Tạ Mẫn Thận đón Lâm Khinh Khinh rồi nói lời tạm biệt với Vân Thư.
Vân Thư phất phát tay: “Buổi tối gặp nhau trên bàn ăn không cân nói lời tạm biệt, hai người mau đi đón ông nội Lâm đi.
Lâm Khinh Khinh: “Tiểu Thu, lời tạm biệt của chúng tớ chỉ là có ý, chúng tớ đều biết buổi tối cậu sẽ trở vè Vân Thư cũng có lý: “Người một nhà không cần ý tứ Lâm Khinh Khinh: “Tiểu Thư, cậu đừng trông cậy tớ sẽ bé đứa nhỏ giúp cậu..
Tạ Mẫn Thận cười ôm lây thắt lưng Lâm Khinh Khinh tách hai chị em dâu đầu võ mồm với nhau ra: “Chị dâu, buổi tối gặp nhau ở bàn ăn.”
Vân Thư: “Ừm.”
Vân Thư đến biệt thự Vân Đoan ôm lấy đứa bé, nói với ba mẹ muôn về nhà.
Bà Vân thương con gái: “Có cần mẹ qua đó với con không?!
“Không cần đâu mẹ, Tử Kinh sơn nhiều người giúp việc như Vậy, con trực tiếp ném đứa trẻ cho bọn họ là được.”
Bà Vân nói không lại miệng của Vân Thư, đành để cô đưa con về nhà.
Tạ Mẫn Tây vừa kết thúc kỳ thi.
Cô ấy về đến nhà đã ghen tuông trên bàn ăn: “Ba mẹ nhà người ta đêu coi kỳ thi của con cái là chuyện lớn trong cuộc đời, còn các người thì sao? Con đã kết thúc kỳ thi, mẹ, mẹ có hỏi con khi nào thi không? Ba con còn sợ con không tức giận, còn nói còn sớm. Ba mẹ, con long trọng nói với hai người con đã vượt qua kỳ thi rồi Quả thật gần đây bà Tạ quên quan tâm con gái ông Tạ cũng ngượng ngùng.
Mẫn Tây, con cũng biết chị dâu con vừa mới sinh, chị dâu Khinh Khinh mới gả cho anh hai con không bao lâu, tiệm mẹ cũng vừa mới khai trương, chuyện đó của con chuyện thi là mẹ sai rồi. Lần sau, lần sau mẹ chắc chắn chỉ quan tâm đến chuyện của con.
Bà Tạ vừa nói xong, ông Tạ đã vội vàng kéo bà ấy không cho bà ây nói chuyện.
Kỳ thi chỉ có một lần trong đời.
Nêu có lần sau thì chính là thi lại.
Vân Thư ôm đứa nhỏ mập mạp vừa vào cửa đã nghe như vậy, không nhịn được mà bắt đầu cười.
Mẹ, mẹ quá đáng yêu rồi. Ha ha, may mà Mẫn Tây là con ruột của mẹ, néu bệnh viện bế nhằm thì Mẫn Tây nhất định Sẽ lựa chọn rời khỏi nhà di tìm ba mẹ ruột của mình rôi.” Vân Thư cười, đứa bé trong ngực cũng cười theo Thằng bé trong ngực quay đầu nhìn Xung quanh, cậu bé lại nhìn thấy rất nhiều người quen giống như mới đi du lịch trở về, nhìn thấy người quen đã cười khanh khách Tạ Mẫn Tây mỉm cười, cô ấy không tức giận, mẹ cô ấy đơn thuân nên cô ấy không thể tức giận: “Mẹ, kỳ thi có một lần. Nếu còn có lần tiếp theo là do năm nay con thi không đậu, sang năm thi lại.
“Mẹ đi nâu cơm cho các con.” Bà Tạ chuồn đi trước Vân Thư vẫn đang cười lớn, ông Tạ ôm cháu trai nhỏ của mình, bắt đầu đi dạo khắp núi Khoảnh khác trò chuyện giữa Vân Thư và em chông đã đến.
“Tôi nay chăm trẻ giúp chị.” Vân Thư nhướng mày nhìn Tạ Mẫn Tây: “Lúc em kết hôn chị sẽ bảo anh cả cho em thêm chút của hồi môn.
Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, chúng ta sống với nhau lâu như vậy, em là loại người này sao?
“Đúng. Có chăm không?” Vân Thư hỏi.
Tạ Mẫn Tây: “Chăm.”
©ö ây vốn không phải coi trọng của hồi môn gì, chỉ là thích cháu trai nhỏ của mình.
Cô ây được nghỉ nên phải ôm ấp xoa xoa thằng nhóc kia cho đã.
Chỉ là chuyên của hôi môn cũng phải nhớ kỹ.
Nhà họ Tạ hôm nay ngoại trừ Tạ Mẫn Hành không có ở trên bàn ăn rất náo nhiệt, có ông nội Lâm với Lâm đên, người một nhà xem như đã yên tâm, ông nội Tạ chơi cờ, ngày tháng bây giờ ông ấy muốn là ôm cháu dưới một cây cô thụ trăm năm chơi cờ với ông nội Lâm.
Vân Thư phất phát tay: “Buổi tối gặp nhau trên bàn ăn không cân nói lời tạm biệt, hai người mau đi đón ông nội Lâm đi.
Lâm Khinh Khinh: “Tiểu Thu, lời tạm biệt của chúng tớ chỉ là có ý, chúng tớ đều biết buổi tối cậu sẽ trở vè Vân Thư cũng có lý: “Người một nhà không cần ý tứ Lâm Khinh Khinh: “Tiểu Thư, cậu đừng trông cậy tớ sẽ bé đứa nhỏ giúp cậu..
Tạ Mẫn Thận cười ôm lây thắt lưng Lâm Khinh Khinh tách hai chị em dâu đầu võ mồm với nhau ra: “Chị dâu, buổi tối gặp nhau ở bàn ăn.”
Vân Thư: “Ừm.”
Vân Thư đến biệt thự Vân Đoan ôm lấy đứa bé, nói với ba mẹ muôn về nhà.
Bà Vân thương con gái: “Có cần mẹ qua đó với con không?!
“Không cần đâu mẹ, Tử Kinh sơn nhiều người giúp việc như Vậy, con trực tiếp ném đứa trẻ cho bọn họ là được.”
Bà Vân nói không lại miệng của Vân Thư, đành để cô đưa con về nhà.
Tạ Mẫn Tây vừa kết thúc kỳ thi.
Cô ấy về đến nhà đã ghen tuông trên bàn ăn: “Ba mẹ nhà người ta đêu coi kỳ thi của con cái là chuyện lớn trong cuộc đời, còn các người thì sao? Con đã kết thúc kỳ thi, mẹ, mẹ có hỏi con khi nào thi không? Ba con còn sợ con không tức giận, còn nói còn sớm. Ba mẹ, con long trọng nói với hai người con đã vượt qua kỳ thi rồi Quả thật gần đây bà Tạ quên quan tâm con gái ông Tạ cũng ngượng ngùng.
Mẫn Tây, con cũng biết chị dâu con vừa mới sinh, chị dâu Khinh Khinh mới gả cho anh hai con không bao lâu, tiệm mẹ cũng vừa mới khai trương, chuyện đó của con chuyện thi là mẹ sai rồi. Lần sau, lần sau mẹ chắc chắn chỉ quan tâm đến chuyện của con.
Bà Tạ vừa nói xong, ông Tạ đã vội vàng kéo bà ấy không cho bà ây nói chuyện.
Kỳ thi chỉ có một lần trong đời.
Nêu có lần sau thì chính là thi lại.
Vân Thư ôm đứa nhỏ mập mạp vừa vào cửa đã nghe như vậy, không nhịn được mà bắt đầu cười.
Mẹ, mẹ quá đáng yêu rồi. Ha ha, may mà Mẫn Tây là con ruột của mẹ, néu bệnh viện bế nhằm thì Mẫn Tây nhất định Sẽ lựa chọn rời khỏi nhà di tìm ba mẹ ruột của mình rôi.” Vân Thư cười, đứa bé trong ngực cũng cười theo Thằng bé trong ngực quay đầu nhìn Xung quanh, cậu bé lại nhìn thấy rất nhiều người quen giống như mới đi du lịch trở về, nhìn thấy người quen đã cười khanh khách Tạ Mẫn Tây mỉm cười, cô ấy không tức giận, mẹ cô ấy đơn thuân nên cô ấy không thể tức giận: “Mẹ, kỳ thi có một lần. Nếu còn có lần tiếp theo là do năm nay con thi không đậu, sang năm thi lại.
“Mẹ đi nâu cơm cho các con.” Bà Tạ chuồn đi trước Vân Thư vẫn đang cười lớn, ông Tạ ôm cháu trai nhỏ của mình, bắt đầu đi dạo khắp núi Khoảnh khác trò chuyện giữa Vân Thư và em chông đã đến.
“Tôi nay chăm trẻ giúp chị.” Vân Thư nhướng mày nhìn Tạ Mẫn Tây: “Lúc em kết hôn chị sẽ bảo anh cả cho em thêm chút của hồi môn.
Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, chúng ta sống với nhau lâu như vậy, em là loại người này sao?
“Đúng. Có chăm không?” Vân Thư hỏi.
Tạ Mẫn Tây: “Chăm.”
©ö ây vốn không phải coi trọng của hồi môn gì, chỉ là thích cháu trai nhỏ của mình.
Cô ây được nghỉ nên phải ôm ấp xoa xoa thằng nhóc kia cho đã.
Chỉ là chuyên của hôi môn cũng phải nhớ kỹ.
Nhà họ Tạ hôm nay ngoại trừ Tạ Mẫn Hành không có ở trên bàn ăn rất náo nhiệt, có ông nội Lâm với Lâm đên, người một nhà xem như đã yên tâm, ông nội Tạ chơi cờ, ngày tháng bây giờ ông ấy muốn là ôm cháu dưới một cây cô thụ trăm năm chơi cờ với ông nội Lâm.
Danh sách chương