//Nhị thiếu gia mới về!
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn cô giúp việc “mẹ ta đâu?”
//Dạ…thưa nhị thiếu gia, phu nhân ra khỏi nhà từ sớm…
Thẩm Cảnh Liên không nói gì, chỉ lăn xe về phòng…
Cốc…cốc…
“Vào đi!”
Két…
Cánh cửa phòng được mở rộng ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phòng, quá đột ngột khiến Thẩm Cảnh Liên chói mắt. Anh nhắm nghiền mắt rồi mở to, thấy người bước vào là Nhiễu Như…anh nhíu chặt mày “cô vào đây làm gì?”
‘Cảnh Liên, anh đưa em đi khám thai định kỳ, có được không anh?’
“Tôi bận rồi!”
‘Em thật lòng xin anh đó, một lần thôi cũng được!’
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “tại sao tôi lại phải đưa cô đi khám thai?”
‘Vì nó là con của anh’
Sắc mặt Thẩm Cảnh Liên trở nên thâm trầm “sao cô lại dám khẳng định đứa bé đó là con của tôi? Còn chưa biết cô đã lên giường với tên đàn ông nào để có được nó”.
Nước mắt Nhiễu Như tuôn rơi ào ạt “Cảnh Liên, sao anh lại nghĩ về em như vậy?”
“Vậy cô bắt tôi nên nghĩ thế nào đây? Tôi còn chưa chạm vào cô mà cô đã mang thai rồi”.
Nhiễu Như tủi thân, cô bỏ chạy ra khỏi phòng Thẩm Cảnh Liên “tại sao, tại sao vậy chứ?”
Thẩm phu nhân vừa về đến sảnh, thấy cô dâu quý báu của mình đang đứng khóc một cách thảm thương thì lo lắng chạy đến bên cạnh “con dâu của mẹ làm sao thế? Là ai khiến cho con đau lòng thế này?”
Nhiễu Như ôm lấy Thẩm phu nhân thật chặt và thỏa sức khóc…“mẹ…Cảnh Liên, anh ấy…”
Thẩm phu nhân nhíu mày và liếc nhìn lên phía phòng của Thẩm Cảnh Liên “Không sao đâu con, vẫn còn có mẹ ở đây!”
‘Mẹ! Con đau khổ quá!’
Thẩm phu nhân nắm tay Nhiễu Như và dịu dàng dìu cô lên phòng Thẩm Cảnh Liên.
Rầm…
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt, nhưng rồi mặt anh liền biến sắc “mẹ!”
*Đừng gọi ta là mẹ!
Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng thốt lên “Thẩm phu nhân!”
Đầu Thẩm phu nhân bỗng dưng kêu ong ong “Thẩm Cảnh Liên, mày giỏi lắm!”
“Là ai đã ra tay với Điềm Điềm?”
Thẩm phu nhân chợt im bặt!
“Tại sao?”
Thẩm phu nhân cười khổ “vậy con nên bảo ta nên làm thế nào?”
“Mẹ! Mẹ nên chú ý đến sức khỏe của mình vẫn hơn, đừng bận tâm đến những việc vô nghĩa như thế này nữa…được không mẹ?”
*Cảnh Liên, những lời như thế này mà con cũng có thể nói ra được sao? Thấy Nhiễu Như càng lúc càng khóc đến thương tâm, tim Thẩm phu nhân vô cùng khó chịu…"Thẩm Cảnh Liên, mày làm khổ vợ mày như thế đủ chưa? Mày không thấy con bé đang mang thai sao?
Thẩm Cảnh Liên đưa tay lên xoa nhẹ vùng trán, anh thật sự đã cạn lời trước mẹ mình, anh không lên tiếng…chỉ thở dài rồi lăn xe rời đi…để lại sau lưng là ánh mắt kinh ngạc của Thẩm phu nhân.
‘Mẹ, sao anh Cảnh Liên lại ghét con đến như vậy chứ?’
*Con đừng để tâm đến nó nữa, vẫn còn có mẹ…quan trọng là sớm sinh bé con ra để mẹ bế.
‘Dạ mẹ!’
……………
“Điềm Điềm!”
Trang Điềm Điềm đưa mắt nhìn ra cửa, thấy Thẩm Cảnh Liên đang lăn xe về phía mình nhưng cô không muốn để tâm, vì cô biết rằng những việc xảy ra trong thời gian gần đây là một tay mẹ anh làm. Giờ cô không biết phải đối diện với anh như thế nào.
“Điềm Điềm, em sao vậy?”
- Cảnh Liên, em mệt mỏi lắm rồi.
“Điềm Điềm!”
Trang Điềm Điềm quay mặt đi.
“Em không có gì để nói với anh sao?”
- Em nghĩ là chúng ta nên dừng lại tại đây.
Thẩm Cảnh Liên thoáng buồn và khẽ lên tiếng “anh không đồng ý!”
- Cảnh Liên, giữa chúng ta sẽ khó lòng mà tiến xa hơn đâu anh.
“Điềm Điềm!”
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn cô giúp việc “mẹ ta đâu?”
//Dạ…thưa nhị thiếu gia, phu nhân ra khỏi nhà từ sớm…
Thẩm Cảnh Liên không nói gì, chỉ lăn xe về phòng…
Cốc…cốc…
“Vào đi!”
Két…
Cánh cửa phòng được mở rộng ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phòng, quá đột ngột khiến Thẩm Cảnh Liên chói mắt. Anh nhắm nghiền mắt rồi mở to, thấy người bước vào là Nhiễu Như…anh nhíu chặt mày “cô vào đây làm gì?”
‘Cảnh Liên, anh đưa em đi khám thai định kỳ, có được không anh?’
“Tôi bận rồi!”
‘Em thật lòng xin anh đó, một lần thôi cũng được!’
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “tại sao tôi lại phải đưa cô đi khám thai?”
‘Vì nó là con của anh’
Sắc mặt Thẩm Cảnh Liên trở nên thâm trầm “sao cô lại dám khẳng định đứa bé đó là con của tôi? Còn chưa biết cô đã lên giường với tên đàn ông nào để có được nó”.
Nước mắt Nhiễu Như tuôn rơi ào ạt “Cảnh Liên, sao anh lại nghĩ về em như vậy?”
“Vậy cô bắt tôi nên nghĩ thế nào đây? Tôi còn chưa chạm vào cô mà cô đã mang thai rồi”.
Nhiễu Như tủi thân, cô bỏ chạy ra khỏi phòng Thẩm Cảnh Liên “tại sao, tại sao vậy chứ?”
Thẩm phu nhân vừa về đến sảnh, thấy cô dâu quý báu của mình đang đứng khóc một cách thảm thương thì lo lắng chạy đến bên cạnh “con dâu của mẹ làm sao thế? Là ai khiến cho con đau lòng thế này?”
Nhiễu Như ôm lấy Thẩm phu nhân thật chặt và thỏa sức khóc…“mẹ…Cảnh Liên, anh ấy…”
Thẩm phu nhân nhíu mày và liếc nhìn lên phía phòng của Thẩm Cảnh Liên “Không sao đâu con, vẫn còn có mẹ ở đây!”
‘Mẹ! Con đau khổ quá!’
Thẩm phu nhân nắm tay Nhiễu Như và dịu dàng dìu cô lên phòng Thẩm Cảnh Liên.
Rầm…
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt, nhưng rồi mặt anh liền biến sắc “mẹ!”
*Đừng gọi ta là mẹ!
Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng thốt lên “Thẩm phu nhân!”
Đầu Thẩm phu nhân bỗng dưng kêu ong ong “Thẩm Cảnh Liên, mày giỏi lắm!”
“Là ai đã ra tay với Điềm Điềm?”
Thẩm phu nhân chợt im bặt!
“Tại sao?”
Thẩm phu nhân cười khổ “vậy con nên bảo ta nên làm thế nào?”
“Mẹ! Mẹ nên chú ý đến sức khỏe của mình vẫn hơn, đừng bận tâm đến những việc vô nghĩa như thế này nữa…được không mẹ?”
*Cảnh Liên, những lời như thế này mà con cũng có thể nói ra được sao? Thấy Nhiễu Như càng lúc càng khóc đến thương tâm, tim Thẩm phu nhân vô cùng khó chịu…"Thẩm Cảnh Liên, mày làm khổ vợ mày như thế đủ chưa? Mày không thấy con bé đang mang thai sao?
Thẩm Cảnh Liên đưa tay lên xoa nhẹ vùng trán, anh thật sự đã cạn lời trước mẹ mình, anh không lên tiếng…chỉ thở dài rồi lăn xe rời đi…để lại sau lưng là ánh mắt kinh ngạc của Thẩm phu nhân.
‘Mẹ, sao anh Cảnh Liên lại ghét con đến như vậy chứ?’
*Con đừng để tâm đến nó nữa, vẫn còn có mẹ…quan trọng là sớm sinh bé con ra để mẹ bế.
‘Dạ mẹ!’
……………
“Điềm Điềm!”
Trang Điềm Điềm đưa mắt nhìn ra cửa, thấy Thẩm Cảnh Liên đang lăn xe về phía mình nhưng cô không muốn để tâm, vì cô biết rằng những việc xảy ra trong thời gian gần đây là một tay mẹ anh làm. Giờ cô không biết phải đối diện với anh như thế nào.
“Điềm Điềm, em sao vậy?”
- Cảnh Liên, em mệt mỏi lắm rồi.
“Điềm Điềm!”
Trang Điềm Điềm quay mặt đi.
“Em không có gì để nói với anh sao?”
- Em nghĩ là chúng ta nên dừng lại tại đây.
Thẩm Cảnh Liên thoáng buồn và khẽ lên tiếng “anh không đồng ý!”
- Cảnh Liên, giữa chúng ta sẽ khó lòng mà tiến xa hơn đâu anh.
“Điềm Điềm!”
Danh sách chương