TạMẫn Thận cho ông nội Lâm thời gian suy nghĩ nhưng không nhiêu, anh ấy nhân lúc ông nội Lâm đắn đo thì nói Ông nội, ông có muốn sang năm có chắt ngoại chơi hay không?
Hả?
Khinh Khinh mang thai nhanh như vậy sao? Ông nội Lâm vui mừng nhìn Tạ Mẫn Thận Nhưng Tạ Mẫn Thận lập tức dội nước lạnh: “Hiện tại yẫn chưa mang thai.”
Ông nội Lâm lại mất mát.
Tạ Mẫn Thận nói: “Ông đến chỗ bọn con ở Sang năm con cho ông bế chắt.”
Ông nội Lâm…
“Ông với Tiểu Dực không đi, trái tim Khinh Khinh sẽ không đặt ở đứa trẻ, ông cũng tháy cháu trai của con Tiểu Tài Thần đáng yêu biết bao, bọn con cũng có thẻ có, chỉ xem ông có đi hay không, đất Đông Sơn lớn như vậ ông không muốn ở cùng chỗ với bọn con, sợ phiền phức vậy thì xây thêm một căn nhà, chuyện dễ dàng mà thôi.”
Tạ Mẫn Thận thuận thế cho một cái thang, giảm bớt thái độ cường ngạnh vừa rồi của mình cũng thuận theo những lời này muốn ông nội Lâm đi theo anh ấy trở về Tử Kinh sơn Ông nội, Khinh Khinh không biết các người sinh hoạt ra sao ở nhà họ Lâm, nếu như cô ấy biết thì hôm nay không phải con ngôi ở chỗ này nói chuyện xin ý kiến của ông, mà Khinh Khinh sẽ trực tiếp gọi người trói các người đến Tử Kinh Sơn Ông nội Lâm: “Mẫn Thận ông nội đồng ý đến Tử Kinh Sơn ở với con, nhưng ông nội có thể thương lượng với con một chuyện hay không?”
Tạ Mẫn Thận: “Ông nói đi Ông nội Lâm muốn giảm bớt gánh nặng trên người Lâm Khinh Khinh: “Ông nội đi làm vườn Tử Kinh sơn có được không? Không phải nhà con có nhiều người giúp việc sao?
Tử Kinh sơn lớn như vậy, còn có rất nhiều chỗ cần người làm vườn chăm sóc hoa cỏ, ông nội muốn đi làm cái đó, Ông có kinh nghiệm ở Thương Kiều, ông làm rất tốt.”
Tạ Mẫn Thận hơi đau đầu, có lúc Lâm Khinh Khinh âm ức và làm tức người có lẽ chính là do ông già này dạy hư.
“Ông nội, con không đồng ý.”
Ông nội Lâm…
Tạ Mân Thận đứng dậy: “Ông nội, ông hãy thu xếp lại đồ đạc?ủa ông và Tiểu Dực, buổi chiều con và Khinh Khinh ón ông và Tiêu Dực về nhà. Nếu ông thực sự muốn tin rằng không lâu nữa ông sẽ có việc để làm thôi.
Anh ấy nhìn đồng hồ: “Ông nội, giờ đi làm của con đến rồi, buổi chiều bọn con sẽ tới đón hai người. Có lẽ lát nữa Tiểu Dụ được đưa trở lại, ông yên tâm. người đưa em ấy là người của nhà họ Tạ Ông nội Lâm cứ như vậy được cháu gái cháu rễ đón về nhà Buổi chiều, Tạ Mẫn Thận dặn dò sau đó làm thế nào đẻ thu thập tập đoàn Lâm thị, anh ấy cầm chìa khóa xe đi đón Lâm Khinh Khinh tan học.
Gân đây Vân Thư đều ở trong biệt thự Vân Đoan, Lâm Khinh Khinh hỏi: “Khi nào thì dẫn Tiểu Tài Thần về nhà?
“Đêm nay, tớ dẫn theo Tiểu Tài Thần về nhà, ba me tớ đã hai mươi năm không chăm trẻ rồi, ban đêm Tiểu Tài Thần âm ĩ đến ba mẹ tớ cũng ngủ không ngon, đêm nay tớ sẽ dẫn thăng bé về, tự mình sinh con còn phải tự chịu.” Mỗi ngày Vân Thư đêu gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Hành, cách điện thoại di động cô chỉ nói mình và thăng bé vui vẻ như thế nào, không nói câu nào chuyện đêm khuya Tiểu Tài Thần khóc muốn ôm Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thư, đau lòng không thôi.
Hả?
Khinh Khinh mang thai nhanh như vậy sao? Ông nội Lâm vui mừng nhìn Tạ Mẫn Thận Nhưng Tạ Mẫn Thận lập tức dội nước lạnh: “Hiện tại yẫn chưa mang thai.”
Ông nội Lâm lại mất mát.
Tạ Mẫn Thận nói: “Ông đến chỗ bọn con ở Sang năm con cho ông bế chắt.”
Ông nội Lâm…
“Ông với Tiểu Dực không đi, trái tim Khinh Khinh sẽ không đặt ở đứa trẻ, ông cũng tháy cháu trai của con Tiểu Tài Thần đáng yêu biết bao, bọn con cũng có thẻ có, chỉ xem ông có đi hay không, đất Đông Sơn lớn như vậ ông không muốn ở cùng chỗ với bọn con, sợ phiền phức vậy thì xây thêm một căn nhà, chuyện dễ dàng mà thôi.”
Tạ Mẫn Thận thuận thế cho một cái thang, giảm bớt thái độ cường ngạnh vừa rồi của mình cũng thuận theo những lời này muốn ông nội Lâm đi theo anh ấy trở về Tử Kinh sơn Ông nội, Khinh Khinh không biết các người sinh hoạt ra sao ở nhà họ Lâm, nếu như cô ấy biết thì hôm nay không phải con ngôi ở chỗ này nói chuyện xin ý kiến của ông, mà Khinh Khinh sẽ trực tiếp gọi người trói các người đến Tử Kinh Sơn Ông nội Lâm: “Mẫn Thận ông nội đồng ý đến Tử Kinh Sơn ở với con, nhưng ông nội có thể thương lượng với con một chuyện hay không?”
Tạ Mẫn Thận: “Ông nói đi Ông nội Lâm muốn giảm bớt gánh nặng trên người Lâm Khinh Khinh: “Ông nội đi làm vườn Tử Kinh sơn có được không? Không phải nhà con có nhiều người giúp việc sao?
Tử Kinh sơn lớn như vậy, còn có rất nhiều chỗ cần người làm vườn chăm sóc hoa cỏ, ông nội muốn đi làm cái đó, Ông có kinh nghiệm ở Thương Kiều, ông làm rất tốt.”
Tạ Mẫn Thận hơi đau đầu, có lúc Lâm Khinh Khinh âm ức và làm tức người có lẽ chính là do ông già này dạy hư.
“Ông nội, con không đồng ý.”
Ông nội Lâm…
Tạ Mân Thận đứng dậy: “Ông nội, ông hãy thu xếp lại đồ đạc?ủa ông và Tiểu Dực, buổi chiều con và Khinh Khinh ón ông và Tiêu Dực về nhà. Nếu ông thực sự muốn tin rằng không lâu nữa ông sẽ có việc để làm thôi.
Anh ấy nhìn đồng hồ: “Ông nội, giờ đi làm của con đến rồi, buổi chiều bọn con sẽ tới đón hai người. Có lẽ lát nữa Tiểu Dụ được đưa trở lại, ông yên tâm. người đưa em ấy là người của nhà họ Tạ Ông nội Lâm cứ như vậy được cháu gái cháu rễ đón về nhà Buổi chiều, Tạ Mẫn Thận dặn dò sau đó làm thế nào đẻ thu thập tập đoàn Lâm thị, anh ấy cầm chìa khóa xe đi đón Lâm Khinh Khinh tan học.
Gân đây Vân Thư đều ở trong biệt thự Vân Đoan, Lâm Khinh Khinh hỏi: “Khi nào thì dẫn Tiểu Tài Thần về nhà?
“Đêm nay, tớ dẫn theo Tiểu Tài Thần về nhà, ba me tớ đã hai mươi năm không chăm trẻ rồi, ban đêm Tiểu Tài Thần âm ĩ đến ba mẹ tớ cũng ngủ không ngon, đêm nay tớ sẽ dẫn thăng bé về, tự mình sinh con còn phải tự chịu.” Mỗi ngày Vân Thư đêu gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Hành, cách điện thoại di động cô chỉ nói mình và thăng bé vui vẻ như thế nào, không nói câu nào chuyện đêm khuya Tiểu Tài Thần khóc muốn ôm Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thư, đau lòng không thôi.
Danh sách chương