Chương 3654

Tô Khiết nghĩ, Tư Đồ Không rời đi trước mặt Liễu Ảnh, e rằng chỉ là không xuất hiện trước mặt cô ấy thôi, thật ra anh ta không hề bỏ đi, bây giờ còn theo tới sân bay, chắc hẳn là không rời nửa bước. Vậy mà vừa rồi khi tới cô lại không chú ý. Cô nghĩ rồi ra hiệu cho Liễu Ảnh nhìn về phía đối diện.

Liễu Ảnh nhìn qua, thoáng cái đã nhận ra Tư Đồ Không. Không ngờ người này lại theo cô tới đây, để phòng cô chạy trốn sao? Hay là tới xem xem cô đi đón ai? Hay là… anh ta muốn hại mẹ cô? Liễu Ảnh có những suy đoán tồi tệ như vậy về Tư Đồ Không cũng chẳng có gì lạ cả, chỉ vì Liễu Ảnh đã không còn chút tin tưởng nào với Tư Đồ Không nữa rồi. Một mối quan hệ nếu ngay từ ban đầu đã tệ hại thì đằng sau sự rực rỡ chói lọi là nồng nặc mùi hôi thối. Liễu Ảnh cảm thấy tình cảm năm năm như một trò đùa, tự lừa mình dối người, chỉ là một tấm áo khoác đầy chấy rận, không đáng nhớ lại cũng chẳng đáng để tâm.

Giữa cô và Tư Đồ Không, không có cái gì gọi là tình yêu đích thực.

“Tô Khiết, cậu giúp tớ một chuyện được không?” Liễu Ảnh không muốn để Tư Đồ Không gặp mẹ cô.

Lúc này chỉ có Tô Khiết bên cạnh, người cô tin tưởng được cũng chỉ có Tô Khiết mà thôi, vậy là bèn cầu cứu không chút do dự.

“Được.” Tô Khiết gật đầu. Chắc Liễu Ảnh định bảo cô đánh lạc hướng Tư Đồ Không, còn cô ấy thì dẫn mẹ về. Tô Khiết hiểu tình cảm này, nếu có cơ hội, cô nhất định cũng sẽ bảo vệ tốt cho mẹ mình.

Thế nhưng, lời Liễu Ảnh nói ra lại trái với những gì cô nghĩ: “Tô Khiết, cậu giúp tớ đưa mẹ về chỗ ở, tớ đi đánh lạc hướng Tư Đồ Không.”

Liễu Ảnh biết, nếu nhờ Tô Khiết đánh lạc hướng Tư Đồ Không, Tô Khiết nhất định sẽ có cách, nhưng tâm trạng Tư Đồ Không thất thường, hiện giờ cô và Tư Đồ Không dây dưa không dứt khoát.

Không! Là Tư Đồ Không dây dưa, cô muốn tránh cũng không được!

Nếu vì chuyện này mà Tư Đồ Không làm liên lụy tới Tô Khiết thì cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình. Cô đã mất đi quá nhiều thứ trong đời rồi, gia đình, ba, tôn nghiêm, cô không thể mất thêm Tô Khiết được nữa.

Liễu Ảnh biết, nếu còn có chút lý trí thì Tư Đồ Không sẽ không làm tổn hại Tô Khiết, nhưng cô không muốn mạo hiểm. Cô không muốn liên lụy tới người khác trong “trò chơi” của mình và Tư Đồ Không. Cô càng không muốn vì mình mà Tô Khiết bị cuốn vào những phiền phức không đáng có.

Tuy Nguyễn Hạo Thần không sợ Tư Đồ Không, nhưng hoàn toàn không cần thiết nảy sinh mâu thuẫn vì cô. Cô không muốn để ai dính líu gì tới Tư Đồ Không cả.

Tô Khiết nhìn Liễu Ảnh, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, không còn ngoan ngoãn, suy nghĩ đơn giản, dù đôi lúc xuất phát từ ý tốt cũng sẽ khiến người ta hiểu lầm như trước kia nữa. Hiện giờ toàn thân cô ấy là gai nhọn, tâm tư cũng trở nên thâm trầm, kiên định hơn, duy chỉ có ý thức bảo vệ bạn bè là chưa từng thay đổi. Tô Khiết không nhịn lòng được mà xoa đầu cô ấy. Liễu Ảnh là một người đơn giản, nhưng lại bị ép trở nên phức tạp, sai lầm này, nên trách ai đây?

“Liễu Ảnh, cậu không cần…” Tô Khiết an ủi Liễu Ảnh.

“Tô Khiết, tớ biết cậu muốn nói gì, nhưng mà, tớ cũng hết cách rồi. Cậu không biết tớ sợ thế nào đâu.

Tớ sợ cậu xảy ra chuyện, sợ mẹ có chuyện gì. Tớ muốn bỏ đi, nhưng tớ không đi được. Tư Đồ Không sẽ không thả tớ đi. Cậu ở bên Nguyễn Hạo Thần, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng tớ sợ mẹ tớ ở nơi tớ không chăm sóc được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên chỉ có thể đón bà ấy tới đây. Tớ chẳng làm được gì cả, điều duy nhất tớ có thể làm có lẽ là để bà ấy ở bên cạnh mình. Lần này, nếu như có bất kỳ ai làm tổn thương mẹ tớ, tớ sẽ lấy cả mạng sống ra liều.” Liễu Ảnh ngắt lời Tô Khiết.

Chẳng ai có thể thuận buồm xuôi gió cả đời được, Tô Khiết cũng không dễ dàng gì mới có thể sống một cuộc sống bình yên, không nên vì cô mà đổ bể. Chỉ cần Tô Khiết ở bên cạnh là tốt rồi, có thể tiếp thêm sức mạnh cho mình, nhìn Tô Khiết, cô có thể bước tiếp về phía trước.

Tô Khiết nhìn vẻ mặt ngày càng kiên định của Liễu Ảnh, gật đầu nói: “Được, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ đón dì tới chỗ của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện