*Không được! Mẹ không bao giờ chấp nhận cho hai mẹ con ả Trang Điềm Điềm kia bước chân vào Thẩm gia.
“Tại sao?”
*Tại vì ả không xứng đáng!
“Mẹ, Trang Điềm Điềm là vợ của con…giữa con và cô ấy đã có với nhau đứa con. Đời này kiếp này của Thẩm Cảnh Liên con chỉ xem cô ấy là vợ”.
*Con? Đứa con hoang kia sao? “Thằng bé không phải là con hoang, mà nó là con ruột của Thẩm Cảnh Liên!”
Thẩm phu nhân trầm tư “Tóm lại, nếu như mẹ con nó về đây thì mẹ sẽ ra đi”.
“Nếu mẹ đã nói như vậy thì con sẽ dọn đến sống cùng với mẹ con cô ấy”.
*Con…Thẩm Cảnh Liên, có phải là con đã đủ lông đủ cánh nên không xem người mẹ như ta ra gì…có phải không?
Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng, nói gì thì bà cũng là mẹ ruột của anh.
*Cảnh Liên, con đã kết hôn và vợ của con là Kiều Nhiễu Như. Con bé cũng đã mang thai đứa con của con, trong bụng của nó mới là con cháu nhà họ Thẩm.
Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt liên hồi, anh nghĩ đến đứa con trong bụng Nhiễu Như mà không khỏi mắc cười, bản thân anh cũng rất tò mò…không biết đứa bé trong bụng Nhiễu Như hình dạng sẽ thế nào.
“Con con có việc bận, phải ra ngoài!”
*Cảnh Liên, con lại đi gặp ả ta? Con làm như thế mà không sợ vợ của con buồn sao?
“Ả ngu ngốc kia buồn hay vui thì có liên quan gì đến con!”
Vừa dứt câu, Thẩm Cảnh Liên lăn xe rời đi…
Thẩm phu nhân khó có thể nuốt nổi cục tức này nhưng bà vẫn cố nhịn. Lòng thầm nghĩ, nếu bây giờ không chấp nhận cho Trang Điềm Điềm về Thẩm gia thì con trai bà cũng sẽ đến chỗ cô…đến lúc đó thì có khi bà lại mất luôn con trai…“thôi vậy, cứ để nó đưa ả kia và đứa con hoang đó về…đến lúc đó mình sẽ từ từ xử lý”.
…………
//Phu nhân, Thẩm nhị thiếu gia đến tìm phu nhân.
Trang Diễm Hiền cười lạnh “chắc là lại có chuyện muốn nhờ vả, chuyện tốt lành thì làm gì đến lượt mình!”
Trang Diễm Hiền ngồi vắt chéo chân, buông tờ báo trên tay xuống bàn và vớ lấy tách trà đưa lên miệng uống một cách nhàn nhã. Nét quyến rũ nhưng không kém phần quý phái này của bà đã khiến không ít người phải ngưỡng mộ.
Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy vào, cách Trang Diễm Hiền vài mét thì anh đã cong môi cười và ôn tồn lên tiếng “con rể chào mẹ!”
Khụ…khụ…
Trang Diễm Hiền có chút hốt hoảng, ngụm trà chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc sụa.
“Mẹ vẫn ổn chứ?”
*Ai là mẹ cậu?
Thẩm Cảnh Liên cười cười nhưng không trả lời.
*Cậu làm ơn đừng phát ngôn gây sốc như thế…tôi già rồi, không thể chịu nổi!"
Thẩm Cảnh Liên gãi gãi chóp mũi “con rể đã phát ngôn gây sốc thật sao?”
Vừa nói tay anh vừa vươn ra cầm lấy bình trà và rót tí tách.
Trang Diễm Hiền khẽ nhíu mày, trong lòng có chút ngạc nhiên “tên Thẩm Cảnh Liên này cũng tự nhiên quá nhỉ!”
Thẩm Cảnh Liên bỏ qua cảm xúc của Trang Diễm Hiền, anh tự nhiên như bản thân anh là người nhà họ Trang. Thừa biết mình mặt dày, tuỳ tiện…anh mặc kệ tất cả, liêm sỉ gì gì đó thì anh cũng không cần đến.
*Hừ…Thẩm nhị thiếu gia hôm nay ghé Trang gia chúng tôi để uống trà sao? Họ Thẩm của cậu không có trà à?
Thẩm Cảnh Liên gật đầu “đúng vậy!”
*Đúng vậy trong ngôn từ của cậu là ý gì đây?
Thẩm Cảnh Liên nghiêm túc nhìn Trang Diễm Hiền “con rể đến tìm mẹ là có chút chuyện muốn nhờ mẹ giúp”.
*Biết ngay mà, chuyện tốt thì không đến lượt tôi.
Thẩm Cảnh Liên cười cười!
*Cậu nói xem.
“Thật ra thì tiến sĩ Baron đã tìm ra được cách để bào chế thuốc giải độc cho Tích nhi”.
Trang Diễm Hiền cười tươi “Tích nhi được cứu thật sao? Chả trách cậu lại bình thản đến vậy”.
“Nhưng vụ việc này cần phải giữ bí mật cho đến khi tiến sĩ Baron an toàn đến gặp Tích nhi”.
*Tôi giúp được gì trong chuyện này?
“Mẹ có thể khuyên Điềm Điềm trở về nhà họ Thẩm…”
*Đủ rồi Thẩm Cảnh Liên, cậu giỏi nhỉ! Cậu muốn nhân cơ hội này để níu kéo Điềm Điềm của chúng tôi! Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì…nhà họ Trang chúng tôi còn an toàn hơn nhà họ Thẩm của cậu".
Khụ…khụ…
“Thế mẹ không muốn con rể và Điềm Điềm làm lành sao? Tích nhi nó cần có một gia đình hạnh phúc và hoàn hảo nhất…có cả ba và mẹ yêu thương!”
*Đừng gọi bừa, ai là mẹ của cậu chứ?
Trước giờ mặc cho Thẩm Cảnh Liên gây ra bao nhiêu chuyện, bà vẫn rất thích anh…mặc dù không muốn nói ra miệng, nhưng trong thâm tâm bà không hề bày xích anh ngược lại thì bà rất thích.
“Mẹ, hy vọng mẹ có thể khuyên Điềm Điềm về Thẩm gia…có được không?”
*Thế Thẩm phu nhân thì sao? Bà ấy có chấp nhận không?
Thẩm Cảnh Liên gật đầu!
“Tại sao?”
*Tại vì ả không xứng đáng!
“Mẹ, Trang Điềm Điềm là vợ của con…giữa con và cô ấy đã có với nhau đứa con. Đời này kiếp này của Thẩm Cảnh Liên con chỉ xem cô ấy là vợ”.
*Con? Đứa con hoang kia sao? “Thằng bé không phải là con hoang, mà nó là con ruột của Thẩm Cảnh Liên!”
Thẩm phu nhân trầm tư “Tóm lại, nếu như mẹ con nó về đây thì mẹ sẽ ra đi”.
“Nếu mẹ đã nói như vậy thì con sẽ dọn đến sống cùng với mẹ con cô ấy”.
*Con…Thẩm Cảnh Liên, có phải là con đã đủ lông đủ cánh nên không xem người mẹ như ta ra gì…có phải không?
Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng, nói gì thì bà cũng là mẹ ruột của anh.
*Cảnh Liên, con đã kết hôn và vợ của con là Kiều Nhiễu Như. Con bé cũng đã mang thai đứa con của con, trong bụng của nó mới là con cháu nhà họ Thẩm.
Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt liên hồi, anh nghĩ đến đứa con trong bụng Nhiễu Như mà không khỏi mắc cười, bản thân anh cũng rất tò mò…không biết đứa bé trong bụng Nhiễu Như hình dạng sẽ thế nào.
“Con con có việc bận, phải ra ngoài!”
*Cảnh Liên, con lại đi gặp ả ta? Con làm như thế mà không sợ vợ của con buồn sao?
“Ả ngu ngốc kia buồn hay vui thì có liên quan gì đến con!”
Vừa dứt câu, Thẩm Cảnh Liên lăn xe rời đi…
Thẩm phu nhân khó có thể nuốt nổi cục tức này nhưng bà vẫn cố nhịn. Lòng thầm nghĩ, nếu bây giờ không chấp nhận cho Trang Điềm Điềm về Thẩm gia thì con trai bà cũng sẽ đến chỗ cô…đến lúc đó thì có khi bà lại mất luôn con trai…“thôi vậy, cứ để nó đưa ả kia và đứa con hoang đó về…đến lúc đó mình sẽ từ từ xử lý”.
…………
//Phu nhân, Thẩm nhị thiếu gia đến tìm phu nhân.
Trang Diễm Hiền cười lạnh “chắc là lại có chuyện muốn nhờ vả, chuyện tốt lành thì làm gì đến lượt mình!”
Trang Diễm Hiền ngồi vắt chéo chân, buông tờ báo trên tay xuống bàn và vớ lấy tách trà đưa lên miệng uống một cách nhàn nhã. Nét quyến rũ nhưng không kém phần quý phái này của bà đã khiến không ít người phải ngưỡng mộ.
Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy vào, cách Trang Diễm Hiền vài mét thì anh đã cong môi cười và ôn tồn lên tiếng “con rể chào mẹ!”
Khụ…khụ…
Trang Diễm Hiền có chút hốt hoảng, ngụm trà chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc sụa.
“Mẹ vẫn ổn chứ?”
*Ai là mẹ cậu?
Thẩm Cảnh Liên cười cười nhưng không trả lời.
*Cậu làm ơn đừng phát ngôn gây sốc như thế…tôi già rồi, không thể chịu nổi!"
Thẩm Cảnh Liên gãi gãi chóp mũi “con rể đã phát ngôn gây sốc thật sao?”
Vừa nói tay anh vừa vươn ra cầm lấy bình trà và rót tí tách.
Trang Diễm Hiền khẽ nhíu mày, trong lòng có chút ngạc nhiên “tên Thẩm Cảnh Liên này cũng tự nhiên quá nhỉ!”
Thẩm Cảnh Liên bỏ qua cảm xúc của Trang Diễm Hiền, anh tự nhiên như bản thân anh là người nhà họ Trang. Thừa biết mình mặt dày, tuỳ tiện…anh mặc kệ tất cả, liêm sỉ gì gì đó thì anh cũng không cần đến.
*Hừ…Thẩm nhị thiếu gia hôm nay ghé Trang gia chúng tôi để uống trà sao? Họ Thẩm của cậu không có trà à?
Thẩm Cảnh Liên gật đầu “đúng vậy!”
*Đúng vậy trong ngôn từ của cậu là ý gì đây?
Thẩm Cảnh Liên nghiêm túc nhìn Trang Diễm Hiền “con rể đến tìm mẹ là có chút chuyện muốn nhờ mẹ giúp”.
*Biết ngay mà, chuyện tốt thì không đến lượt tôi.
Thẩm Cảnh Liên cười cười!
*Cậu nói xem.
“Thật ra thì tiến sĩ Baron đã tìm ra được cách để bào chế thuốc giải độc cho Tích nhi”.
Trang Diễm Hiền cười tươi “Tích nhi được cứu thật sao? Chả trách cậu lại bình thản đến vậy”.
“Nhưng vụ việc này cần phải giữ bí mật cho đến khi tiến sĩ Baron an toàn đến gặp Tích nhi”.
*Tôi giúp được gì trong chuyện này?
“Mẹ có thể khuyên Điềm Điềm trở về nhà họ Thẩm…”
*Đủ rồi Thẩm Cảnh Liên, cậu giỏi nhỉ! Cậu muốn nhân cơ hội này để níu kéo Điềm Điềm của chúng tôi! Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì…nhà họ Trang chúng tôi còn an toàn hơn nhà họ Thẩm của cậu".
Khụ…khụ…
“Thế mẹ không muốn con rể và Điềm Điềm làm lành sao? Tích nhi nó cần có một gia đình hạnh phúc và hoàn hảo nhất…có cả ba và mẹ yêu thương!”
*Đừng gọi bừa, ai là mẹ của cậu chứ?
Trước giờ mặc cho Thẩm Cảnh Liên gây ra bao nhiêu chuyện, bà vẫn rất thích anh…mặc dù không muốn nói ra miệng, nhưng trong thâm tâm bà không hề bày xích anh ngược lại thì bà rất thích.
“Mẹ, hy vọng mẹ có thể khuyên Điềm Điềm về Thẩm gia…có được không?”
*Thế Thẩm phu nhân thì sao? Bà ấy có chấp nhận không?
Thẩm Cảnh Liên gật đầu!
Danh sách chương