Thấy Lục Dận Diễn đứng nhìn đăm đăm ra phía biển cả, Thẩm Cảnh Liên không gây tiếng ồn, chỉ lặng lẽ lăn xe đến bên cạnh ông.
Cả hai cùng nhìn ra biển, những con sóng lớn đánh mạnh vào bờ rồi dạt ra khơi.
‘Tại sao cậu lại muốn lấy dấu vân tay của Cô Tinh và Thiên Hoành?’
Thẩm Cảnh Liên ngước nhìn Lục Dận Diễn “sau khi xảy ra bao nhiêu việc…tôi nghi ngờ chuyện này liên quan đến người trên đảo”
Lục Dận Diễn không lên tiếng, ông chỉ im lặng ngước nhìn đàn hải âu đang chao mình trong gió.
“Tôi có nghe nói trên đảo chuẩn bị diễn ra cuộc thi chế tạo vũ khí”.
‘Đúng vậy!’
“Vừa rồi ở Đại Công Quốc, có kẻ đã trộm bản vẽ của Tích nhi!”
‘Cậu nói sao?’
“Tư lệnh không thấy lạ sao?”
‘Lạ?’
“Tại lâu đài của của Tử Tước Alicia mà lại xảy ra vụ ám sát…vật chứng nhặt được tại nơi xảy ra vụ ám sát ấy lại là huy hiệu của đảo họ Lục!”
Lục Dận Diễn nhíu mày thật chặt và rồi im lặng không lên tiếng, chỉ quay gót rời đi “những gì Thẩm Cảnh Liên nói không phải là không có sức thuyết phục…Tích nhi không phải bị sát hại một lần, rõ ràng đối phương đang muốn dồn thằng bé vào đường cùng. Tích nhi chỉ là một bé con thì làm gì có thù oán với ai…lẽ nào Thiên Hoành thật sự đã ra tay, và cả chuyện đêm qua nữa”.
Thẩm Cảnh Liên trông theo hun hút bóng lưng của Lục Dận Diễn rồi chợt cong môi cười “chịu lắng nghe rồi…như vậy sẽ dễ thương lượng hơn!”
Thẩm Cảnh Liên ngồi ngắm biển thêm một lúc rồi cũng lăn xe trở về phòng…
……………
Cốc…cốc…
Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng “vào đi!”
Két…
Cánh cửa phòng vừa được mở ra, thân ảnh cao to của Lục Dận Diễn liền xuất hiện.
Thẩm Cảnh Liên không nói gì, chỉ ngồi im lặng! ‘Cậu trở về đất liền trước đi, Điềm Điềm và Tích nhi cần cậu bảo vệ. Vài ngày sau, tôi sẽ lên đất liền’.
“Được…”
Lục Dận Diễn không nói gì thêm, chỉ vội vã rời đi.
…………………
Cô y tá vừa kiểm tra sức khỏe cho Trang Điềm Điềm xong thì thấy có bác sĩ xuất hiện. Cô y tá khẽ chào bác sĩ rồi lui ra khỏi phòng.
Thấy bác sĩ tiến về phía mình, ánh mắt đó có sát khí…Trang Điềm Điềm nhíu mày “không đúng rồi, ánh mắt đó đầy sát khí…một bác sĩ sẽ không dùng ánh mắt đó để nhìn bệnh nhân của mình!”
Càng lúc càng tiến gần về phía Trang Điềm Điềm…
Trang Điềm Điềm cảm thấy sợ và lùi người về sau…
//Đến giờ tiêm thuốc rồi Trang tiểu thư.
- Không…tôi không muốn tiêm, ông ra ngoài đi…
//Rất tiếc là Trang tiểu thư không có quyền lựa chọn.
Toàn thân Trang Điềm Điềm run lẩy bẩy vì sợ, miệng lí rí “dừng lại đi…tôi không muốn tiêm”.
Mặc choTrang Điềm Điềm tha thiết van xin, người mặc áo bác sĩ đó vẫn bước về phía cô…
- Đây không phải là cách để đối đãi với bệnh nhân “ông là ai?”
//Đi chết đi…Vừa nói vừa vun dao thẳng về phía Trang Điềm Điềm.
Trang Điềm Điềm dùng đôi tay yếu đuối của mình nắm chặt tay kẻ vung dao, cô đã bị thương…vết thương khá sâu, khiến cô đau đớn đến hít hà.
Máu từ vết thương tuôn chảy thấm đẫm vai áo và vùng ngực.
Rầm…
“Dám làm tổn thương đến người phụ nữ của Thẩm Cảnh Liên, đúng là tự tìm đường chết!”
Như một cơn gió, hai người lính đánh thuê trong chớp mắt đã tấn công kẻ ám sát Trang Điềm Điềm.
Cả ba cùng đánh nhau…
Thẩm Cảnh Liên vội vã lăn xe đến bên cạnh Trang Điềm Điềm, lo lắng hỏi “em sao rồi?”
Trang Điềm Điềm khóc như mưa “Cảnh Liên, anh đến rồi!”
Thấy trên người cô toàn máu tươi, Thẩm Cảnh Liên hốt hoảng “Điềm Điềm, em bị thương rồi!”
Thẩm Cảnh Liên thấy luống cuống “Người đâu, nhanh gọi bác sĩ!”
Cả hai cùng nhìn ra biển, những con sóng lớn đánh mạnh vào bờ rồi dạt ra khơi.
‘Tại sao cậu lại muốn lấy dấu vân tay của Cô Tinh và Thiên Hoành?’
Thẩm Cảnh Liên ngước nhìn Lục Dận Diễn “sau khi xảy ra bao nhiêu việc…tôi nghi ngờ chuyện này liên quan đến người trên đảo”
Lục Dận Diễn không lên tiếng, ông chỉ im lặng ngước nhìn đàn hải âu đang chao mình trong gió.
“Tôi có nghe nói trên đảo chuẩn bị diễn ra cuộc thi chế tạo vũ khí”.
‘Đúng vậy!’
“Vừa rồi ở Đại Công Quốc, có kẻ đã trộm bản vẽ của Tích nhi!”
‘Cậu nói sao?’
“Tư lệnh không thấy lạ sao?”
‘Lạ?’
“Tại lâu đài của của Tử Tước Alicia mà lại xảy ra vụ ám sát…vật chứng nhặt được tại nơi xảy ra vụ ám sát ấy lại là huy hiệu của đảo họ Lục!”
Lục Dận Diễn nhíu mày thật chặt và rồi im lặng không lên tiếng, chỉ quay gót rời đi “những gì Thẩm Cảnh Liên nói không phải là không có sức thuyết phục…Tích nhi không phải bị sát hại một lần, rõ ràng đối phương đang muốn dồn thằng bé vào đường cùng. Tích nhi chỉ là một bé con thì làm gì có thù oán với ai…lẽ nào Thiên Hoành thật sự đã ra tay, và cả chuyện đêm qua nữa”.
Thẩm Cảnh Liên trông theo hun hút bóng lưng của Lục Dận Diễn rồi chợt cong môi cười “chịu lắng nghe rồi…như vậy sẽ dễ thương lượng hơn!”
Thẩm Cảnh Liên ngồi ngắm biển thêm một lúc rồi cũng lăn xe trở về phòng…
……………
Cốc…cốc…
Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng “vào đi!”
Két…
Cánh cửa phòng vừa được mở ra, thân ảnh cao to của Lục Dận Diễn liền xuất hiện.
Thẩm Cảnh Liên không nói gì, chỉ ngồi im lặng! ‘Cậu trở về đất liền trước đi, Điềm Điềm và Tích nhi cần cậu bảo vệ. Vài ngày sau, tôi sẽ lên đất liền’.
“Được…”
Lục Dận Diễn không nói gì thêm, chỉ vội vã rời đi.
…………………
Cô y tá vừa kiểm tra sức khỏe cho Trang Điềm Điềm xong thì thấy có bác sĩ xuất hiện. Cô y tá khẽ chào bác sĩ rồi lui ra khỏi phòng.
Thấy bác sĩ tiến về phía mình, ánh mắt đó có sát khí…Trang Điềm Điềm nhíu mày “không đúng rồi, ánh mắt đó đầy sát khí…một bác sĩ sẽ không dùng ánh mắt đó để nhìn bệnh nhân của mình!”
Càng lúc càng tiến gần về phía Trang Điềm Điềm…
Trang Điềm Điềm cảm thấy sợ và lùi người về sau…
//Đến giờ tiêm thuốc rồi Trang tiểu thư.
- Không…tôi không muốn tiêm, ông ra ngoài đi…
//Rất tiếc là Trang tiểu thư không có quyền lựa chọn.
Toàn thân Trang Điềm Điềm run lẩy bẩy vì sợ, miệng lí rí “dừng lại đi…tôi không muốn tiêm”.
Mặc choTrang Điềm Điềm tha thiết van xin, người mặc áo bác sĩ đó vẫn bước về phía cô…
- Đây không phải là cách để đối đãi với bệnh nhân “ông là ai?”
//Đi chết đi…Vừa nói vừa vun dao thẳng về phía Trang Điềm Điềm.
Trang Điềm Điềm dùng đôi tay yếu đuối của mình nắm chặt tay kẻ vung dao, cô đã bị thương…vết thương khá sâu, khiến cô đau đớn đến hít hà.
Máu từ vết thương tuôn chảy thấm đẫm vai áo và vùng ngực.
Rầm…
“Dám làm tổn thương đến người phụ nữ của Thẩm Cảnh Liên, đúng là tự tìm đường chết!”
Như một cơn gió, hai người lính đánh thuê trong chớp mắt đã tấn công kẻ ám sát Trang Điềm Điềm.
Cả ba cùng đánh nhau…
Thẩm Cảnh Liên vội vã lăn xe đến bên cạnh Trang Điềm Điềm, lo lắng hỏi “em sao rồi?”
Trang Điềm Điềm khóc như mưa “Cảnh Liên, anh đến rồi!”
Thấy trên người cô toàn máu tươi, Thẩm Cảnh Liên hốt hoảng “Điềm Điềm, em bị thương rồi!”
Thẩm Cảnh Liên thấy luống cuống “Người đâu, nhanh gọi bác sĩ!”
Danh sách chương