh Liên "chú ăn đi!"

Thẩm Cảnh Liên cười tươi "cảm ơn con trai!"

Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Tích nhi của mẹ hiếu khách quá nhỉ!"

Thẩm Cảnh Liên nhàn nhạt lên tiếng "em nói sai rồi bà xã...con trai chúng ta hiếu thảo chứ không phải hiếu khách".

Khụ...khụ...

Trang Điềm Điềm múc muỗng cháo đầu tiên cho vào miệng đã sặc đến não khi nghe Thẩm Cảnh Liên nói ra câu kinh khủng như thế.

'Mẹ không sao chứ ạ?'

Thẩm Cảnh Liên đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Trang Điềm Điềm "bà xã à...ăn từ từ thôi!"

- Chết tiệt! Thẩm Cảnh Liên, anh có thôi đi không. Sao anh cứ thích nói ra những lời khiến tôi cảm thấy buồn nôn như vậy chứ?.

Mặc kệ Trang Điềm Điềm nói gì...Thẩm Cảnh Liên cứ ngồi ăn một cách nhàn nhã, anh cắn nhẹ vào chiếc tiểu long bao...nước sốt nóng hổi chảy ra thơm phức, lòng anh thầm cảm khái "chưa bữa sáng nào ngon như bữa sáng này!"

Trang Thiên Tích thấy Thẩm Cảnh Liên ăn ngon lành như thế thì mỉm cười "nhìn chú ấy có vẻ như rất mãn nguyện thì phải".

Cả ba đều giữ im lặng và ăn sáng, trong lòng mỗi người họ đều thấy rất ấm cúng. Họ vốn dĩ là một gia đình, nên đã cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương. Chỉ là một trong ba người họ không dám nhìn thẳng vào sự thật.



Ánh mắt Thẩm Cảnh Liên nhìn Trang Điềm Điềm dịu dàng như nắng mai "người phụ nữ này đã chịu đựng không ít thiệt thòi, mình nhất định phải đền bù cho cô ấy!"

………………

Tại Luxembourg, tuy chỉ là một đất nước nhỏ nhưng lại vô cùng phồn vinh!

Trang Điềm Điềm không tình nguyện nhưng vẫn phải đẩy xe lăn giúp Thẩm Cảnh Liên...

Suốt cả chặng đường dài cô không hề lên tiếng, trong lòng cô luôn thầm nguyền rủa anh.

Trang Thiên Tích vẫn đang say sưa nhìn ngắm những hình ảnh đẹp trước mắt, cậu chưa bao giờ được thấy một nơi phồn vinh như thế này.

Bỗng dưng thấy có một chiếc siêu xe dừng lại phía trước, chặn lối đi...

Trang Điềm Điềm nhíu mày "hừ...mấy tên nhà giàu đều láo cá như nhau, thật đáng ghét".

Cửa xe vừa mở ra, một đôi chân dài và nõn nà, bước xuống...

Trang Điềm Điềm trầm trồ "wao...đẹp...đẹp quá, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần!"

*Anh Cảnh Liên!

Bóng người cao cao gầy gầy chợt lao đến bá cổ Thẩm Cảnh Liên và cười khanh khách.

Thấy Thẩm Cảnh Liên không hề ghét bỏ cái ôm này, Trang Điềm Điềm ngạc nhiên nhìn "họ...họ thân mật đến thế sao? Tên Thẩm Cảnh Liên này thật quá đáng, rõ ràng vợ anh ta đang trong thời kỳ bầu bí...vậy mà anh ta lại lăng nhăng như thế, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!"

Ngay lập tức, Trang Điềm Điềm buông xe lăn và nắm tay Trang Thiên Tích rời đi...

'Mình đi đâu vậy mẹ?'

- Về nước..

'Nhưng không phải là mẹ phải ở lại Đại Công Quốc để chăm sóc cho chú ấy trong thời gian chú ấy chữa trị đôi chân sao ạ?

- Tích nhi à! Mẹ nghĩ là tên đại háo sắc đó không cần đến mẹ phải chăm với sóc đâu.

'Mẹ đang ghen đúng không?'

Trang Điềm Điềm chớp chớp mắt "mẹ mà thèm ghen sao? Con nói gì thế?"

Trang Thiên Tích lắc đầu nguầy nguậy "Dạ không...con không nói gì cả!"

Trang Thiên Tích quay đầu nhìn lại phía sau, thấy cô gái xinh đẹp kia vẫn đang quấn lấy Thẩm Cảnh Liên, cậu nheo mắt "chú vô dụng kia giỏi lắm, lần này thì thật sự khiến cho mẹ tức giận rồi!"

Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích đâu nữa, mi mắt anh khẽ rung "lại bỏ chạy rồi!"

'''Anh Cảnh Liên, cô ấy là người mà anh đã kể với em có đúng không?'''

Thẩm Cảnh Liên gật đầu và khẽ lên tiếng "San San giúp anh giữ chân cô ấy lại!"

(San San có ba là một đại tỷ phú người Hoa Hạ, mẹ là người của Đại Công Quốc. Mẹ San San là em gái ruột của Công Tước phu nhân, Công Tước phu nhân là người đứng đầu Đại Công Quốc)

San San cười tươi như hoa mùa xuân, giọng điệu ngọt ngào khẽ lên tiếng "được thôi...muốn em giữ chân người phụ nữ xinh đẹp kia cũng được, nhưng em có điều kiện trao đổi!"

"Em nói đi...đó là gì?"

San San ôm lấy Thẩm Cảnh Liên từ phía sau lưng, tay vuốt nhẹ nhàng vùng ngực anh "điều kiện là anh phải đóng giả người yêu của em trong vòng 24h...trong 24h đó anh phải làm theo sự quyết định của em".

Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt "em đang đùa với anh sao San San?"

San San nhún vai "vậy thì anh tự mình tìm cô ấy vậy!"

"San San..."

San San quay mặt đi...mặc kệ Thẩm Cảnh Liên, cô ngước mặt lên nhìn bầu trời trong xanh.

Thẩm Cảnh Liên ngước nhìn San San, khuôn mặt cô đầy nét quyến rũ, yêu kiều. Thẩm Cảnh Liên không nỡ mắng cô, trước giờ anh luôn nuông chiều cô.

Thẩm Cảnh Liên và San San đã gặp gỡ và quen biết nhau ở Thụy Sĩ, thuở ấy cả hai đều là du học sinh. Toàn trường ai cũng nghĩ rằng họ sẽ đến với nhau và nhất định họ là một cặp đôi hoàn hảo nhất, nhưng sau khi ra trường họ đều trở về nước của mình. Cả hai đều có tình cảm với nhau rất tốt, nhưng vì rất nhiều vấn đề xảy ra mà giữa họ không thể tiến xa hơn được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện