Chương 3647

Đường Vũ Kỳ trực tiếp trả lời tin nhắn, gõ chữ: “Chị ơi, em xin lỗi chị. Vừa rồi có việc đột xuất nên không kịp trả lời tin nhắn của chị.”

“Chuyện làm người mẫu này phải thương lượng với người nhà, chị có thể đợi em được không ạ? Nhưng dù có làm người mẫu hay không, em đều có thể làm người mẫu riêng cho chị.” Đường Vũ Kỳ còn gửi một nhãn dán rải hoa.

Lâm Từ trả lời tin nhắn rất nhanh, đầu tiên gửi cho Đường Vũ Kỳ một hình trái tim.

“Không cần vội, em với người nhà có thể từ từ bàn bạc. Còn nữa, Vũ Kỳ nghỉ ngơi sớm đi nhé, trẻ con thức khuya không tốt đâu.” Lâm Từ nói chuyện như bình thường, Đường Vũ Kỳ vui vẻ trả lời: “Vâng ạ, Vũ Kỳ biết rồi! Chị cũng ngủ sớm đi ạ.”

Đường Minh Hạo lấy điện thoại ra, bảo Đường Vũ Kỳ gửi nick của Lâm Từ cho cậu bé để kết bạn.

Đường Vũ Kỳ rất nghe lời, gửi cho Đường Minh Hạo, Mặc Thành cũng lấy điện thoại ra, bảo Đường Vũ Kỳ gửi nick của Lâm Từ cho anh ta.

Đường Minh Hạo muốn tìm hiểu xem vì sao Lâm Từ lại quý mến, thân thiết với Đường Vũ Kỳ như vậy, lẽ nào chỉ vì muốn Vũ Kỳ làm người mẫu sao? Nhưng mà, VG chắc chắn không thiếu người mẫu mà? Còn Mặc Thành kết bạn với Lâm Từ là vì muốn biết thân phận thật sự của cô ấy, còn muốn biết chuyện năm đó nữa. Anh ta có chút tò mò, vì sao chuyện năm đó lại chỉ có như vậy.

Điểm khác biệt là… lời mời của Đường Minh Hạo được đồng ý ngay, còn của Mặc Thành lại bị từ chối thẳng thừng. Mặc Thành không từ bỏ, tiếp tục kết bạn, vẫn bị từ chối.

Nụ cười trên mặt Mặc Thành căng cứng lại, vì sao chứ? Rõ ràng buổi sáng gặp nhau cũng xem như là hòa hợp, buổi tối lại từ chối phũ phàng như vậy sao? Đường Vũ Kỳ nhìn chữ “từ chối lời mời” trên màn hình điện thoại, nghĩ một lát rồi nói: “Chú ơi, có lẽ chú phải ghi thêm một dòng, ví dụ như là chú của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.”

Mặc Thành gật đầu, lần này gửi lời mời ghi thêm là chú của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Lần này không bị từ chối nữa, nhưng… vẫn không được đồng ý. Anh ta gửi lại lời mời, vẫn tiếp tục không có phản ứng gì, anh ta có hơi xúc động muốn ném điện thoại rồi đây!

Đường Vũ Kỳ không nhịn được mà bật cười, chế nhạo nói: “Chú ơi, xem ra chị không thích chú rồi.”

Đường Minh Hạo không nói gì, Mặc Thành nhìn cậu bé: “Cháu nói một câu với Lâm Từ đi, xem có phải cô ấy ngủ rồi hay không.”

Mặc Thành không muốn chấp nhận sự thật bản thân bị từ chối, gần như là cùng lúc, lời mời của Đường Minh Hạo được đồng ý, còn anh ta lại bị từ chối. Sau đó thì không có phản ứng gì nữa, rõ ràng là Lâm Từ không để ý tới anh ta! Mặc Thành cảm thấy bản thân bị tổn thương, từ trước tới nay chưa có ai dám làm lơ anh ta như vậy.

Đường Minh Hạo nhìn Mặc Thành với vẻ khinh thường, mở cuộc trò chuyện với Lâm Từ ra, nhập vào: “Em chào chị ạ, em là Minh Hạo.”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Chị biết, nghỉ ngơi sớm đi. Có chuyện gì thì để mai nói.”

“Ngủ ngon.”

Hai câu nói liên tiếp, không cho Đường Minh Hạo chút thời gian lên tiếng, mà hai câu nói này rất xa cách, rất lạnh nhạt. Đường Minh Hạo cảm giác được, Lâm Từ và Đường Vũ Kỳ nói chuyện rất thoải mái, thân thiết, khi Lâm Từ gửi tin nhắn còn kèm theo nhãn dán nữa. Nhưng khi nói chuyện với mình lại rất khô khan, như đang làm cho phải phép vậy.

Đường Minh Hạo giơ điện thoại lên trước mặt Mặc Thành, để anh ta nhìn thấy câu trả lời của Lâm Từ, nói rõ ràng cho Mặc Thành biết rằng Lâm Từ chưa ngủ, chính là làm lơ chú đấy.

Mặc Thành bực bội, bản thân chọc gì tới Lâm Từ sao? Chắc chắn là không, nhưng sự phân biệt đối xử này cũng rõ ràng quá rồi đấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện