*Điềm Điềm, mọi chuyện là như thế!
Trang Điềm Điềm nhíu mày khi nghe mẹ mình kể ra mọi chuyện.
Trang Diễm Hiền cũng rất nhiệt tình giúp Thẩm Cảnh Liên, khuyên con gái chuyển đến Thẩm gia.
- Mẹ, sao con và Tích nhi lại phải dọn đến nhà họ Thẩm? Trang Diễm Hiền lạnh mặt nhìn ra ngoài cổng chính “à…ừm…mẹ còn có việc quan trọng phải ra nước ngoài, nếu con và Tích nhi ở lại Trang gia…mẹ sẽ không được yên tâm”.
Trang Điềm Điềm thấy mẹ mình nói cũng đúng, vì Tích nhi của cô đã bị sát hại không chỉ một lần, kẻ nào đó rất quyết tâm dồn cậu vào đường chết. Đến Thẩm gia sẽ được Thẩm Cảnh Liên bảo vệ, nhưng…điều mà cô lo lắng, đó là phải đối mặt với Thẩm phu nhân.
Trang Điềm Điềm thở dài rồi khẽ dạ!
*Được rồi, con chuẩn bị đi…mẹ sẽ đưa con đến Thẩm gia.
- Dạ!
………………
‘Nhị thiếu gia, Trang phu nhân đang ở bên ngoài’.
Thẩm Cảnh Liên vội vã lăn xe về phía cổng…
Thấy Trang Điềm Điềm bước xuống xe và đi phía sau Trang Diễm Hiền, Thẩm Cảnh Liên cười tươi “mẹ vợ của mình cũng thật quá lợi hại rồi…không biết bằng cách nào mà lại thuyết phục được cô ấy, lại còn đích thân bà đưa đến!”
“Con chào mẹ!”
Trang Diễm Hiền lườm Thẩm Cảnh Liên nhưng không lên tiếng.
Chỉ có Trang Điềm Điềm là cảm thấy ngạc nhiên “mẹ sao?”
Nghe Thẩm Cảnh Liên gọi mẹ của mình là mẹ, Trang Điềm Điềm cảm thấy kinh ngạc. Nhưng khi thấy mẹ mình không hề bài xích với cách xưng hô của anh thì cô càng thêm kinh ngạc.
Thẩm Cảnh Liên tiến đến gần Trang Diễm Hiền “con rể thật lòng cảm ơn mẹ đã giúp đỡ!”
*Hừ…tôi cũng vì tương lai của Tích nhi.
“Sao cũng được, con vẫn phải cảm ơn mẹ!”
*Ơn nghĩa thì không cần, nhưng cậu phải hết sức thận trọng trong việc bảo vệ Điềm Điềm và Tích nhi. Hai mẹ con nó mà có xảy ra chuyện gì thì cậu và cả họ Thẩm của cậu đừng mong được yên thân.
“Mẹ yên tâm”
*Điềm Điềm, giao lại cho cậu…đừng bao giờ quên nó là con gái của Trang Diễm Hiền.
“Đương nhiên rồi!”
Trang Diễm Hiền không nói gì thêm, bà chỉ quay gót rời đi…bà rất hy vọng Điềm Điềm của bà sẽ được hạnh phúc, nhưng mà cô có qua được cung tâm kế trong Thẩm gia để giành được hạnh phúc hay không thì vẫn chưa biết được. Bà mong rằng con gái của bà sẽ mạnh mẽ lên, không còn nhu nhược nữa.
“Mẹ không vào uống tách trà nóng sao?”
Trang Diễm Hiền cười khẩy “trà của họ Thẩm làm sao tôi nuốt nổi!”
Nhìn theo bóng lưng Trang Diễm Hiền đi về phía đỗ xe, Thẩm Cảnh Liên thầm ngưỡng mộ “mẹ vợ đúng là một bậc nữ vương, xét từ dáng dấp cho đến dung mạo cũng đều hơn người! Hừ…lão già hẹp hòi Lục Dận Diễn cũng thật có mắt chọn lựa”.
Trang Điềm Điềm có chút lo lắng, cô không biết rồi đây mình và con trai có chịu đựng nổi áp lực từ mẹ của Thẩm Cảnh Liên hay không.
“Điềm Điềm, vào trong thôi em”.
Thấy cô không có chút phản ứng nào, anh liền dang tay ra ôm lấy cô ngồi lên đùi mình.
“Vào nhà thôi em”
Cảm nhận được cô đang run lên, anh biết cô đang lo sợ nên khẽ thì thầm bên tai cô “tự tin lên em”.
- Mẹ anh sẽ không thích em, và…và còn vợ anh nữa!
“Mặc kệ họ đi em, nhưng sau này em đừng lúc nào cũng bảo ả ngu ngốc kia là vợ của anh. Vợ của anh là Trang Điềm Điềm chứ không phải là ả cóc ếch kia”.
Trang Điềm Điềm há hốc mồm “anh…anh nói linh tinh gì thế!”
Thấy cô ngại ngùng đỏ mặt, anh thấy cô càng thêm đáng yêu.
Anh để cô ngồi yên vị trên đùi mình và cứ thế anh lăn xe từ từ tiến vào sảnh lớn nhà họ Thẩm…
Trang Điềm Điềm ngẩn mặt lên nhìn xung quanh, lòng thầm nghĩ “hơn năm năm rồi, không ngờ mình trở lại đây!”
Thẩm phu nhân lạnh lùng nhìn Trang Điềm Điềm đang được Thẩm Cảnh Liên ôm chặt trong lòng.
Nhiễu Như khóc đến sưng đỏ cả mắt!
Trang Điềm Điềm nhíu mày khi nghe mẹ mình kể ra mọi chuyện.
Trang Diễm Hiền cũng rất nhiệt tình giúp Thẩm Cảnh Liên, khuyên con gái chuyển đến Thẩm gia.
- Mẹ, sao con và Tích nhi lại phải dọn đến nhà họ Thẩm? Trang Diễm Hiền lạnh mặt nhìn ra ngoài cổng chính “à…ừm…mẹ còn có việc quan trọng phải ra nước ngoài, nếu con và Tích nhi ở lại Trang gia…mẹ sẽ không được yên tâm”.
Trang Điềm Điềm thấy mẹ mình nói cũng đúng, vì Tích nhi của cô đã bị sát hại không chỉ một lần, kẻ nào đó rất quyết tâm dồn cậu vào đường chết. Đến Thẩm gia sẽ được Thẩm Cảnh Liên bảo vệ, nhưng…điều mà cô lo lắng, đó là phải đối mặt với Thẩm phu nhân.
Trang Điềm Điềm thở dài rồi khẽ dạ!
*Được rồi, con chuẩn bị đi…mẹ sẽ đưa con đến Thẩm gia.
- Dạ!
………………
‘Nhị thiếu gia, Trang phu nhân đang ở bên ngoài’.
Thẩm Cảnh Liên vội vã lăn xe về phía cổng…
Thấy Trang Điềm Điềm bước xuống xe và đi phía sau Trang Diễm Hiền, Thẩm Cảnh Liên cười tươi “mẹ vợ của mình cũng thật quá lợi hại rồi…không biết bằng cách nào mà lại thuyết phục được cô ấy, lại còn đích thân bà đưa đến!”
“Con chào mẹ!”
Trang Diễm Hiền lườm Thẩm Cảnh Liên nhưng không lên tiếng.
Chỉ có Trang Điềm Điềm là cảm thấy ngạc nhiên “mẹ sao?”
Nghe Thẩm Cảnh Liên gọi mẹ của mình là mẹ, Trang Điềm Điềm cảm thấy kinh ngạc. Nhưng khi thấy mẹ mình không hề bài xích với cách xưng hô của anh thì cô càng thêm kinh ngạc.
Thẩm Cảnh Liên tiến đến gần Trang Diễm Hiền “con rể thật lòng cảm ơn mẹ đã giúp đỡ!”
*Hừ…tôi cũng vì tương lai của Tích nhi.
“Sao cũng được, con vẫn phải cảm ơn mẹ!”
*Ơn nghĩa thì không cần, nhưng cậu phải hết sức thận trọng trong việc bảo vệ Điềm Điềm và Tích nhi. Hai mẹ con nó mà có xảy ra chuyện gì thì cậu và cả họ Thẩm của cậu đừng mong được yên thân.
“Mẹ yên tâm”
*Điềm Điềm, giao lại cho cậu…đừng bao giờ quên nó là con gái của Trang Diễm Hiền.
“Đương nhiên rồi!”
Trang Diễm Hiền không nói gì thêm, bà chỉ quay gót rời đi…bà rất hy vọng Điềm Điềm của bà sẽ được hạnh phúc, nhưng mà cô có qua được cung tâm kế trong Thẩm gia để giành được hạnh phúc hay không thì vẫn chưa biết được. Bà mong rằng con gái của bà sẽ mạnh mẽ lên, không còn nhu nhược nữa.
“Mẹ không vào uống tách trà nóng sao?”
Trang Diễm Hiền cười khẩy “trà của họ Thẩm làm sao tôi nuốt nổi!”
Nhìn theo bóng lưng Trang Diễm Hiền đi về phía đỗ xe, Thẩm Cảnh Liên thầm ngưỡng mộ “mẹ vợ đúng là một bậc nữ vương, xét từ dáng dấp cho đến dung mạo cũng đều hơn người! Hừ…lão già hẹp hòi Lục Dận Diễn cũng thật có mắt chọn lựa”.
Trang Điềm Điềm có chút lo lắng, cô không biết rồi đây mình và con trai có chịu đựng nổi áp lực từ mẹ của Thẩm Cảnh Liên hay không.
“Điềm Điềm, vào trong thôi em”.
Thấy cô không có chút phản ứng nào, anh liền dang tay ra ôm lấy cô ngồi lên đùi mình.
“Vào nhà thôi em”
Cảm nhận được cô đang run lên, anh biết cô đang lo sợ nên khẽ thì thầm bên tai cô “tự tin lên em”.
- Mẹ anh sẽ không thích em, và…và còn vợ anh nữa!
“Mặc kệ họ đi em, nhưng sau này em đừng lúc nào cũng bảo ả ngu ngốc kia là vợ của anh. Vợ của anh là Trang Điềm Điềm chứ không phải là ả cóc ếch kia”.
Trang Điềm Điềm há hốc mồm “anh…anh nói linh tinh gì thế!”
Thấy cô ngại ngùng đỏ mặt, anh thấy cô càng thêm đáng yêu.
Anh để cô ngồi yên vị trên đùi mình và cứ thế anh lăn xe từ từ tiến vào sảnh lớn nhà họ Thẩm…
Trang Điềm Điềm ngẩn mặt lên nhìn xung quanh, lòng thầm nghĩ “hơn năm năm rồi, không ngờ mình trở lại đây!”
Thẩm phu nhân lạnh lùng nhìn Trang Điềm Điềm đang được Thẩm Cảnh Liên ôm chặt trong lòng.
Nhiễu Như khóc đến sưng đỏ cả mắt!
Danh sách chương