Khi Lâm Thiến ra ngoài, Lâm Dực trên giường mở mắt ra: “Ông nội, chị gái sẽ bị thương đó.”
Ông nội Lâm đã già, vì buồn ngủ nên không nghe thấy.
Lâm Thiền đậu xe trước ảnh thị Giang Tả.
Không lâu sau, Lâm Khinh Khinh xuống xe của Vân Thư: “Tiểu Thư, cậu về nhà trước đi, tớ đến công ty, Mẫn Thận nói buổi tối tan làm đến đón tớ.”
Vân Thư đồng ý, cô khởi động xe rời đi trước.
Lâm Thiền nhìn xe của Vân Thư rồi nhìn chiếc xe cô ta đang lái, kém hơn không phải một hai bậc, Lâm Thiến ghen tị với Vân Thư cộng thêm nỗi hận Lâm Khinh Khinh khiến cô ta không thể chịu đựng được nữa, cô ta bước ra khỏi xe, lao tới trước mặt Lâm Khinh Khinh.
Khi không ai để ý, mặt của Lâm Khinh Khinh đã bị tát.
Cảnh tượng này tình cờ bị An Kỳ trên lầu nhìn thấy.
“Khinh Khinh bị đánh rồi.”
Các nhân viên của bộ phận quan hệ đối ngoại nghiêng người qua cửa sổ, nhìn xuống, như thế này ổn không?
Bắt nạt người của ảnh thị Giang Tả trước ảnh thị Giang Tả?
Các nhân viên của bộ phận quan hệ đối ngoại đều lao xuống, xuất hiện ở tầng dưới.
Lâm Thiến cào Lâm Khinh Khinh trước cửa, móng tay cô ta trực tiếp cào vào má Lâm Khinh Khinh.
Mùa hè, Lâm Khinh Khinh mặc quần áo mỏng, tay cũng bị cào xước.
Bạch Anh cũng nghe nói có người đánh nhau trước Giang Tả.
Cô ấy lại nghe nói đó là Lâm Thiền, cựu nghệ sĩ của ảnh thị Hàn Hoặc. Mẹ nó, tôi đánh chết cô.
Cô áy bỏ đồ đạc của mình, lao ra ngoài, ngay lập tức tham chiến.
Lâm Thiến và Lâm Khinh Khinh nhanh chóng bị nhân viên của bộ phận đối ngoại tách ra.
Phong cách làm việc của nhân viên bộ phận quan hệ đối ngoại không cứng rắn như Bạch Anh.
Bạch Anh vừa tiến lên đã đá một cái.
“Mẹ nó, dám bắt nạt người Giang Tả chúng tôi, không biết mỗi người chúng tôi đều học một lớp võ thuật à, nếu muốn trải nghiệm thì hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô.” Bạch Anh lại đá.
Phía sau quản lý của Bạch Anh sợ đến phát điên, xung quanh có nhiều phóng viên như vậy, chuyện này sắp được đưa tin rồi.
Lâm Thiến tương đối béo, sau khi bị đánh hai hoặc ba cái, cô ta đã đẩy Bạch Anh xuống đất.
“Trời ạ, chẳng trách cô là cựu nghệ sĩ, vừa xấu vừa béo.” Bạch Anh đứng lên từ dưới đất, võ người, chuẩn bị lao lên thì lại bị quản lý ngăn lại.
Lâm Khinh Khinh bực mình, đẩy An Kỳ đang bảo vệ cô áy ra, tiến lên túm tóc Lâm Thiến, giật mạnh.
Anh Giang Quý nói với cô ấy nếu đánh nhau với một cô gái, phải giật tóc, dáng vẻ hung dữ thì phải hung dữ, ít nhát là không được thua.
Lâm Khinh Khinh tát vào mặt Lâm Thiến mấy cái.
Cô ấy tức giận đến mức không còn biết làm thế nào để báo đáp Lâm Thiến.
Lâm Khinh Khinh giơ chân lên, đá thẳng vào sườn Lâm Thiến.
Lúc này, cô ấy chỉ có thể nghĩ đến khoảng thời gian Giang Quý dạy cô ấy đánh nhau với Vân Thư, chỗ nào đau thì đánh chỗ đó.
Không đánh chết là được.
Ông nội Lâm đã già, vì buồn ngủ nên không nghe thấy.
Lâm Thiền đậu xe trước ảnh thị Giang Tả.
Không lâu sau, Lâm Khinh Khinh xuống xe của Vân Thư: “Tiểu Thư, cậu về nhà trước đi, tớ đến công ty, Mẫn Thận nói buổi tối tan làm đến đón tớ.”
Vân Thư đồng ý, cô khởi động xe rời đi trước.
Lâm Thiền nhìn xe của Vân Thư rồi nhìn chiếc xe cô ta đang lái, kém hơn không phải một hai bậc, Lâm Thiến ghen tị với Vân Thư cộng thêm nỗi hận Lâm Khinh Khinh khiến cô ta không thể chịu đựng được nữa, cô ta bước ra khỏi xe, lao tới trước mặt Lâm Khinh Khinh.
Khi không ai để ý, mặt của Lâm Khinh Khinh đã bị tát.
Cảnh tượng này tình cờ bị An Kỳ trên lầu nhìn thấy.
“Khinh Khinh bị đánh rồi.”
Các nhân viên của bộ phận quan hệ đối ngoại nghiêng người qua cửa sổ, nhìn xuống, như thế này ổn không?
Bắt nạt người của ảnh thị Giang Tả trước ảnh thị Giang Tả?
Các nhân viên của bộ phận quan hệ đối ngoại đều lao xuống, xuất hiện ở tầng dưới.
Lâm Thiến cào Lâm Khinh Khinh trước cửa, móng tay cô ta trực tiếp cào vào má Lâm Khinh Khinh.
Mùa hè, Lâm Khinh Khinh mặc quần áo mỏng, tay cũng bị cào xước.
Bạch Anh cũng nghe nói có người đánh nhau trước Giang Tả.
Cô ấy lại nghe nói đó là Lâm Thiền, cựu nghệ sĩ của ảnh thị Hàn Hoặc. Mẹ nó, tôi đánh chết cô.
Cô áy bỏ đồ đạc của mình, lao ra ngoài, ngay lập tức tham chiến.
Lâm Thiến và Lâm Khinh Khinh nhanh chóng bị nhân viên của bộ phận đối ngoại tách ra.
Phong cách làm việc của nhân viên bộ phận quan hệ đối ngoại không cứng rắn như Bạch Anh.
Bạch Anh vừa tiến lên đã đá một cái.
“Mẹ nó, dám bắt nạt người Giang Tả chúng tôi, không biết mỗi người chúng tôi đều học một lớp võ thuật à, nếu muốn trải nghiệm thì hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô.” Bạch Anh lại đá.
Phía sau quản lý của Bạch Anh sợ đến phát điên, xung quanh có nhiều phóng viên như vậy, chuyện này sắp được đưa tin rồi.
Lâm Thiến tương đối béo, sau khi bị đánh hai hoặc ba cái, cô ta đã đẩy Bạch Anh xuống đất.
“Trời ạ, chẳng trách cô là cựu nghệ sĩ, vừa xấu vừa béo.” Bạch Anh đứng lên từ dưới đất, võ người, chuẩn bị lao lên thì lại bị quản lý ngăn lại.
Lâm Khinh Khinh bực mình, đẩy An Kỳ đang bảo vệ cô áy ra, tiến lên túm tóc Lâm Thiến, giật mạnh.
Anh Giang Quý nói với cô ấy nếu đánh nhau với một cô gái, phải giật tóc, dáng vẻ hung dữ thì phải hung dữ, ít nhát là không được thua.
Lâm Khinh Khinh tát vào mặt Lâm Thiến mấy cái.
Cô ấy tức giận đến mức không còn biết làm thế nào để báo đáp Lâm Thiến.
Lâm Khinh Khinh giơ chân lên, đá thẳng vào sườn Lâm Thiến.
Lúc này, cô ấy chỉ có thể nghĩ đến khoảng thời gian Giang Quý dạy cô ấy đánh nhau với Vân Thư, chỗ nào đau thì đánh chỗ đó.
Không đánh chết là được.
Danh sách chương