Phịch…

Tạ Tân nhíu mày “cô đi đứng kiểu gì vậy?”

//Em xin lỗi anh Tạ Tân!

Tạ Tân nhìn cô giúp việc một cái sắc lạnh rồi vẫn tiếp tục đi…

//Phu nhân…phu nhân, không xong rồi phu nhân, cửa phòng Trang tiểu thư khóa chặt cả buổi chiều, không biết có xảy ra chuyện gì.

Tạ Tân vừa nghe cô giúp việc nói lời này thì liền khựng lại.

‘Cô vừa nói gì?’

//Dạ, là do cả buổi chiều Trang tiểu thư chốt chặt cửa. Không biết là đã xảy ra chuyện gì nên em thấy lo lắng cho cô ấy.

Tạ Tân nghe cô giúp việc nói như thế thì quay đầu lại nhìn cô giúp việc “cô nói thật chứ?”

//Dạ thật!

Tạ Tân nhanh sải từng bước rộng, lao nhanh về phía phòng của Trang Điềm Điềm…

Cốc…cốc…

‘Trang tiểu thư, cô có đó không?’

Cốc…cốc…

‘Trang tiểu thư!’



Gõ cửa mấy hồi nhưng không nghe thấy phản ứng gì, Tạ Tân nóng lòng.

Cốc…cốc…

Do dự một lúc, Tạ Tân quyết định phá cửa phòng xông vào…

Ầm…

Vừa phá cửa xông vào, Tạ Tân liền hốt hoảng khi thấy Trang Điềm Điềm ngồi bệt dưới sàn, cả người mồ hôi tuôn nhễ nhại. Trên bàn đặt bình xông tinh dầu, hương thơm của loại tinh dầu này rất kích thích khứu giác, Tạ Tân tham đắm hít thật sâu “mùi hương này thật dễ chịu, thật thanh mát”.

‘Trang tiểu thư!’

Trang Điềm Điềm nghe có người gọi tên mình, cô ngước mặt lên nhìn…thấy có người đang tiến đến gần mình, cô lắp bắp lên tiếng cầu cứu “giúp…giúp tôi, tôi thấy rất khó chịu, hãy giúp tôi!”

Tạ Tân nhíu mày “Trang tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”

- Giúp tôi, xin hãy giúp tôi!

Bỗng dưng Tạ Tân cảm giác được cơ thể mình đang nóng lên, anh đưa tay nớ lỏng cà vạt “sao nhiệt độ trong phòng lại nóng lên vậy chứ?”

‘Trang tiểu thư, cô ngồi đó làm gì vậy?’

- Giúp tôi, tôi rất khó chịu!

Tạ Tân mơ hồ, chân không trụ vững…nhiệt độ cơ thể anh càng lúc càng tăng cao, anh tự hỏi bản thân “Sao vậy chứ? Là mình bị hạ thuốc sao? Kẻ đó là muốn nhằm vào Trang tiểu thư sao? Là ai đây?”

Ầm…



Tạ Tân giật mình vì tiếng đóng cửa, nhưng anh lại không mấy để tâm…mắt anh dán chặt lên người Trang Điềm Điềm đang ngồi bệt dưới sàn, vai áo cô đã lệch…lộ ra bờ vai thon với xương quai xanh tinh tế. Chưa bao giờ anh có cảm giác thèm muốn phụ nữ như hiện tại, nửa thân dưới anh đang phản ứng dữ dội, anh rất muốn nhào đến ôm lấy Trang Điềm Điềm, chút lý trí còn sót lại buộc anh phải thôi suy nghĩ viễn vong.

‘Không được, đó là người phụ nữ của nhị thiếu gia…không, không được…’

Tạ Tân lắc đầu…

- Giúp tôi với, tôi rất khó chịu!

Tạ Tân cố gắng kìm nén dục vọng trong người, chất giọng đang trở nên khàn đặc anh chợt thốt lên “Trang tiểu thư, cô hãy bình tĩnh lại…tôi là Tạ Tân, tôi và cô đã bị kẻ xấu hạ thuốc, cô đừng để dục vọng đốt cháy lý trí…cô nghe rõ không Trang tiểu thư?”

Trang Điềm Điềm trong cơn mê muội, nghe Tạ Tân nói thế, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân “đúng vậy…cô đang bị người khác hãm hại, cô phải cố gắng tìm lại lý trí!”

- Chúng ta nên làm thế nào đây? ‘Tôi không biết nữa, nhưng giữa chúng ta đừng để dục vọng che mất lý trí’.

- Đúng vậy!

Tạ Tân cố gắng lết đến cạnh vách tường và đâm đầu thật mạnh vào.

Phịch…

- Tạ Tân anh sao rồi?

Nhìn máu trên trán Tạ Tân tuôn xuống, Trang Điềm Điềm cảm thấy xót xa cho anh nhưng thôi bản thân cô còn không lo được cho mình thì còn lo được cho ai, muốn đến giúp Tạ Tân xử lý vết thương nhưng sợ sẽ khiến cho dục vọng tăng cao nên đành trơ mắt ngồi nhìn.

- Tôi xin lỗi anh!

Tạ Tân không lên tiếng, lòng chỉ suy nghĩ về việc ai đã ra tay hại anh và Trang Điềm Điềm “cuối cùng là kẻ nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện