Phu nhân!

Giờ cơm trưa, cả nhà họ Thẩm lại quây quần bên mâm cơm…chỉ thiếu Thẩm Cảnh Liên.

Trang Điềm Điềm ung dung đi từ trên lầu xuống…

- Chào Thẩm phu nhân!

Thẩm phu nhân lạnh mặt, bữa cơm này bà lại nuốt không nổi nữa rồi. Kể từ ngày Trang Điềm Điềm đến Thẩm gia thì bà chẳng có được bữa cơm nào ngon miệng.

Thẩm Cảnh Thiên thấy mẹ mình thờ ơ trước lời chào của Trang Điềm Điềm, anh khẽ nhíu mày ‘‘Kìa mẹ! Trang tiểu thư chào hỏi, sao mẹ không trả lời?’’

*Tôi không dám.

*Cô làm thế thì tôi tổn thọ mất thôi!

‘Mẹ…sao lại nói thế với Trang tiểu thư?’

Cạch…

Thẩm phu nhân đặt đũa xuống bàn rồi đứng lên rời khỏi bàn ăn.

Thẩm Cảnh Thiên thấy mất vui…anh chợt thở dài “haiz…mẹ bao giờ cũng thế, chỉ khiến cho thằng nhóc Cảnh Liên kia khó xử mà thôi”.

Trang Điềm Điềm cười lạnh, lòng thầm nghĩ “Không ăn thì đỡ tốn, có gì phải phàn nàn!”



‘Xin lỗi Trang tiểu thư, mẹ tôi trước giờ vẫn thế’.

- Không sao đâu!

‘Xin lỗi vì Trang tiểu thư đến mà Thẩm gia chúng tôi không tiếp đãi chu đáo, tôi thấy rất áy náy!’

Trang Điềm Điềm mỉm cười “Không sao thật mà, tôi không để ý đến những gì Thẩm phu nhân đã làm”.

//Anh cả, mẹ có làm gì sai đâu mà anh phải thay mặt mẹ xin lỗi cô ta vậy chứ? ‘Được rồi Nhiễu Như, em đừng đứng sau lưng tán đồng cho những việc làm không chừng mực của mẹ!’

//Anh cả, em không có ý đó.

Nói gì đi nữa thì nhà họ Trang cũng từng có ơn với anh và họ Thẩm, thế nên Thẩm Cảnh Thiên không muốn mẹ mình đối xử tệ bạc với người ân…hơn thế nữa, Trang Điềm Điềm cũng đã từng bước qua cửa lớn nhà họ Thẩm, cô còn sinh con trai cho Thẩm Cảnh Liên. Anh không muốn mối quan hệ giữa hai gia tộc trở nên tệ đi, như vậy sẽ khiến cho em trai anh thêm khó xử.

‘Trang tiểu thư, trước đây tôi cũng đã từng làm ra việc có lỗi với cô…tôi thật sự xin cô bỏ qua cho’.

Trang Điềm Điềm cười cười “ý anh là đang nhắc đến việc anh đã đóng giả chú rể đến đón dâu, hay là anh đang muốn nhắc đến việc anh nửa đêm đến phòng tân hôn tìm tôi, hay việc anh đã không giúp tôi thay áo cưới?”

Thẩm Cảnh Thiên há hốc mồm “kìa Trang tiểu thư…sao lại nhắc đến những chuyện này?”

- Thế anh còn làm việc gì có lỗi với tôi nữa à?

Thẩm Cảnh Thiên đen mặt “cô ta thật ghê gớm chứ có hiền đâu, những lời này nếu để lọt vào tai tên thối Cảnh Liên thì mình sẽ đau đầu với nó đây!”



Nhiễu Như nghe hai người ngồi đối diện với mình đang nói chuyện, nhưng cô lại không hiểu là họ đang nói đến chuyện gì.

Trang Điềm Điềm quét mắt nhìn lên người Nhiễu Như mà không khỏi bất ngờ, nhan sắc của người phụ nữ trong thời gian mang thai thì đúng là xuống cấp nghiêm trọng. Tuy Nhiễu Như không thuộc hàng chim sa cá lặn nhưng cũng có thể được gọi là xinh đẹp, vậy mà nhìn Nhiễu Như bây giờ cứ thấy lôi thôi lếch thếch…đầu tóc thì rối bù như tổ quạ, ăn mặc thì rộng thùng thình.

……………

//Phu nhân!

Thẩm phu nhân buông tờ báo xuống bàn rồi khẽ hỏi má Dung “Cảnh Liên nó đã về chưa?”

Má Dung lắc đầu “đã thấy tăm hơi gì của nhị thiếu gia đâu!”

Thẩm phu nhân cười lạnh "nó không về thì càng tốt.

//Phu nhân, người có kế hoạch gì sao?

*Kế hoạch?

‘Chào phu nhân!’

Thấy Tạ Tân vừa bước qua mặt mình, Thẩm phu nhân cười lạnh…“có rồi, tôi vừa nảy ra một kế hoạch”.

Má Dung người theo tầm mắt của Thẩm phu nhân, thấy Thẩm phu nhân đang dán chặt mắt lên người Tạ Tân thì quay sang hỏi “kế hoạch của phu nhân liên quan đến cậu ta sao?”

*Tất nhiên là liên quan đến cậu ta rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện