Chương 3653

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu trở lại nghèo thì khó lắm thay. Câu này cũng có ý nghĩa với những việc khác. Khi đã quen với cuộc sống an nhàn suôn sẻ, xuôi chèo mát mái thì chỉ cần hơi gặp chướng ngại vật thôi cũng sẽ cảm thấy rất nghiêm trọng. Khi đã quen được người khác bảo vệ thì khi bản thân lúc nào cũng phải lo lắng sẽ lập tức cảm thấy vất vả. Tô Khiết còn chưa tới mức đó, nhưng trong lòng cô cũng thầm mắng chính mình, sao lại không hề có một chút cảm giác nguy cơ gì như vậy chứ?

Nhưng Tô Khiết cũng không rối rắm với vấn đề này quá lâu, cô nói với Liễu Ảnh: “Ừ, lát nữa gặp.”

Liễu Ảnh “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại. Tô Khiết đứng dậy làm vệ sinh, ăn xong cơm trưa thì nghỉ ngơi một lát, sau đó Liễu Ảnh đã tới nơi rồi.

Khi Tô Khiết nhìn thấy Liễu Ảnh đã cảm nhận được dường như cô ấy ngày càng tiều tụy hơn.

Hôm nay Liễu Ảnh trang điểm rất kỹ, che đi tất cả vẻ mệt mỏi trên mặt, nhìn từ xa thì cảm thấy xinh đẹp nhưng nếu đến gần nhìn rõ sẽ thấy trong đôi mắt cô ấy đã không còn ánh sáng lấp lánh như trước nữa, bây giờ trong đó chỉ còn lại nét hờ hững. Tô Khiết thổn thức, cô chưa từng nhìn thấy một Liễu Ảnh như bây giờ, cô ấy bình tĩnh đến vô tình. Nhưng khi nhìn thấy Tô Khiết cô ấy vẫn nở nụ cười khiến đối phương hiểu rằng Liễu Ảnh vẫn là Liễu Ảnh, chỉ có điều cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Tư Đồ Không, không có cách nào từ bỏ.

Tô Khiết đã quyết định không nhúng tay vào chuyện giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh nữa rồi.

Chuyện tình cảm giống như uống nước vậy, nước ấm hay lạnh chỉ có người uống tự biết thôi, người ngoài cuộc không thể bình luận. Liễu Ảnh không nói, cô cũng không hỏi, chỉ giúp đỡ khi Liễu Ảnh cần mình trợ giúp.

Liễu Ảnh rất tin tưởng Tô Khiết, khi nhìn thấy Tô Khiết cô ấy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hôm nay cô ấy phải đi đón mẹ, sợ bà sẽ nhìn ra chuyện gì nên mới muốn đưa Tô Khiết đi cùng, để mẹ mình không phải lo lắng. Tô Khiết cũng đoán được đại khái, cười nói với Liễu Ảnh: “Không sao, dì đến thì ở luôn bên đó đi, cậu cần giúp gì cứ nói với tớ.”

Liễu Ảnh gật đầu: “Tớ chỉ sợ mẹ lo lắng quá thôi, có cậu ở đây thì mẹ tớ cũng được yên tâm phần nào.

Còn nữa, cậu đừng nhắc đến chuyện của Tư Đồ Không trước mặt mẹ tớ nhé, tớ sợ bà lại nghĩ nhiều.”

Tô Khiết gật đầu. Cô biết chuyện của Tư Đồ Không chỉ có thể để Liễu Ảnh tự mình nghĩ thông suốt thôi, không ai có thể giúp được cô ấy cả, nên không khuyên nữa. Cô chỉ hy vọng sau khi mẹ Liễu đến, Liễu Ảnh sẽ khá hơn.

Lúc đến sân bay trời đang là lúc nắng nóng, Tô Khiết và Liễu Ảnh ở trong quán Starbucks bên cạnh ngồi chờ. Tô Khiết muốn hỏi Liễu Ảnh xem cô ấy ở bên kia có quen không thì lại phát hiện ra Liễu Ảnh đang nhìn chằm chằm vào di động, không biết suy nghĩ gì nên cũng không quấy rầy nữa.

Cô lờ đi, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên thấy đối diện cửa hiệu sách có một người quen quen, nhìn kỹ mới nhận ra là Tư Đồ Không. Tô Khiết vô thức nhíu mày, sao Tư Đồ Không lại ở đây? Hình như không có ai đi theo bên cạnh, lẽ nào… là đi theo Liễu Ảnh?

Tô Khiết hỏi Liễu Ảnh: “Hôm nay cậu có gặp Tư Đồ Không không?” Cô nhớ lần trước ở khách sạn, Tư Đồ Không đi theo Liễu Ảnh, cô vốn dĩ không để tâm, chỉ cho là trùng hợp thôi, nhưng không ngờ tới đây cũng gặp Tư Đồ Không. Anh ta không mang theo bất cứ thứ gì, rõ ràng không phải đi công tác, khoảng cách này vừa hay có thể nhìn thấy động tác của Liễu Ảnh, còn không dễ bị phát hiện nữa, không khỏi khiến người ta nghi ngờ về mục đích của anh ta.

Liễu Ảnh sửng sốt, như thể không ngờ Tô Khiết sẽ nhắc tới Tư Đồ Không, đôi mắt cô ấy thoáng chốc tối sầm lại: “Có gặp, nhưng mà, tớ nói tớ không muốn gặp anh ta, có chuyện phải làm, anh ta liền đi luôn.”

Liễu Ảnh cười khổ, sao phải vậy chứ? Ý của cô ấy còn chưa đủ rõ ràng sao? Tư Đồ Không bám riết không tha, khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt, không có không gian riêng tư. Mà mỗi lần anh ta tới đều dồn ép thật lực, lúc đi lại không chút nể nang khiến Liễu Ảnh cảm thấy, dường như trong mắt Tư Đồ Không, đây chỉ là một trò chơi, Từ Đồ Không quyết định mở đầu và kết thúc, còn cô ấy, chỉ là một người nhỏ bé trong trò chơi ấy mà thôi. Suy nghĩ này khiến Liễu Ảnh càng cảm thấy trào phúng hơn, nhưng lại không biết là đang cười nhạo bản thân mình hay là cười nhạo Tư Đồ Không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện