Két! Người được bổ nhiệm đến trông coi Trang Thiên Tích vừa rời bước…anh muốn đi tìm cốc nước, cả ngày vất vả vừa đói vừa khát. Nghe tiếng động nên quay trở vào…
Cô Tinh vội lánh mặt, cô chỉ muốn vào dò xét xem Trang Thiên Tích đã thật sự tắt thở hay chưa. Thấy Trang Thiên Tích ngừng thở và tim cũng đã ngừng đập, Cô Tinh nghe lòng nhẹ tựa lông vũ.
//Vừa nãy mình có nghe thấy tiếng động mà.
Người trông coi Trang Thiên Tích nhìn quanh một lượt căn phòng nhưng không thấy ai, anh lại đi ra…
Cô Tinh nhẹ nhàng bước ra và quay đầu nhìn Trang Thiên Tích rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Lòng thầm buồn “Cô Tinh thật sự xin lỗi cậu chủ nhỏ!”
Biết rằng mình đã làm sai, nhưng không có sự chọn lựa khác. Đây là điều duy nhất mà cô có thể làm vì con trai của mình.
Nhớ đến nét ngây thơ của Trang Thiên Tích, đôi má bánh bảo mũm mĩm và nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh. Càng nhớ đến càng khiến Cô Tinh đau tê tái lòng.
……………
Máy bay vừa hạ cánh, Thẩm Cảnh Liên liền ra lệnh thuộc hạ đưa Trang Thiên Tích về Thẩm gia.
‘Thẩm Cảnh Liên, cậu có ý gì đây? Tích nhi không phải người của họ Thẩm, cậu đưa thằng bé về Thẩm gia của cậu làm gì?’
“Đảo chủ à…Tích nhi là con trai của tôi!”
‘Cậu…’
Lục Dận Diễn thở dài rồi quay mặt bước đi, ông biết nói gì đây…dù gì thì Trang Thiên Tích cũng là con trai của Thẩm Cảnh Liên.
‘Cậu lô hậu sự cho Tích nhi chu đáo nhé! Như là an ủi vong linh thằng bé. Tôi trở về đảo sắp xếp chút việc rồi sẽ quay lại ngay’.
Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt, lòng thầm nghĩ “hừ…con trai mình vẫn đang rất ổn, cái gì mà an ủi vong linh chứ!”
“Phiền ngài rồi!”
Lục Dận Diễn nhìn chằm chằm lên người Thẩm Cảnh Liên rồi ngờ vực mà hỏi khẽ “thằng bé sẽ ra đi thật chứ?”
Thẩm Cảnh Liên gật đầu “vậy ngài Lục nghĩ xem”.
Lục Dận Diễn không nói gì thêm, chỉ nhanh bước rời đi. Ông cần phải nhanh chóng trở lại để đưa tiễn cháu ngoại mình lần cuối. Lòng ông vô cùng xót xa khi nghĩ đến việc cháu ngoại mình còn bé như thế mà phải lìa trần.
…………
Thẩm gia!
//Phu nhân…
Thẩm phu nhân nhíu mày “cô la hét ầm ĩ gì đó?”
//Nhị…nhị thiếu gia đã về.
*Nó về thì kệ nó…
Thẩm phu nhân vẫn chưa hay mình vừa nói gì, bà ấp úng hỏi lại “cô bảo sao? Cảnh Liên nó về à?”
//Dạ phu nhân.
Thẩm phu nhân vội vã chạy ra cổng chính, thấy Tạ Tân đẩy chiếc xe lăn đưa Thẩm Cảnh Liên vào. Thẩm phu nhân mừng rơi nước mắt “Cảnh Liên, con về rồi!”
“Dạ! Mẹ khỏe chứ?”
*Mẹ khỏe, nhưng còn Nhiễu Như…
Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt rồi vẫy tay nhằm ra lệnh Tạ Tân đẩy xe vào nhà. Mỗi lần nghe đến tên Nhiễu Như là anh có cảm giác buồn nôn.
*Này Cảnh Liên…
Vừa đến sảnh đã thấy Nhiễu Như ngồi trên sofa vuốt ve cái bụng tròn vo.
Thẩm Cảnh Liên đưa tay lên xoa nhẹ đầu mày “Chết tiệt!”
Nghe có tiếng động, Nhiễu Như ngẩn mặt lên nhìn “Cảnh Liên, anh về rồi”.
Nhiễu Như bước xuống và chạy đến bên cạnh Thẩm Cảnh Liên “anh…”
“Cút!”
Nhiễu Như nhíu mày “Cảnh Liên, em có làm gì sai mà anh lại ghét bỏ em như vậy chứ?”
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh nhưng không nói gì. Chỉ ra lệnh cho Tạ Tân đưa anh về phòng.
‘Cảnh Liên, còn con của chúng ta!’
Thẩm Cảnh Liên nhíu chặt mày “cô ta phiền thật, vậy mà vẫn dám lấy cái bào thai chết tiệt kia ra nói chuyện với mình!”
…………
‘Nhị thiếu gia!’
“Cậu sắp xếp cho Tích nhi về Thẩm gia ngay”
‘Tôi biết rồi thiếu gia. Vậy còn phía phu nhân?’
“Chỗ mẹ tôi để tôi nói lại!”
Reng…
Chuông điện thoại reo làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa Thẩm Cảnh Liên và Tạ Tân.
“Alô!”
//Thẩm thiếu gia, Trang tiểu thư tỉnh dậy và đang làm loạn.
“Tôi biết rồi!”
Thẩm Cảnh Liên khẽ cười rồi nói với Tạ Tân “Cậu chuẩn bị mọi thứ đi, tôi đón vợ tôi về!”
Tạ Tân há hốc mồm “nhị thiếu gia đùa gì vậy?”
Cô Tinh vội lánh mặt, cô chỉ muốn vào dò xét xem Trang Thiên Tích đã thật sự tắt thở hay chưa. Thấy Trang Thiên Tích ngừng thở và tim cũng đã ngừng đập, Cô Tinh nghe lòng nhẹ tựa lông vũ.
//Vừa nãy mình có nghe thấy tiếng động mà.
Người trông coi Trang Thiên Tích nhìn quanh một lượt căn phòng nhưng không thấy ai, anh lại đi ra…
Cô Tinh nhẹ nhàng bước ra và quay đầu nhìn Trang Thiên Tích rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Lòng thầm buồn “Cô Tinh thật sự xin lỗi cậu chủ nhỏ!”
Biết rằng mình đã làm sai, nhưng không có sự chọn lựa khác. Đây là điều duy nhất mà cô có thể làm vì con trai của mình.
Nhớ đến nét ngây thơ của Trang Thiên Tích, đôi má bánh bảo mũm mĩm và nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh. Càng nhớ đến càng khiến Cô Tinh đau tê tái lòng.
……………
Máy bay vừa hạ cánh, Thẩm Cảnh Liên liền ra lệnh thuộc hạ đưa Trang Thiên Tích về Thẩm gia.
‘Thẩm Cảnh Liên, cậu có ý gì đây? Tích nhi không phải người của họ Thẩm, cậu đưa thằng bé về Thẩm gia của cậu làm gì?’
“Đảo chủ à…Tích nhi là con trai của tôi!”
‘Cậu…’
Lục Dận Diễn thở dài rồi quay mặt bước đi, ông biết nói gì đây…dù gì thì Trang Thiên Tích cũng là con trai của Thẩm Cảnh Liên.
‘Cậu lô hậu sự cho Tích nhi chu đáo nhé! Như là an ủi vong linh thằng bé. Tôi trở về đảo sắp xếp chút việc rồi sẽ quay lại ngay’.
Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt, lòng thầm nghĩ “hừ…con trai mình vẫn đang rất ổn, cái gì mà an ủi vong linh chứ!”
“Phiền ngài rồi!”
Lục Dận Diễn nhìn chằm chằm lên người Thẩm Cảnh Liên rồi ngờ vực mà hỏi khẽ “thằng bé sẽ ra đi thật chứ?”
Thẩm Cảnh Liên gật đầu “vậy ngài Lục nghĩ xem”.
Lục Dận Diễn không nói gì thêm, chỉ nhanh bước rời đi. Ông cần phải nhanh chóng trở lại để đưa tiễn cháu ngoại mình lần cuối. Lòng ông vô cùng xót xa khi nghĩ đến việc cháu ngoại mình còn bé như thế mà phải lìa trần.
…………
Thẩm gia!
//Phu nhân…
Thẩm phu nhân nhíu mày “cô la hét ầm ĩ gì đó?”
//Nhị…nhị thiếu gia đã về.
*Nó về thì kệ nó…
Thẩm phu nhân vẫn chưa hay mình vừa nói gì, bà ấp úng hỏi lại “cô bảo sao? Cảnh Liên nó về à?”
//Dạ phu nhân.
Thẩm phu nhân vội vã chạy ra cổng chính, thấy Tạ Tân đẩy chiếc xe lăn đưa Thẩm Cảnh Liên vào. Thẩm phu nhân mừng rơi nước mắt “Cảnh Liên, con về rồi!”
“Dạ! Mẹ khỏe chứ?”
*Mẹ khỏe, nhưng còn Nhiễu Như…
Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt rồi vẫy tay nhằm ra lệnh Tạ Tân đẩy xe vào nhà. Mỗi lần nghe đến tên Nhiễu Như là anh có cảm giác buồn nôn.
*Này Cảnh Liên…
Vừa đến sảnh đã thấy Nhiễu Như ngồi trên sofa vuốt ve cái bụng tròn vo.
Thẩm Cảnh Liên đưa tay lên xoa nhẹ đầu mày “Chết tiệt!”
Nghe có tiếng động, Nhiễu Như ngẩn mặt lên nhìn “Cảnh Liên, anh về rồi”.
Nhiễu Như bước xuống và chạy đến bên cạnh Thẩm Cảnh Liên “anh…”
“Cút!”
Nhiễu Như nhíu mày “Cảnh Liên, em có làm gì sai mà anh lại ghét bỏ em như vậy chứ?”
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh nhưng không nói gì. Chỉ ra lệnh cho Tạ Tân đưa anh về phòng.
‘Cảnh Liên, còn con của chúng ta!’
Thẩm Cảnh Liên nhíu chặt mày “cô ta phiền thật, vậy mà vẫn dám lấy cái bào thai chết tiệt kia ra nói chuyện với mình!”
…………
‘Nhị thiếu gia!’
“Cậu sắp xếp cho Tích nhi về Thẩm gia ngay”
‘Tôi biết rồi thiếu gia. Vậy còn phía phu nhân?’
“Chỗ mẹ tôi để tôi nói lại!”
Reng…
Chuông điện thoại reo làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa Thẩm Cảnh Liên và Tạ Tân.
“Alô!”
//Thẩm thiếu gia, Trang tiểu thư tỉnh dậy và đang làm loạn.
“Tôi biết rồi!”
Thẩm Cảnh Liên khẽ cười rồi nói với Tạ Tân “Cậu chuẩn bị mọi thứ đi, tôi đón vợ tôi về!”
Tạ Tân há hốc mồm “nhị thiếu gia đùa gì vậy?”
Danh sách chương