"Anh Minh, không phải trong buổi tiệc đấu giá từ thiện này chỉ đấu giá bảo vật sao? Sao lại đấu giá cả nhà? Nhà cũng là bảo vật à?"
Bên này, biểu cảm của Hàn Bân cứng ngắc. Hắn bị chấn động bởi mức giá trên trời của vật đấu giá thứ hai. Heo Rừng ngồi đằng sau, anh ta nhìn hình ảnh trong và ngoài của căn biệt thự xinh đẹp, không kìm được lòng, lên tiếng hỏi Lý Thiệu Minh đang ngồi đằng trước.
Đây là một căn phòng thô, chưa trang trí gì. Anh không hài lòng khi thấy Trần Tử Phong táo bạo như vậy.
"Nhà không hẳn là bảo vật, nhưng nếu có thể bán được mức giá này, thì chắc chắn là bảo vật rồi. Dù sao nhà họ Trần cũng đứng thứ ba ở thành phố cảng biển, nên chút danh tiếng này họ cũng có", Lý Thiệu Minh ngồi ở hàng trước mỉm cười.
"Giàu ghê..”., Heo Rừng liếc mắt nhìn Trần Tử Phong - người nhà họ Trần giàu có hàng đầu ở bên cạnh, bĩu môi nói.
"Được rồi, bố Trần Tử Phong tặng quà cho tôi, nên chúng ta phải tôn trọng Trần Tử Phong, không cần gây khó khăn gì cho anh ta".
"Vâng", Heo Rừng gật đầu.
Không biết tại sao, Heo Rừng không thấy thoải mái khi nhìn mấy con cháu nhà giàu sở hữu vài trăm triệu trong nhà, cảm thấy bọn họ đều cùng một loại người cả. Nhưng bố Trần Tử Phong lại rất tôn trọng vị thần Lý Thiệu Minh, nên Heo Rừng sẽ bỏ qua cho nhà họ Trần.
"Chín triệu, giao dịch thành công!"
"Hôm nay, món đồ thứ ba được đấu giá, chính là chiếc xe nổi tiếng Ferrari trị giá sáu triệu, cảm ơn cô Lâm của nhà họ Lâm tại thành phố cảng biển".
Buổi từ thiện nhanh chóng xuất hiện món đồ đấu giá thứ ba.
Bị Hàn Phúc Giả nhìn chăm chú, Lâm Thi Nhã vội đứng lên khán đài, chào hỏi khán giả ở dưới.
Hàn Vũ Triết ngồi đằng sau thấy lồng ngực đau nhói.
Sau lưng hắn là Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn, mặt mũi cũng đang trắng bệch, lẳng lặng nhìn hình ảnh vật đấu giá mà không nói lời nào.
Bọn ý nhận ra, ở buổi tiệc đấu giá hôm nay, không chỉ có mỗi người bọn họ coi thường - Lý Thiệu Minh là không được tham gia, mà ngay cả người mà bọn họ coi trọng - Hàn Vũ Triết cũng chẳng có tư cách tham dự.
Tranh vẽ, nhà đẹp, xe sang của người nổi tiếng, ước chừng những thứ này chỉ có những người giàu có hàng đầu ở đây mới có thể mua được.
Gia cảnh của Hàn Vũ Triết không tệ, có hai, ba chục triệu, nhưng một nửa số đó là tài sản trong nhà, phần vốn lưu động chưa tới mười triệu. Nếu Hàn Vũ Triết nóng lòng muốn mua một căn nhà sang trọng, hay một chiếc xe sang, thì hắn sẽ bị bố giận đến chặt chân.
Khi một người nhà giàu mua chiếc xe sang đó với giá sáu triệu năm trăm nghìn, bày tỏ sự ủng hộ với sự nghiệp từ thiện tối này, thì những món đồ đấu giá khác cũng lần lượt xuất hiện ở rên khán đài.
Những món đồ này đều có giá trên hai triệu, đều là thứ mà Hàn Vũ Triết không mua nổi.
Trăng thanh gió mát, Quỷ Đói, Cửu Văn Long và Lâm Tuyết Tình - những nhân vật lớn đến từ thủ đô thì thấy thật nhàm chán. Quỷ Đói ngồi dưới khán đài còn ngáp một cái, thể hiện sự chán chường.
"Anh Minh, cái gì cũng đẹp, mua một cái đi!", ánh mắt Heo Rừng ngồi đằng sau hưng phấn, cảm giác những thế trên khán đài đều là bảo vật quý giá.
"Heo Rừng, im miệng đi, có thể biết ý giữ thể diện cho chúng tôi được không?", Cuồng Phong và Đường Tuyết Kỳ quay đầy nhìn anh ta, bày tỏ vẻ khinh bỉ.
Cuồng Phong là cao thủ của thế giới ngầm phương Bắc. Còn Đường Tuyết Kỳ là cô chủ nhà họ Đường ở Tây Xuyên.
Cuồng Phong chuyên gia lừa tiền của người giàu để kiếm sống, là nhân vật tiêu biểu cho thế giới ngầm ở phương Bắc, đến này hắn đã có tài sản trị giá hơn hai trăm triệu. Đường Tuyết Kỳ là con gái độc nhất một cao thủ võ lâm nổi tiếng, trên người cô ta lúc nào cũng có một tỷ tiền tiêu vặt. Những món đồ đấu giá Heo Rừng thèm thuồng, với bọn họ chỉ là thứ rác rưởi. Với Thanh Phong, Quỷ Đói cũng vậy, nhìn đã thấy chướng mắt.
Lý Thiệu Minh không quan tâm, anh lẳng lặng nhắm mắt, thầm vận chuyển chân khí trong người, luyện công trước khi bảo vật thật sự xuất hiện.
"Món bảo vật này là một chiếc bô được Hoàng đế Càn Long sử dụng. Nó có vẻ ngoài tinh xảo và lộng lẫy, bề mặt được phủ một lớp sơn vàng. Nó có giá trị về mặt lịch sử và nghệ thuật. Giá khởi điểm là một triệu đồng. Cảm ơn ông Từ đến từ thành phố cảng biển đã tặng”.
"Cậu Hàn, có một cái chậu để đi vệ sinh kìa, nhưng giá tận một triệu, cậu không cần mua đâu nhỉ?"
Thấy món đồ đấu giá trên khán dài, Hàn Vũ Triết ngồi đằng sau hơi cực quậy, khiến Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn giật mình. Bọn họ thấy Lý Thiệu Minh ngồi hàng ghế đầu rất thờ ơ, còn mắt Hàn Vũ Triết thì sáng lên, có vẻ muốn mua, nên nghĩ ngợi một lát rồi hỏi Hàn Vũ Triết.
"Quái thật, một cái bô được bán với giá một triệu. Bữa tiệc đấu giá từ thiện hôm nay quả là tuyệt vời", Heo Rừng ngồi hàng hai khen ngợi.
"Chết tiệt, Heo Rừng câm mồm vào!", Đường Tuyết Kỳ không nhịn được, lấy tay che mặt để tránh ánh mắt những người người nhà giàu khác nhìn cô ta.
"Hoàng đế Càn Long đúng là từng dùng chiếc bô này. Nhìn bề ngoài là biết đây không phải món đồ tầm thường, mà là một chiếc bô thể hiện sự xa hoa sang trọng của hoàng gia. Nhưng bô thì thế nào cũng chỉ là bô, hoàng đế Càn Long đáng kính thì cũng chỉ là người trần mắt thịt. Mua thứ đồ như vậy về nhà, dù có khách quý tới cũng không tiện mang ra, mãi chỉ là món đồ thô tục. Nếu mở bảo tàng thì còn hợp lí, ông chủ Trương, ông thấy cái bô này như nào?"
"Nhường cho người khác đi", một người đàn ông trung niên cười.
"Một triệu", một tên nhà giàu ngáp một cái, rồi giơ bảng lên.
Tài sản của người này không quá nhiều, khoảng một, hai trăm triệu. Đến giờ anh ta vẫn không mua sắm gì vì cảm thấy lúc thì món đồ đắt quá, lúc thì món đồ không có giá trị gì. Bây giờ thấy hơn nửa chỗ bảo vật đã được bán rồi, mà mình thì chưa mua gì, trong khi bản thân đến đây làm từ thiện, nếu không bỏ tiền thì đúng là hơi khó coi.
Anh ta miễn cưỡng giơ bảng lên, trong đầu nghĩ mua một cái bô về nhà chơi cũng được.
"Một triệu hai trăm nghìn!", Hàn Vũ Triết cố kìm nén sự nóng lòng, giơ bảng nói.
"Cậu Hàn, cậu mua thật à? Giá cái bô này đắt quá, tận một triệu!", Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn như ngừng thở.
"Nhà tôi không thiếu tiền, mua cái bô này về nhà chơi", Hàn Vũ Triết thấy nhiều người nhìn mình, nên cố kìm sự căng thẳng.
"Một triệu ba trăm?", không ngờ có người tranh giành cái bô kia với mình, tên nhà giàu kia thấy hưng phấn.
"Một triệu bốn trăm?", Hàn Vũ Triết vất vả giơ tay lên. Hắn muốn giả bộ bị ép giá ở bữa tiệc đấu giá, nên dứt khoát cắn răng giơ bảng lên.
"Một triệu rưỡi?"
"Một triệu sáu?"
"Một triệu bảy?", "Một triệu tám?"
"Hai triệu, kết thúc!"
Khi Hàn Vũ Triết giơ bảng lên lần cuối, tên nhà giàu kia lẳng lặng nhìn hắn mười giây, sau đó không giơ bảng nữa, để Hàn Vũ Triết mua chiếc bô mà Hoàng đế Càn Long từng dùng.
"Cậu Hàn, lợi hại đấy!", Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn hưng phấn kêu lên.
Thấy Đoàn Bội Bội và nhiều vị khách quay đầu lại nhìn mình, Thẩm Sơ Hạ nâng cằm, ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu hãnh, vì sợ khách ở đây không nhận ra cô ta.
"Tên Lý Phong rác rưởi, tôi tới tham gia bữa tiệc đấu giá từ thiện, ít nhất còn mua được một cái bồn tiểu, nhưng hắn ta không mua gì cả, chẳng lẽ đến cái tã cũng không mua nổi?", Hàn Vũ Triết bỏ hai triệu mua một cái bô, trong lòng đau tê tái, nhưng lại thấy hồi hộp đến run người.
Hắn cảm thấy mình đã thắng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Thiệu Minh ở phía trước với ánh mắt thù địch.
Lý Thiệu Minh vẫn yên lặng nhắm mắt, thầm vận chuyển chân khí trong người, tu luyện nội công.
Cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của Hàn Vũ Triết ở đằng sau lưng, anh chỉ nở nụ cười mỉa mai.
Bên này, biểu cảm của Hàn Bân cứng ngắc. Hắn bị chấn động bởi mức giá trên trời của vật đấu giá thứ hai. Heo Rừng ngồi đằng sau, anh ta nhìn hình ảnh trong và ngoài của căn biệt thự xinh đẹp, không kìm được lòng, lên tiếng hỏi Lý Thiệu Minh đang ngồi đằng trước.
Đây là một căn phòng thô, chưa trang trí gì. Anh không hài lòng khi thấy Trần Tử Phong táo bạo như vậy.
"Nhà không hẳn là bảo vật, nhưng nếu có thể bán được mức giá này, thì chắc chắn là bảo vật rồi. Dù sao nhà họ Trần cũng đứng thứ ba ở thành phố cảng biển, nên chút danh tiếng này họ cũng có", Lý Thiệu Minh ngồi ở hàng trước mỉm cười.
"Giàu ghê..”., Heo Rừng liếc mắt nhìn Trần Tử Phong - người nhà họ Trần giàu có hàng đầu ở bên cạnh, bĩu môi nói.
"Được rồi, bố Trần Tử Phong tặng quà cho tôi, nên chúng ta phải tôn trọng Trần Tử Phong, không cần gây khó khăn gì cho anh ta".
"Vâng", Heo Rừng gật đầu.
Không biết tại sao, Heo Rừng không thấy thoải mái khi nhìn mấy con cháu nhà giàu sở hữu vài trăm triệu trong nhà, cảm thấy bọn họ đều cùng một loại người cả. Nhưng bố Trần Tử Phong lại rất tôn trọng vị thần Lý Thiệu Minh, nên Heo Rừng sẽ bỏ qua cho nhà họ Trần.
"Chín triệu, giao dịch thành công!"
"Hôm nay, món đồ thứ ba được đấu giá, chính là chiếc xe nổi tiếng Ferrari trị giá sáu triệu, cảm ơn cô Lâm của nhà họ Lâm tại thành phố cảng biển".
Buổi từ thiện nhanh chóng xuất hiện món đồ đấu giá thứ ba.
Bị Hàn Phúc Giả nhìn chăm chú, Lâm Thi Nhã vội đứng lên khán đài, chào hỏi khán giả ở dưới.
Hàn Vũ Triết ngồi đằng sau thấy lồng ngực đau nhói.
Sau lưng hắn là Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn, mặt mũi cũng đang trắng bệch, lẳng lặng nhìn hình ảnh vật đấu giá mà không nói lời nào.
Bọn ý nhận ra, ở buổi tiệc đấu giá hôm nay, không chỉ có mỗi người bọn họ coi thường - Lý Thiệu Minh là không được tham gia, mà ngay cả người mà bọn họ coi trọng - Hàn Vũ Triết cũng chẳng có tư cách tham dự.
Tranh vẽ, nhà đẹp, xe sang của người nổi tiếng, ước chừng những thứ này chỉ có những người giàu có hàng đầu ở đây mới có thể mua được.
Gia cảnh của Hàn Vũ Triết không tệ, có hai, ba chục triệu, nhưng một nửa số đó là tài sản trong nhà, phần vốn lưu động chưa tới mười triệu. Nếu Hàn Vũ Triết nóng lòng muốn mua một căn nhà sang trọng, hay một chiếc xe sang, thì hắn sẽ bị bố giận đến chặt chân.
Khi một người nhà giàu mua chiếc xe sang đó với giá sáu triệu năm trăm nghìn, bày tỏ sự ủng hộ với sự nghiệp từ thiện tối này, thì những món đồ đấu giá khác cũng lần lượt xuất hiện ở rên khán đài.
Những món đồ này đều có giá trên hai triệu, đều là thứ mà Hàn Vũ Triết không mua nổi.
Trăng thanh gió mát, Quỷ Đói, Cửu Văn Long và Lâm Tuyết Tình - những nhân vật lớn đến từ thủ đô thì thấy thật nhàm chán. Quỷ Đói ngồi dưới khán đài còn ngáp một cái, thể hiện sự chán chường.
"Anh Minh, cái gì cũng đẹp, mua một cái đi!", ánh mắt Heo Rừng ngồi đằng sau hưng phấn, cảm giác những thế trên khán đài đều là bảo vật quý giá.
"Heo Rừng, im miệng đi, có thể biết ý giữ thể diện cho chúng tôi được không?", Cuồng Phong và Đường Tuyết Kỳ quay đầy nhìn anh ta, bày tỏ vẻ khinh bỉ.
Cuồng Phong là cao thủ của thế giới ngầm phương Bắc. Còn Đường Tuyết Kỳ là cô chủ nhà họ Đường ở Tây Xuyên.
Cuồng Phong chuyên gia lừa tiền của người giàu để kiếm sống, là nhân vật tiêu biểu cho thế giới ngầm ở phương Bắc, đến này hắn đã có tài sản trị giá hơn hai trăm triệu. Đường Tuyết Kỳ là con gái độc nhất một cao thủ võ lâm nổi tiếng, trên người cô ta lúc nào cũng có một tỷ tiền tiêu vặt. Những món đồ đấu giá Heo Rừng thèm thuồng, với bọn họ chỉ là thứ rác rưởi. Với Thanh Phong, Quỷ Đói cũng vậy, nhìn đã thấy chướng mắt.
Lý Thiệu Minh không quan tâm, anh lẳng lặng nhắm mắt, thầm vận chuyển chân khí trong người, luyện công trước khi bảo vật thật sự xuất hiện.
"Món bảo vật này là một chiếc bô được Hoàng đế Càn Long sử dụng. Nó có vẻ ngoài tinh xảo và lộng lẫy, bề mặt được phủ một lớp sơn vàng. Nó có giá trị về mặt lịch sử và nghệ thuật. Giá khởi điểm là một triệu đồng. Cảm ơn ông Từ đến từ thành phố cảng biển đã tặng”.
"Cậu Hàn, có một cái chậu để đi vệ sinh kìa, nhưng giá tận một triệu, cậu không cần mua đâu nhỉ?"
Thấy món đồ đấu giá trên khán dài, Hàn Vũ Triết ngồi đằng sau hơi cực quậy, khiến Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn giật mình. Bọn họ thấy Lý Thiệu Minh ngồi hàng ghế đầu rất thờ ơ, còn mắt Hàn Vũ Triết thì sáng lên, có vẻ muốn mua, nên nghĩ ngợi một lát rồi hỏi Hàn Vũ Triết.
"Quái thật, một cái bô được bán với giá một triệu. Bữa tiệc đấu giá từ thiện hôm nay quả là tuyệt vời", Heo Rừng ngồi hàng hai khen ngợi.
"Chết tiệt, Heo Rừng câm mồm vào!", Đường Tuyết Kỳ không nhịn được, lấy tay che mặt để tránh ánh mắt những người người nhà giàu khác nhìn cô ta.
"Hoàng đế Càn Long đúng là từng dùng chiếc bô này. Nhìn bề ngoài là biết đây không phải món đồ tầm thường, mà là một chiếc bô thể hiện sự xa hoa sang trọng của hoàng gia. Nhưng bô thì thế nào cũng chỉ là bô, hoàng đế Càn Long đáng kính thì cũng chỉ là người trần mắt thịt. Mua thứ đồ như vậy về nhà, dù có khách quý tới cũng không tiện mang ra, mãi chỉ là món đồ thô tục. Nếu mở bảo tàng thì còn hợp lí, ông chủ Trương, ông thấy cái bô này như nào?"
"Nhường cho người khác đi", một người đàn ông trung niên cười.
"Một triệu", một tên nhà giàu ngáp một cái, rồi giơ bảng lên.
Tài sản của người này không quá nhiều, khoảng một, hai trăm triệu. Đến giờ anh ta vẫn không mua sắm gì vì cảm thấy lúc thì món đồ đắt quá, lúc thì món đồ không có giá trị gì. Bây giờ thấy hơn nửa chỗ bảo vật đã được bán rồi, mà mình thì chưa mua gì, trong khi bản thân đến đây làm từ thiện, nếu không bỏ tiền thì đúng là hơi khó coi.
Anh ta miễn cưỡng giơ bảng lên, trong đầu nghĩ mua một cái bô về nhà chơi cũng được.
"Một triệu hai trăm nghìn!", Hàn Vũ Triết cố kìm nén sự nóng lòng, giơ bảng nói.
"Cậu Hàn, cậu mua thật à? Giá cái bô này đắt quá, tận một triệu!", Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn như ngừng thở.
"Nhà tôi không thiếu tiền, mua cái bô này về nhà chơi", Hàn Vũ Triết thấy nhiều người nhìn mình, nên cố kìm sự căng thẳng.
"Một triệu ba trăm?", không ngờ có người tranh giành cái bô kia với mình, tên nhà giàu kia thấy hưng phấn.
"Một triệu bốn trăm?", Hàn Vũ Triết vất vả giơ tay lên. Hắn muốn giả bộ bị ép giá ở bữa tiệc đấu giá, nên dứt khoát cắn răng giơ bảng lên.
"Một triệu rưỡi?"
"Một triệu sáu?"
"Một triệu bảy?", "Một triệu tám?"
"Hai triệu, kết thúc!"
Khi Hàn Vũ Triết giơ bảng lên lần cuối, tên nhà giàu kia lẳng lặng nhìn hắn mười giây, sau đó không giơ bảng nữa, để Hàn Vũ Triết mua chiếc bô mà Hoàng đế Càn Long từng dùng.
"Cậu Hàn, lợi hại đấy!", Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn hưng phấn kêu lên.
Thấy Đoàn Bội Bội và nhiều vị khách quay đầu lại nhìn mình, Thẩm Sơ Hạ nâng cằm, ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu hãnh, vì sợ khách ở đây không nhận ra cô ta.
"Tên Lý Phong rác rưởi, tôi tới tham gia bữa tiệc đấu giá từ thiện, ít nhất còn mua được một cái bồn tiểu, nhưng hắn ta không mua gì cả, chẳng lẽ đến cái tã cũng không mua nổi?", Hàn Vũ Triết bỏ hai triệu mua một cái bô, trong lòng đau tê tái, nhưng lại thấy hồi hộp đến run người.
Hắn cảm thấy mình đã thắng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Thiệu Minh ở phía trước với ánh mắt thù địch.
Lý Thiệu Minh vẫn yên lặng nhắm mắt, thầm vận chuyển chân khí trong người, tu luyện nội công.
Cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của Hàn Vũ Triết ở đằng sau lưng, anh chỉ nở nụ cười mỉa mai.
Danh sách chương