Lâm Thiên bị đánh đến đau đớn, Lâm Khinh Khinh cũng không quan tâm.

Những người ở bộ phận quan hệ đối ngoại xung quanh thấy người của bọn họ không ở thế bát lợi, cũng không ngăn lại, cứ đánh, không đánh được nữa, thì có Bạch Anh.

Bạch Anh ở một bên mắng phóng viên ngồi xỏổm xung quanh: “Ai dám chụp thì tôi đánh người đó.”

Quản lý: Sao lại tìm người ngu ngốc như vậy làm nghệ sĩ chứ.

Đới Tường là đàn ông, anh ấy chỉ xuất hiện để ngăn chặn trò hề này.

Bạch Anh đứng phía sau Đới Tường: “Nếu anh dám bảo vệ Lâm Thiến, thì em sẽ chia tay.”

Phóng viên: Chết tiệt, mình đã biết chuyện gì vậy?

Phim giả tình thật sao.

Đới Tường gọi cảnh sát xong vội vàng quay lại để dỗ dành bạn gái.

“Em yêu, nếu anh đi theo rồi xem đánh nhau ở dưới, liệu anh có còn là đàn ông không? Em có còn thích anh không?” Đới Tường vẫn giữ Bạch Anh để ngăn cô ấy.

“Những gì anh vừa làm là những gì một người đàn ông nên làm, cũng là thứ mà người Giang Tả nên làm. Phụ nữ các em có thể đứng phía sau anh, xem kịch, anh là đàn ông cũng đứng phía sau, em nghĩ như nào? Khinh Khinh là vợ thị trưởng Tạ, báo cảnh sát đối với Khinh Khinh chỉ có lợi, không có hại, kiểu gì cũng tốt hơn chuyện cô ấy lên báo, sau đó thị trưởng Tạ bị hỗ thẹn, nhà họ Tạ cũng sẽ mắt mặt.”

Lúc này, Bạch Anh cảm thầy Đới Tường là một người đàn ông ngay thẳng, có thể kết hôn.

Lần đầu tiên, lúc đánh nhau với Tần Tranh Tranh, Đới Tường đã bảo vệ cô ấy khỏi bị thương. Sau đó, CP xào thành thật, cô ấy mượn dư luận đồng ý hẹn hò với Đới Tường. Sau đó, Đới Tường đã làm nhiều việc mà một người đàn ông lương thiện nên làm để cô ấy không phải ghen, anh ấy đã ném vai nam chính, đây là sự yên tâm mà bạn trai nên có.

Ngọn lửa của Bạch Anh đến nhanh, đi cũng nhanh.

“Đới Tường, anh yêu em không?” Bạch Ưng đứng ở bên trong đại sảnh Giang Tả hỏi.

Đói Tường cười nói: “Có phải em bị ngốc không?

Nếu không yêu em lại liều mạng bảo vệ em sao?”

Bạch Anh vòng tay qua eo Đới Tường, hỏi: “Vậy anh có muốn vợ không? Cô ấy xinh đẹp, chân dài hơi hung dữ, thích đánh nhau.”

Đầu Đới Tường lập tức trống không, không còn gì.

Tại sao Bạch Anh nói giống cô ấy vậy?

“Có phải muốn gả cho anh không?” Nhẫn cầu hôn còn chưa mua, còn chưa công khai, còn chưa mua nhà tân hôn, tiền sính lễ cũng chưa chuẩn bị xong, cứ như vậy cưới Bạch Anh, đi theo anh ấy liệu có phải chịu ấm ức không?

Bạch Anh hỏi: “Anh cưới không?”

Đới Tường liễm môi, nói: “Bạch Anh, hay là em nghĩ lại xem?”

Bạch Anh nghe vậy nói: “Anh không muốn cưới em?” Cô ấy chau mày, cô ấy đã nói như vậy, anh ấy còn không chịu? Cảm giác bắt bình lan tỏa từ tận đáy lòng.

“Em chỉ tùy tiện nói thôi, đừng tưởng thật.”

Đới Tường siết chặt nắm tay: “Bạch Anh, em có chê anh không nhà không nhẫn cầu hôn em không?”

“Anh có tiền tiết kiệm không?”

“Gó”

“Vậy em không chê.” Lúc này Bạch Anh đã biết đáp án.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện