Khi Hàn Phúc Giả thả cây búa đấu giá xuống, ông ấy mua viên đan dược với giá một trăm triệu, toàn bộ hội trường lập tức vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Nhiều người nhìn Hàn Phúc Giả bằng ánh mắt thán phục, thầm nghĩ trong lòng rằng nhà họ Hàn ở thành phố cảng biển đúng là có thực lực.
Hàn Bân càng không thể che giấu nổi sự phấn khích.
Trong lòng hắn nghĩ rằng mọi chuyện tốt đẹp rồi, hắn là cao thủ của nhà họ Hàn, bây giờ đã ở cảnh giới Tông Sư cấp cao, cần đến bộ đan dược này hỗ trợ mới có thể đột phá trở thành cao thủ Thần Cấp.
Chú ba của hắn đã mua bộ đan dược trị giá một trăm triệu, chẳng phải là muốn tặng nó cho hắn sao? Bố của hắn là chủ tịch của một thành phố, lại sắp được thăng chức lên làm phó chủ tịch tỉnh, sao Hàn Phúc Giả dám không tặng cho hắn những thứ tốt được chứ?
Hắn không khỏi khẽ liếm mép, lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, nghe nói anh là cao thủ Thần Cấp? Tôi không quan tâm đến cái cao thủ Thần Cấp này của anh là thật hay là giả. Có ba viên đan dược này, tôi sẽ trở thành cao thủ Thần Cấp thực sự. Bây giờ tôi có tiền, có sức mạnh, có thân phận, có địa vị, nắm trong tay tuyệt thế võ công, để tôi xem anh làm sao để đối đầu với tôi!
Hàn Phúc Giả sai người cất giữ viên đan dược, chỉ chờ đến lúc buổi đấu giá kết thúc, ông ấy sẽ tự tay tặng cho Lý Thiệu Minh.
"Hàn Phúc Giả, rốt cuộc thì đến khi nào thanh sắt của gia tộc Diệp Hách Na Lạp mới được đưa ra đấu giá? Nhanh lên, để chúng tôi chờ đợi như vậy phiền chết đi được!”, Cửu Văn Long có tai mắt ở bên cạnh Hàn Phúc Giả, hắn biết rằng ngoài thanh sắt đó thì còn có một bộ đan dược sẽ được bán đấu giá vào hôm nay, hắn dự định mua ba viên đan dược này để kiếm thêm một ít tiền. Nhưng không ngờ Hàn Phúc Giả lại tự ra tay mua nó, trong lòng hắn vô cùng tức giận. Càng ngày hắn càng coi Hàn Phúc Giả như một cái đinh trong mắt, nếu như Hàn Phúc Giả còn ở trong cái tỉnh này thì hắn vẫn cảm thấy cổ họng như đang bị mắc xương cá.
Hết lần này đến lần khác đều không thể động được vào Hàn Phúc Giả.
“Mang thanh sắt của cô Bích Tỷ quyên tặng ra đây đi”, Hàn Phúc Giả nói nhỏ với người đứng bên cạnh ông ấy.
Chẳng mấy chốc, một cô gái xinh đẹp từ phía sau sân khấu bước ra, cầm một chiếc hộp gấm lụa màu vàng. Chiếc hộp gấm thêu hoa văn tinh xảo, màu sắc trang nhã, họa tiết là chín con rồng cổ đang bay qua dạng mây, mang phong thái cung đình. Trong chiếc hộp là loại gấm Tô Châu – một trong những loại gấm nổi tiếng nhất Hoa Hạ, chỉ riêng chiếc hộp gấm này đã rất có giá trị.
Sự xuất hiện của chiếc hộp gấm ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Anh cả của nhà họ Hiên nói: “Em cứ tưởng viên đan dược vừa được đấu giá đêm nay đã là bảo vật quý giá nhất rồi, hóa ra đêm nay còn có bảo vật quý giá hơn nữa. Đêm đấu giá từ thiện năm nay sao thế nhỉ? Tại sao lại nhiều bảo vật quý giá lại đột nhiên xuất hiện như vậy?"
"Chỉ riêng chiếc hộp gấm này cũng đã có giá trị rất cao rồi, dự đoán bảo vật trong hộp gấm sẽ bán được ít nhất hai trăm triệu chăng?", anh hai nhà họ Hiên nói.
Hàn Vũ Triết ngồi ở phía sau không nhìn rõ, hắn nhìn thấy bảo vật giá trị nhất xuất hiện trong buổi đấu giá, lập tức đứng dậy, cố gắng vươn người về phía trước.
Đồng thời, hắn khinh thường liếc nhìn bóng lưng của Lý Thiệu Minh: "Rác rưởi, vẫn ngồi ở hàng thứ nhất, từ khi bắt đầu cho đến tận bây giờ vẫn không mua được một bộ bảo vật nào, không bằng tao. Bảo vật cuối cùng của đêm đấu giá này, đoán chắc ngay cả sờ thôi mày cũng không sờ vào nổi”.
“Cậu Hàn, bảo bối cuối cùng này hẳn là rất tuyệt vời đúng không?”, Thẩm Sơ Hạ hỏi.
“Dù sao thì Lý Thiệu Minh cũng không mua được”, Hàn Vũ Triết cười khẩy.
Tuy nhiên, khi cô gái xinh đẹp đặt hộp gấm lên bàn đấu giá, sau đó từ từ mở hộp gấm ra, rất nhiều người nhìn thấy hộp gấm xong đều cảm thấy thất vọng.
Cùng lúc đó, hình ảnh bảo vật bên trong hộp gấm xuất hiện trong bản trình chiếu.
Tất cả các khách mời đều cau mày.
Đây là gì? Một thanh sắt gỉ?
Một trong hai Nam Bắc Song Tôn của giới võ lâm Hoa Hạ - gia tộc Diệp Hách Na Lạp là một hoàng tộc suy tàn dưới thời Mãn Thanh. Tuy rằng phong độ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp đã khiêm tốn hơn, không chỉ là ngoài xã hội, mà dù là ở trong giới võ lâm đều ít khi xuất hiện, nhưng vẫn có một số gia đình giàu có biết đến sự tồn tại của gia tộc Diệp Hách Na Lạp. Họ biết rằng gia tộc Diệp Hách Na Lạp có rất nhiều bảo vật từ thời Mãn Thanh, cho dù gia tộc Diệp Hách Na Lạp tùy ý đưa cho Hàn Phúc Giả một bảo vật nào đó để đem ra đấu giá thì đó cũng phải là một bảo vật có giá trị. Nhưng lần này, gia tộc Diệp Hách Na Lạp lại quyên tặng một bảo vật cũng hơi thảm hại rồi nhỉ?
Chỉ nhìn thấy một thanh sắt gỉ màu đen trong chiếc hộp gấm thêu hoa văn tinh xảo, thanh sắt gỉ dài khoảng hai mét, giống như một cái chày giặt đồ màu đen.
Hơn nữa, thanh sắt đó bị gỉ cho nên đã làm bẩn mảnh vải lụa bên trong hộp gấm, trông rất nhếch nhác.
Thứ này, trông giống như một thanh sắt vụn đã bị gỉ sét nhiều năm, gia tộc Diệp Hách Na Lạp là con cháu của hoàng tộc, lại quyên tặng đồ như vậy để bán đấu giá?
Bọn họ nghèo rồi sao?
"Năm ngoái, gia tộc Diệp Hách Na Lạp đã quyên tặng một cặp ly Cửu Long Ngọc, được bán với giá ba trăm triệu. Năm nay, cô Bích Tỷ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp lại quyên tặng một bảo vật, vô cùng cảm ơn cô Bích Tỷ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp, giá khởi điểm cô ta đưa cho tôi là một tỷ, mời mọi người cùng tiến hành cạnh tranh đấu giá”, Hàn Phúc Giả mỉm cười với mọi người.
“Thanh sắt gỉ đó mà lại đấu giá một tỷ ư?”, một doanh nhân giàu có không biết rõ lai lịch của gia tộc Diệp Hách Na Lạp, lập tức lớn tiếng nói.
"Giám đốc Hàn, ông nhầm rồi phải không? Đây thực sự là bảo vật do gia tộc Diệp Hách Na Lạp quyên tặng cho ông à? Đây không phải chỉ là thanh sắt gỉ thôi sao?", lại một doanh nhân giàu có khác lên tiếng.
"Thứ này, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không đáng giá tới một tỷ. Cho dù là thanh chày sắt của nhà thơ Lý Thái Bạch, hay cây gậy sắt được mài thành cây kim như trong truyện cũng không đáng giá đến tận một tỷ, đúng không nào?"
"Giám đốc Hàn, ông có thể nói cho chúng tôi nghe cái thanh sắt gỉ này rốt cuộc là thứ gì không? Tại sao lại có giá trị một tỷ? Tôi cũng có chút hiểu biết về đồ cổ, ông có thể để tôi lên sân khấu nghiên cứu kĩ hơn không?”
Không ngờ bảo vật cuối cùng của đêm đấu giá từ thiện hóa ra lại là một thanh sắt gỉ, toàn bộ hội trường lập tức rối tung lên, hơn nữa thanh sắt gỉ này lại được bán với giá một tỷ.
Thanh Phong và Quỷ Đói đều đến đây vì thanh sắt gỉ này, bọn họ đều là những người hiểu biết sâu rộng trong giới võ lâm, nên đã dự đoán gia tộc Diệp Hách Na Lạp sẽ quyên tặng một món đồ vật vô cùng đặc biệt. Cô Bích Tỷ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp lại đưa cái giá một tỷ cho Hàn Phúc Giả để bán đấu giá thì thanh sắt gỉ này nhất định là một bảo vật tuyệt thế.
Nhưng cả hai người dường như chết lặng khi tận mắt nhìn thấy thanh sắt gỉ trên sân khấu.
Thứ này, trông không giống một bảo vật có giá trị. Bọn họ đoán rằng, có một số bảo vật có thể bị cũ đi theo năm tháng, cũng có thể bởi vì cách bảo quản kém, nên lớp ngoài sẽ tạo thành một gỉ dày đặc bên ngoài thanh sắt. Nhưng thanh sắt gỉ này đã mục nát thành ra như thế này, cho dù bên trong có bảo vật gì đi chăng nữa chắc cũng bị hư hại hết rồi.
Cả hai bọn họ đều là những cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng võ lâm Hoa Hạ với khối tài sản kếch xù. Thanh Phong có giá trị tài sản là mười tỷ, còn Quỷ Đói có khối tài sản tám tỷ.
Một tỷ cũng không phải là lớn đối với bọn họ, nhưng cũng không phải là nhỏ. Bỏ ra một tỷ mua bảo vật cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như mua phải một thứ rách nát thì đó không phải là thua lỗ rồi sao?
Thanh sắt gỉ rách nát này, dù bán sắt vụn cũng chẳng đáng là bao.
“Sư phụ, thanh sắt gỉ này chắc không đáng giá một tỷ đâu nhỉ?”, Hàn Bân biết Thanh Phong có tiền, hắn nói nhỏ với Thanh Phong.
“Để sư phụ ngẫm nghĩ một lát”, Thanh Phong cảm thấy hơi đau đầu, ông ta nghĩ mua thứ rác rưởi này về nếu như thua lỗ, ông ta mất tiền thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu để chuyện này lan truyền ra bên ngoài khiến bản thân bị mất mặt thì đó mới là chuyện lớn.
Nghe nói Bích Tỷ là gia chủ mới của gia tộc Diệp Hách Na Lạp - một trong hai Nam Bắc Song Tôn của giới võ lâm, cô ta có tính cách ngỗ ngược, tâm trạng vui buồn thất tường, chẳng lẽ cô ta cố tình giở trò với bọn họ?
Cô ta chỉ mới mười tám tuổi, thật sự có thể làm ra mọi chuyện.
Cô ta cũng là cao thủ Thần Cấp cấp cao, thiên tài tuyệt thế, trong gia tộc có một lực lượng các vệ sĩ cao thủ, cho dù thật sự bị cô ta chơi xỏ, thì cũng không thể trách tội cô ta được.
Làm sao đây…
“Một tỷ, tôi mua thanh sắt gỉ này”, đột nhiên, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng giơ tay phải lên rồi bình tĩnh nói.
Nhiều người nhìn Hàn Phúc Giả bằng ánh mắt thán phục, thầm nghĩ trong lòng rằng nhà họ Hàn ở thành phố cảng biển đúng là có thực lực.
Hàn Bân càng không thể che giấu nổi sự phấn khích.
Trong lòng hắn nghĩ rằng mọi chuyện tốt đẹp rồi, hắn là cao thủ của nhà họ Hàn, bây giờ đã ở cảnh giới Tông Sư cấp cao, cần đến bộ đan dược này hỗ trợ mới có thể đột phá trở thành cao thủ Thần Cấp.
Chú ba của hắn đã mua bộ đan dược trị giá một trăm triệu, chẳng phải là muốn tặng nó cho hắn sao? Bố của hắn là chủ tịch của một thành phố, lại sắp được thăng chức lên làm phó chủ tịch tỉnh, sao Hàn Phúc Giả dám không tặng cho hắn những thứ tốt được chứ?
Hắn không khỏi khẽ liếm mép, lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, nghe nói anh là cao thủ Thần Cấp? Tôi không quan tâm đến cái cao thủ Thần Cấp này của anh là thật hay là giả. Có ba viên đan dược này, tôi sẽ trở thành cao thủ Thần Cấp thực sự. Bây giờ tôi có tiền, có sức mạnh, có thân phận, có địa vị, nắm trong tay tuyệt thế võ công, để tôi xem anh làm sao để đối đầu với tôi!
Hàn Phúc Giả sai người cất giữ viên đan dược, chỉ chờ đến lúc buổi đấu giá kết thúc, ông ấy sẽ tự tay tặng cho Lý Thiệu Minh.
"Hàn Phúc Giả, rốt cuộc thì đến khi nào thanh sắt của gia tộc Diệp Hách Na Lạp mới được đưa ra đấu giá? Nhanh lên, để chúng tôi chờ đợi như vậy phiền chết đi được!”, Cửu Văn Long có tai mắt ở bên cạnh Hàn Phúc Giả, hắn biết rằng ngoài thanh sắt đó thì còn có một bộ đan dược sẽ được bán đấu giá vào hôm nay, hắn dự định mua ba viên đan dược này để kiếm thêm một ít tiền. Nhưng không ngờ Hàn Phúc Giả lại tự ra tay mua nó, trong lòng hắn vô cùng tức giận. Càng ngày hắn càng coi Hàn Phúc Giả như một cái đinh trong mắt, nếu như Hàn Phúc Giả còn ở trong cái tỉnh này thì hắn vẫn cảm thấy cổ họng như đang bị mắc xương cá.
Hết lần này đến lần khác đều không thể động được vào Hàn Phúc Giả.
“Mang thanh sắt của cô Bích Tỷ quyên tặng ra đây đi”, Hàn Phúc Giả nói nhỏ với người đứng bên cạnh ông ấy.
Chẳng mấy chốc, một cô gái xinh đẹp từ phía sau sân khấu bước ra, cầm một chiếc hộp gấm lụa màu vàng. Chiếc hộp gấm thêu hoa văn tinh xảo, màu sắc trang nhã, họa tiết là chín con rồng cổ đang bay qua dạng mây, mang phong thái cung đình. Trong chiếc hộp là loại gấm Tô Châu – một trong những loại gấm nổi tiếng nhất Hoa Hạ, chỉ riêng chiếc hộp gấm này đã rất có giá trị.
Sự xuất hiện của chiếc hộp gấm ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Anh cả của nhà họ Hiên nói: “Em cứ tưởng viên đan dược vừa được đấu giá đêm nay đã là bảo vật quý giá nhất rồi, hóa ra đêm nay còn có bảo vật quý giá hơn nữa. Đêm đấu giá từ thiện năm nay sao thế nhỉ? Tại sao lại nhiều bảo vật quý giá lại đột nhiên xuất hiện như vậy?"
"Chỉ riêng chiếc hộp gấm này cũng đã có giá trị rất cao rồi, dự đoán bảo vật trong hộp gấm sẽ bán được ít nhất hai trăm triệu chăng?", anh hai nhà họ Hiên nói.
Hàn Vũ Triết ngồi ở phía sau không nhìn rõ, hắn nhìn thấy bảo vật giá trị nhất xuất hiện trong buổi đấu giá, lập tức đứng dậy, cố gắng vươn người về phía trước.
Đồng thời, hắn khinh thường liếc nhìn bóng lưng của Lý Thiệu Minh: "Rác rưởi, vẫn ngồi ở hàng thứ nhất, từ khi bắt đầu cho đến tận bây giờ vẫn không mua được một bộ bảo vật nào, không bằng tao. Bảo vật cuối cùng của đêm đấu giá này, đoán chắc ngay cả sờ thôi mày cũng không sờ vào nổi”.
“Cậu Hàn, bảo bối cuối cùng này hẳn là rất tuyệt vời đúng không?”, Thẩm Sơ Hạ hỏi.
“Dù sao thì Lý Thiệu Minh cũng không mua được”, Hàn Vũ Triết cười khẩy.
Tuy nhiên, khi cô gái xinh đẹp đặt hộp gấm lên bàn đấu giá, sau đó từ từ mở hộp gấm ra, rất nhiều người nhìn thấy hộp gấm xong đều cảm thấy thất vọng.
Cùng lúc đó, hình ảnh bảo vật bên trong hộp gấm xuất hiện trong bản trình chiếu.
Tất cả các khách mời đều cau mày.
Đây là gì? Một thanh sắt gỉ?
Một trong hai Nam Bắc Song Tôn của giới võ lâm Hoa Hạ - gia tộc Diệp Hách Na Lạp là một hoàng tộc suy tàn dưới thời Mãn Thanh. Tuy rằng phong độ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp đã khiêm tốn hơn, không chỉ là ngoài xã hội, mà dù là ở trong giới võ lâm đều ít khi xuất hiện, nhưng vẫn có một số gia đình giàu có biết đến sự tồn tại của gia tộc Diệp Hách Na Lạp. Họ biết rằng gia tộc Diệp Hách Na Lạp có rất nhiều bảo vật từ thời Mãn Thanh, cho dù gia tộc Diệp Hách Na Lạp tùy ý đưa cho Hàn Phúc Giả một bảo vật nào đó để đem ra đấu giá thì đó cũng phải là một bảo vật có giá trị. Nhưng lần này, gia tộc Diệp Hách Na Lạp lại quyên tặng một bảo vật cũng hơi thảm hại rồi nhỉ?
Chỉ nhìn thấy một thanh sắt gỉ màu đen trong chiếc hộp gấm thêu hoa văn tinh xảo, thanh sắt gỉ dài khoảng hai mét, giống như một cái chày giặt đồ màu đen.
Hơn nữa, thanh sắt đó bị gỉ cho nên đã làm bẩn mảnh vải lụa bên trong hộp gấm, trông rất nhếch nhác.
Thứ này, trông giống như một thanh sắt vụn đã bị gỉ sét nhiều năm, gia tộc Diệp Hách Na Lạp là con cháu của hoàng tộc, lại quyên tặng đồ như vậy để bán đấu giá?
Bọn họ nghèo rồi sao?
"Năm ngoái, gia tộc Diệp Hách Na Lạp đã quyên tặng một cặp ly Cửu Long Ngọc, được bán với giá ba trăm triệu. Năm nay, cô Bích Tỷ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp lại quyên tặng một bảo vật, vô cùng cảm ơn cô Bích Tỷ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp, giá khởi điểm cô ta đưa cho tôi là một tỷ, mời mọi người cùng tiến hành cạnh tranh đấu giá”, Hàn Phúc Giả mỉm cười với mọi người.
“Thanh sắt gỉ đó mà lại đấu giá một tỷ ư?”, một doanh nhân giàu có không biết rõ lai lịch của gia tộc Diệp Hách Na Lạp, lập tức lớn tiếng nói.
"Giám đốc Hàn, ông nhầm rồi phải không? Đây thực sự là bảo vật do gia tộc Diệp Hách Na Lạp quyên tặng cho ông à? Đây không phải chỉ là thanh sắt gỉ thôi sao?", lại một doanh nhân giàu có khác lên tiếng.
"Thứ này, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không đáng giá tới một tỷ. Cho dù là thanh chày sắt của nhà thơ Lý Thái Bạch, hay cây gậy sắt được mài thành cây kim như trong truyện cũng không đáng giá đến tận một tỷ, đúng không nào?"
"Giám đốc Hàn, ông có thể nói cho chúng tôi nghe cái thanh sắt gỉ này rốt cuộc là thứ gì không? Tại sao lại có giá trị một tỷ? Tôi cũng có chút hiểu biết về đồ cổ, ông có thể để tôi lên sân khấu nghiên cứu kĩ hơn không?”
Không ngờ bảo vật cuối cùng của đêm đấu giá từ thiện hóa ra lại là một thanh sắt gỉ, toàn bộ hội trường lập tức rối tung lên, hơn nữa thanh sắt gỉ này lại được bán với giá một tỷ.
Thanh Phong và Quỷ Đói đều đến đây vì thanh sắt gỉ này, bọn họ đều là những người hiểu biết sâu rộng trong giới võ lâm, nên đã dự đoán gia tộc Diệp Hách Na Lạp sẽ quyên tặng một món đồ vật vô cùng đặc biệt. Cô Bích Tỷ của gia tộc Diệp Hách Na Lạp lại đưa cái giá một tỷ cho Hàn Phúc Giả để bán đấu giá thì thanh sắt gỉ này nhất định là một bảo vật tuyệt thế.
Nhưng cả hai người dường như chết lặng khi tận mắt nhìn thấy thanh sắt gỉ trên sân khấu.
Thứ này, trông không giống một bảo vật có giá trị. Bọn họ đoán rằng, có một số bảo vật có thể bị cũ đi theo năm tháng, cũng có thể bởi vì cách bảo quản kém, nên lớp ngoài sẽ tạo thành một gỉ dày đặc bên ngoài thanh sắt. Nhưng thanh sắt gỉ này đã mục nát thành ra như thế này, cho dù bên trong có bảo vật gì đi chăng nữa chắc cũng bị hư hại hết rồi.
Cả hai bọn họ đều là những cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng võ lâm Hoa Hạ với khối tài sản kếch xù. Thanh Phong có giá trị tài sản là mười tỷ, còn Quỷ Đói có khối tài sản tám tỷ.
Một tỷ cũng không phải là lớn đối với bọn họ, nhưng cũng không phải là nhỏ. Bỏ ra một tỷ mua bảo vật cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như mua phải một thứ rách nát thì đó không phải là thua lỗ rồi sao?
Thanh sắt gỉ rách nát này, dù bán sắt vụn cũng chẳng đáng là bao.
“Sư phụ, thanh sắt gỉ này chắc không đáng giá một tỷ đâu nhỉ?”, Hàn Bân biết Thanh Phong có tiền, hắn nói nhỏ với Thanh Phong.
“Để sư phụ ngẫm nghĩ một lát”, Thanh Phong cảm thấy hơi đau đầu, ông ta nghĩ mua thứ rác rưởi này về nếu như thua lỗ, ông ta mất tiền thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu để chuyện này lan truyền ra bên ngoài khiến bản thân bị mất mặt thì đó mới là chuyện lớn.
Nghe nói Bích Tỷ là gia chủ mới của gia tộc Diệp Hách Na Lạp - một trong hai Nam Bắc Song Tôn của giới võ lâm, cô ta có tính cách ngỗ ngược, tâm trạng vui buồn thất tường, chẳng lẽ cô ta cố tình giở trò với bọn họ?
Cô ta chỉ mới mười tám tuổi, thật sự có thể làm ra mọi chuyện.
Cô ta cũng là cao thủ Thần Cấp cấp cao, thiên tài tuyệt thế, trong gia tộc có một lực lượng các vệ sĩ cao thủ, cho dù thật sự bị cô ta chơi xỏ, thì cũng không thể trách tội cô ta được.
Làm sao đây…
“Một tỷ, tôi mua thanh sắt gỉ này”, đột nhiên, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng giơ tay phải lên rồi bình tĩnh nói.
Danh sách chương