Bà Vân mặc đồ ngủ nửa đường đón lầy thăng nhóc: “Sao lại trở về vậy?”
“Mẹ, chăm đứa trẻ giúp con một lúc, con về phòng ngủ bù.”
Vân Thư nói xong, đây cửa phòng mình nằm sắp trên giường lớn mềm mại ngủ say.
Cậu bé rời khỏi vòng tay của mẹ, cái miệng nhỏ nhắn của mình bĩu lên, bắt đầu áp ủ, chuẩn bị khóc lóc, bà Vân Tiêu Thân Tài không khóc không khóc, để bà ngoại đưa con đi tìm mẹ.
Nói xong, bà Vân ôm thăng bé vào phòng của con gái, đặt tháng bé bên cạnh Vân Thư: “Ở bên cạnh mẹ rồi nè.
Vân Thư ngủ, bà Vân chăm sóc thăng bé.
Từ sau khi Vân Thư mười sáu tuổi thì ông Vân không đến phòng của cô nữa.
Hôm nay ông ấy cũng chỉ đứng ở cửa phòng nói với bà Vân Vợ, hôm nay bà đừng đến công ty nữa, ở nhà chăm Tiểu Thân Tài đi. Gần đây Mẫn Hành đi công tác nước ngoài, có lẽ là Tiểu Thần Tài quậy khiến con gái không ngủ đủ giấc, để con bé ngủ thêm một chút đi.
Bà Vân là nghe ông Vân sắp xếp: “Được, vậy buổi tối ông về sớm một chút.
Chuyện lo lăng của Vân Thư là ban đêm thằng bé không ngủ làm hao cơ thể khó chịu, Lâm Khinh Khinh chính là trong lòng khó chịu.
Bệnh của Lâm Dực chỉ được cải thiện đôi chút, muốn cậu ấy giông như lúc trước, không sợ người, đi ra ngoài đi học bình thường, điểm này Lâm Dực đều không khắc phục được.
Tạ Mẫn Thận: “Khinh Khinh, để Tiểu Dực thôi học đi.
Khinh Khinh chau mày, cô ấy hỏi: “Tại sao vậy Mẫn Thận? Ở trường có nhiều bạn cùng lớp và giáo viên, không có lợi cho sự phục hồi của em ấy sao?
MẫnThận lắc đâu: “Nêu như em ấy vẫn không giao lưu với người khác, trong mắt giáo viên chính là một người khác điều này sẽ làm bệnh tình nặng thêm, đua Tiểu Dực đến nhà chúng ta, chúng ta chăm sóc đi “Của ải của ông nội không qua được.”
Tạ Mẫn Thận dùng sức ôm Lâm Khinh Khinh nói: “Đợi tin tức của anh.” Nói xong, còn không quên chiếm tiện nghỉ Lâm Khinh Khinh: “Mỗi ngày anh đều hôn em. không cảm thấy chán sao?
Tạ Mẫn Thận lại giơ tay lên đánh vào sau đầu của cô ây một cái: “Môi ngày anh ức hiếp em còn không chán, sao hồn lại chán được? Em cũng không phải là mỡ lợn, anh hôn cả đời cũng không chán.
Lâm Khinh Khinh: Đây là câu nói tình cảm sến súa gì vậy?
Mẫn Thận nhân lúc buổi trưa nghỉ ngơi, một mình đi gặp Lâm, nói ra toàn bộ tình hình của Lâm Dực.
Ông nội Lâm nghe xong, hồi hận không thôi: “Là lỗi của ông.”
Ông nội, ông nhốt mình và Tiêu Dực ở trong phòng, đây quả thật là lỗi của ông, Tiểu Dực vốn chậm chạp, hiện tại tự kỷ, lời nói đều bắt lợi, con đã cho người đi làm thủ tục thôi học, tính đón Tiểu Dực về nhà ở.” Tạ Mẫn Thận lại nói: “Ông nội, ông cũng giúp bọn con chăm sóc Tiểu Dực đôi chút, ban gày Khinh Khinh phải đi học, con phải đi làm, ông hãy dẫn Tiêu Dực đi dạo ở quanh nhà họ Tạ.”
Ông nội Lâm: “Mẫn Thận, ông nội muốn dẫn Tiểu Dực về.”
“Về quê để Tiểu Dục cứ ngây ngốc như Vậy mãi sao? Đến tuổi cũng tìm một cô vợ ngốc nghếch sống hét đời này?
Khinh Khinh liều mạng kiếm tiền như vậy là vì cái gì? Chính là vì dẫn Tiểu Dực đi khám bệnh cho dù đến già, Khinh Khinh cũng sẽ không bỏ cuộc, ông nội bây giờ ông về quê chính là đang làm tổn thương trái tim Khinh Khinh. Cô ấy cố gắng đưa hai người đến thành phô, ông lại trốn tránh muốn dẫn Tiêu Dực trở về, kỹ thuật y tế hiện tại phát triển như vậy, bệnh của Tiêu Dục chỉ cần phối hợp với bác sĩ nhất định sẽ có Khả nang cải thiện, nếu ông dẫn em ấy đi, đó cũng là hại đời Tiêu Dực.” Tạ Mẫn Thận nói chuyện cường ngạnh không dê nghe, nhưng anh ấy nói đều là sự thật.
Nếu thật sự tìm cho Tiểu Dực một CÔ Vợ ngốc, vậy sau khi ông nội không còn gánh nặng trên người Lâm Khinh Khinh càng nặng, không chỉ phải chăm sóc em trai ngốc nghếch mà còn có thêm một em dâu ngốc nghêch Ông Lâm ngồi dưới gốc cây cúi đầu, ông áy không biết phải làm gì Ông áy vốn muón buông bỏ
Tiểu Dực giống như Tạ Mẫn Thận nói, lúc đến tuổi sẽ tìm một cô Vợ cũng có khuyết điểm như vậy ông áy chết cũng nhắm mắt Căn của nhà họ Lâm đút rễ tại đây thì cứ đứt thôi, ông ấy xuông dưới nhận tội với liệt tổ liệt tông.
“Mẹ, chăm đứa trẻ giúp con một lúc, con về phòng ngủ bù.”
Vân Thư nói xong, đây cửa phòng mình nằm sắp trên giường lớn mềm mại ngủ say.
Cậu bé rời khỏi vòng tay của mẹ, cái miệng nhỏ nhắn của mình bĩu lên, bắt đầu áp ủ, chuẩn bị khóc lóc, bà Vân Tiêu Thân Tài không khóc không khóc, để bà ngoại đưa con đi tìm mẹ.
Nói xong, bà Vân ôm thăng bé vào phòng của con gái, đặt tháng bé bên cạnh Vân Thư: “Ở bên cạnh mẹ rồi nè.
Vân Thư ngủ, bà Vân chăm sóc thăng bé.
Từ sau khi Vân Thư mười sáu tuổi thì ông Vân không đến phòng của cô nữa.
Hôm nay ông ấy cũng chỉ đứng ở cửa phòng nói với bà Vân Vợ, hôm nay bà đừng đến công ty nữa, ở nhà chăm Tiểu Thân Tài đi. Gần đây Mẫn Hành đi công tác nước ngoài, có lẽ là Tiểu Thần Tài quậy khiến con gái không ngủ đủ giấc, để con bé ngủ thêm một chút đi.
Bà Vân là nghe ông Vân sắp xếp: “Được, vậy buổi tối ông về sớm một chút.
Chuyện lo lăng của Vân Thư là ban đêm thằng bé không ngủ làm hao cơ thể khó chịu, Lâm Khinh Khinh chính là trong lòng khó chịu.
Bệnh của Lâm Dực chỉ được cải thiện đôi chút, muốn cậu ấy giông như lúc trước, không sợ người, đi ra ngoài đi học bình thường, điểm này Lâm Dực đều không khắc phục được.
Tạ Mẫn Thận: “Khinh Khinh, để Tiểu Dực thôi học đi.
Khinh Khinh chau mày, cô ấy hỏi: “Tại sao vậy Mẫn Thận? Ở trường có nhiều bạn cùng lớp và giáo viên, không có lợi cho sự phục hồi của em ấy sao?
MẫnThận lắc đâu: “Nêu như em ấy vẫn không giao lưu với người khác, trong mắt giáo viên chính là một người khác điều này sẽ làm bệnh tình nặng thêm, đua Tiểu Dực đến nhà chúng ta, chúng ta chăm sóc đi “Của ải của ông nội không qua được.”
Tạ Mẫn Thận dùng sức ôm Lâm Khinh Khinh nói: “Đợi tin tức của anh.” Nói xong, còn không quên chiếm tiện nghỉ Lâm Khinh Khinh: “Mỗi ngày anh đều hôn em. không cảm thấy chán sao?
Tạ Mẫn Thận lại giơ tay lên đánh vào sau đầu của cô ây một cái: “Môi ngày anh ức hiếp em còn không chán, sao hồn lại chán được? Em cũng không phải là mỡ lợn, anh hôn cả đời cũng không chán.
Lâm Khinh Khinh: Đây là câu nói tình cảm sến súa gì vậy?
Mẫn Thận nhân lúc buổi trưa nghỉ ngơi, một mình đi gặp Lâm, nói ra toàn bộ tình hình của Lâm Dực.
Ông nội Lâm nghe xong, hồi hận không thôi: “Là lỗi của ông.”
Ông nội, ông nhốt mình và Tiêu Dực ở trong phòng, đây quả thật là lỗi của ông, Tiểu Dực vốn chậm chạp, hiện tại tự kỷ, lời nói đều bắt lợi, con đã cho người đi làm thủ tục thôi học, tính đón Tiểu Dực về nhà ở.” Tạ Mẫn Thận lại nói: “Ông nội, ông cũng giúp bọn con chăm sóc Tiểu Dực đôi chút, ban gày Khinh Khinh phải đi học, con phải đi làm, ông hãy dẫn Tiêu Dực đi dạo ở quanh nhà họ Tạ.”
Ông nội Lâm: “Mẫn Thận, ông nội muốn dẫn Tiểu Dực về.”
“Về quê để Tiểu Dục cứ ngây ngốc như Vậy mãi sao? Đến tuổi cũng tìm một cô vợ ngốc nghếch sống hét đời này?
Khinh Khinh liều mạng kiếm tiền như vậy là vì cái gì? Chính là vì dẫn Tiểu Dực đi khám bệnh cho dù đến già, Khinh Khinh cũng sẽ không bỏ cuộc, ông nội bây giờ ông về quê chính là đang làm tổn thương trái tim Khinh Khinh. Cô ấy cố gắng đưa hai người đến thành phô, ông lại trốn tránh muốn dẫn Tiêu Dực trở về, kỹ thuật y tế hiện tại phát triển như vậy, bệnh của Tiêu Dục chỉ cần phối hợp với bác sĩ nhất định sẽ có Khả nang cải thiện, nếu ông dẫn em ấy đi, đó cũng là hại đời Tiêu Dực.” Tạ Mẫn Thận nói chuyện cường ngạnh không dê nghe, nhưng anh ấy nói đều là sự thật.
Nếu thật sự tìm cho Tiểu Dực một CÔ Vợ ngốc, vậy sau khi ông nội không còn gánh nặng trên người Lâm Khinh Khinh càng nặng, không chỉ phải chăm sóc em trai ngốc nghếch mà còn có thêm một em dâu ngốc nghêch Ông Lâm ngồi dưới gốc cây cúi đầu, ông áy không biết phải làm gì Ông áy vốn muón buông bỏ
Tiểu Dực giống như Tạ Mẫn Thận nói, lúc đến tuổi sẽ tìm một cô Vợ cũng có khuyết điểm như vậy ông áy chết cũng nhắm mắt Căn của nhà họ Lâm đút rễ tại đây thì cứ đứt thôi, ông ấy xuông dưới nhận tội với liệt tổ liệt tông.
Danh sách chương