Tràn Hạo chau mày quan sát Gia Duyên bằng ánh mắt sâu xa, chỉ trong thời gian một tháng mà cô đã gầy đi rất nhiều.
Không biết vì sao trong lòng anh lại hiện lên cảm giác xót xa.
Anh ngồi với tâm trạng phiền muộn uống rượu, nhưng cặp mắt không hề rời khỏi người của cô.
Bốn cô ngồi tại một cái bàn tròn bên cạnh sàn nhảy, người phục vụ bàn lịch sự đến hỏi các cô dùng gì.
Gia Duyên gọi một ly cocktail còn Châu Ân, Cẩm Tú và Tiểu Hồng thì uống bia.
Trong lúc Gia Duyên uống rượu đột nhiên bụng của cô cảm giác khó chịu vô cùng, sắc mặt cũng trở nên xanh xao.
Châu Ân nhìn thấy liền biết Gia Duyên bị đau dạ dày, Châu Ân bước tới bên cạnh của cô nói với giọng đầy lo lắng.
“Tiểu thư, có đem thuốc dạ dày theo không?.”
Chỉ khi không có ai lạ mặt Châu Ân mới gọi Gia Duyên là tiểu thư, còn với người ngoài thì cô gọi Gia Duyên là chị.
Gia Duyên đau đớn ôm bụng của mình trán toát đầy mồ hôi hột, cô nhíu đôi mày thanh tú của mình lại nhìn Châu Ân lắc đầu.
“Em đi mua thuốc cho chị đi.”
Gia Duyên đau đớn cố nặn ra một câu, Châu Ân hơi đắng đo trong lòng.
“Tiểu thư, một mình chị ở đây rất nguy hiểm.”
“Không sao, có Cẩm Tú và Tiểu Hồng ở đây với chị em không cần lo.”
Do dự một chút cuối cùng Châu Ân
cũng miễn cưỡng rời đi.
Trong lúc Châu Ân vội vã đi ra ngoài cô không để ý đã đụng trúng một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh với mái tóc dài chấm vai.
Ngô Đức nhìn Châu Ân bằng ánh mắt đề phòng, rồi không nói gì bước vào trong.
Châu Ân bị ánh mắt chứa đựng sạt khí của Ngô Đức làm cho ngây người trong giây lát, rồi cô mới chợt nhớ đến chuyện quan trọng mình cần phải làm, đó chính là đi mua thuốc cho tiểu thư.
Cẩm Tú và Tiểu Hồng nhìn thấy Gia Duyên đau đớn như vậy trong lòng họ
lo lắng vô cùng.
Cẩm Tú vội vàng gọi tên phục vụ mang cho Gia Duyên một ly nước ấm.
Trong lúc tên phục vụ đi ngang qua bàn của hai người đàn ông bên cạnh, hắn bị một tên kéo lại hỏi vài việc để lôi cuốn sự chú ý của hắn.
Trong lúc này tên còn lại lén lút bỏ một viên thuốc màu trắng nhỏ vào ly nước ấm trên tay tên phục vụ.
Tên phục vụ lịch sự đem ly nước đến để xuống trước mặt của Gia Duyên, Cẩm Tú liền cầm lên giúp Gia Duyên uốn một ngụm.
Thường ngày thì Gia Duyên vô cùng cẩn thận, cô chỉ uống nước đã được Châu Ân thử qua.
Nhưng hôm nay vì dạ dày cô quá đau, nên Gia Duyên không còn ý thức được sự nguy hiểm đang rình rập bên cạnh của mình.
Với ánh mắt nhạy bén của Hàn Mạc thì làm sao những trò cỏn con này có thể qua được mắt của cô.
Hàn Mạc định đứng lên đi xuống giúp cho Gia Duyên, liền bị Mạnh Hùng chận lại anh nhìn cô lắc đầu, rồi nhìn vào Tràn Hạo đang tức tới lộn ruột lộn gan.
Trong lòng Tràn Hạo thầm nghĩ, không biết đầu của cô chứa đựng những gì, ở một nơi phức tạp như quán bar mà không có sự cảnh giác.
Hàn Mạc hiểu ý của Mạnh Hùng, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng.
Nếu lỡ Gia Duyên gặp chuyện không may, cô biết ăn làm sao nói làm sao với anh ấy bây giờ.
Nam Liệt hiểu được tâm tư của Hàn Mạc, anh đã nghe Mạnh Hùng nói về chuyện của Tràn Hạo và Gia Duyên. Nên anh tin chắc Tràn Hạo sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.
Nam Liệt vươn tay ôm Hàn Mạc sát vào người mình, anh nói nhỏ vào tai của cô.
“Em yên tâm, Hạo sẽ giải quyết chuyện này.”
Nói xong Nam Liệt không quên đặt lên má của Hàn Mạc một nụ hôn nồng nhiệt.
Tràn Hạo nhìn thấy Gia Duyên cầm ly nước uống đến không còn một giọt, bàn tay anh đặt trên đùi của mình bất giác xiết chặt lại.
Ánh mắt u ám của anh nhìn thẳng vào hai người đàn ông bên cạnh, lúc này đã từ từ tiến đến gần bàn của ba cô.
“Người đẹp em không khỏe để anh đưa em về.”
Người đàn ông cao lớn nói với giọng dê xồm làm Gia Duyên chán ghét vô cùng.
“Hai người là ai? mau tránh ra.”
Tiểu Hồng tức giận nhìn hai người đàn ông trước mặt nói.
Cẩm Tú hoảng sợ tòan thân cô rung lẩy bẩy, nhưng vẫn đứng chận trước mặt của Gia Duyên để bảo vệ cho cô.
“Hai cô khôn hồn thì mau tránh ra, bằng không thì đừng trách bọn tôi.”
Người mà họ được lệnh phải phục vụ đêm nay chính là Gia Duyên.
Nên họ mới cố tình theo dõi cô đến đây.
Tiểu Hồng tức giận cô giăng hai tay ra cản không cho họ đến gần Gia Duyên, nhưng họ thật hung bạo chỉ dùng một tay đã hắt hai cô sang một bên.
Người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh, bước tới chụp lấy cánh tay của Gia Duyên kéo cô về phía cửa.
Gia Duyên tức giận cô dùng ánh mắt muốn giết người nhìn thẳng vào mặt của hắn, làm hắn bất giác thả lỏng bàn tay đang bóp mạnh cánh tay của cô.
Gia Duyên dùng hết sức lực còn lại của mình ra quyền đá vào hạ thân của hắn.
Tay cô bất lấy cánh tay của hắn bẻ quặp về phía sau, làm hắn đau đớn kêu lên.
“Ahhhhhhhhhhh.
Con đàn bà đê tiện mày dám đánh tao.”
Gia Duyên đã dùng hết sức lực còn lại của mình để phản khán.
Bây giờ toàn thân của cô không còn chút sức lực, thân thể của cô đứng cũng không vững.
Gia Duyên dùng tay chống lên mặt bàn, để tránh cho mình bị ngã xuống đất.
Người đàn ông mập mạp nhìn thấy vậy định vươn tay tát vào mặt của cô vì tội phản khán.
Nhưng không ngờ bàn tay của hắn còn chưa đến gần khuôn mặt tuyệt đẹp của Gia Duyên, đã bị một bàn tay to lớn của người đàn ông bắt lấy.
Không biết vì sao trong lòng anh lại hiện lên cảm giác xót xa.
Anh ngồi với tâm trạng phiền muộn uống rượu, nhưng cặp mắt không hề rời khỏi người của cô.
Bốn cô ngồi tại một cái bàn tròn bên cạnh sàn nhảy, người phục vụ bàn lịch sự đến hỏi các cô dùng gì.
Gia Duyên gọi một ly cocktail còn Châu Ân, Cẩm Tú và Tiểu Hồng thì uống bia.
Trong lúc Gia Duyên uống rượu đột nhiên bụng của cô cảm giác khó chịu vô cùng, sắc mặt cũng trở nên xanh xao.
Châu Ân nhìn thấy liền biết Gia Duyên bị đau dạ dày, Châu Ân bước tới bên cạnh của cô nói với giọng đầy lo lắng.
“Tiểu thư, có đem thuốc dạ dày theo không?.”
Chỉ khi không có ai lạ mặt Châu Ân mới gọi Gia Duyên là tiểu thư, còn với người ngoài thì cô gọi Gia Duyên là chị.
Gia Duyên đau đớn ôm bụng của mình trán toát đầy mồ hôi hột, cô nhíu đôi mày thanh tú của mình lại nhìn Châu Ân lắc đầu.
“Em đi mua thuốc cho chị đi.”
Gia Duyên đau đớn cố nặn ra một câu, Châu Ân hơi đắng đo trong lòng.
“Tiểu thư, một mình chị ở đây rất nguy hiểm.”
“Không sao, có Cẩm Tú và Tiểu Hồng ở đây với chị em không cần lo.”
Do dự một chút cuối cùng Châu Ân
cũng miễn cưỡng rời đi.
Trong lúc Châu Ân vội vã đi ra ngoài cô không để ý đã đụng trúng một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh với mái tóc dài chấm vai.
Ngô Đức nhìn Châu Ân bằng ánh mắt đề phòng, rồi không nói gì bước vào trong.
Châu Ân bị ánh mắt chứa đựng sạt khí của Ngô Đức làm cho ngây người trong giây lát, rồi cô mới chợt nhớ đến chuyện quan trọng mình cần phải làm, đó chính là đi mua thuốc cho tiểu thư.
Cẩm Tú và Tiểu Hồng nhìn thấy Gia Duyên đau đớn như vậy trong lòng họ
lo lắng vô cùng.
Cẩm Tú vội vàng gọi tên phục vụ mang cho Gia Duyên một ly nước ấm.
Trong lúc tên phục vụ đi ngang qua bàn của hai người đàn ông bên cạnh, hắn bị một tên kéo lại hỏi vài việc để lôi cuốn sự chú ý của hắn.
Trong lúc này tên còn lại lén lút bỏ một viên thuốc màu trắng nhỏ vào ly nước ấm trên tay tên phục vụ.
Tên phục vụ lịch sự đem ly nước đến để xuống trước mặt của Gia Duyên, Cẩm Tú liền cầm lên giúp Gia Duyên uốn một ngụm.
Thường ngày thì Gia Duyên vô cùng cẩn thận, cô chỉ uống nước đã được Châu Ân thử qua.
Nhưng hôm nay vì dạ dày cô quá đau, nên Gia Duyên không còn ý thức được sự nguy hiểm đang rình rập bên cạnh của mình.
Với ánh mắt nhạy bén của Hàn Mạc thì làm sao những trò cỏn con này có thể qua được mắt của cô.
Hàn Mạc định đứng lên đi xuống giúp cho Gia Duyên, liền bị Mạnh Hùng chận lại anh nhìn cô lắc đầu, rồi nhìn vào Tràn Hạo đang tức tới lộn ruột lộn gan.
Trong lòng Tràn Hạo thầm nghĩ, không biết đầu của cô chứa đựng những gì, ở một nơi phức tạp như quán bar mà không có sự cảnh giác.
Hàn Mạc hiểu ý của Mạnh Hùng, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng.
Nếu lỡ Gia Duyên gặp chuyện không may, cô biết ăn làm sao nói làm sao với anh ấy bây giờ.
Nam Liệt hiểu được tâm tư của Hàn Mạc, anh đã nghe Mạnh Hùng nói về chuyện của Tràn Hạo và Gia Duyên. Nên anh tin chắc Tràn Hạo sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.
Nam Liệt vươn tay ôm Hàn Mạc sát vào người mình, anh nói nhỏ vào tai của cô.
“Em yên tâm, Hạo sẽ giải quyết chuyện này.”
Nói xong Nam Liệt không quên đặt lên má của Hàn Mạc một nụ hôn nồng nhiệt.
Tràn Hạo nhìn thấy Gia Duyên cầm ly nước uống đến không còn một giọt, bàn tay anh đặt trên đùi của mình bất giác xiết chặt lại.
Ánh mắt u ám của anh nhìn thẳng vào hai người đàn ông bên cạnh, lúc này đã từ từ tiến đến gần bàn của ba cô.
“Người đẹp em không khỏe để anh đưa em về.”
Người đàn ông cao lớn nói với giọng dê xồm làm Gia Duyên chán ghét vô cùng.
“Hai người là ai? mau tránh ra.”
Tiểu Hồng tức giận nhìn hai người đàn ông trước mặt nói.
Cẩm Tú hoảng sợ tòan thân cô rung lẩy bẩy, nhưng vẫn đứng chận trước mặt của Gia Duyên để bảo vệ cho cô.
“Hai cô khôn hồn thì mau tránh ra, bằng không thì đừng trách bọn tôi.”
Người mà họ được lệnh phải phục vụ đêm nay chính là Gia Duyên.
Nên họ mới cố tình theo dõi cô đến đây.
Tiểu Hồng tức giận cô giăng hai tay ra cản không cho họ đến gần Gia Duyên, nhưng họ thật hung bạo chỉ dùng một tay đã hắt hai cô sang một bên.
Người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh, bước tới chụp lấy cánh tay của Gia Duyên kéo cô về phía cửa.
Gia Duyên tức giận cô dùng ánh mắt muốn giết người nhìn thẳng vào mặt của hắn, làm hắn bất giác thả lỏng bàn tay đang bóp mạnh cánh tay của cô.
Gia Duyên dùng hết sức lực còn lại của mình ra quyền đá vào hạ thân của hắn.
Tay cô bất lấy cánh tay của hắn bẻ quặp về phía sau, làm hắn đau đớn kêu lên.
“Ahhhhhhhhhhh.
Con đàn bà đê tiện mày dám đánh tao.”
Gia Duyên đã dùng hết sức lực còn lại của mình để phản khán.
Bây giờ toàn thân của cô không còn chút sức lực, thân thể của cô đứng cũng không vững.
Gia Duyên dùng tay chống lên mặt bàn, để tránh cho mình bị ngã xuống đất.
Người đàn ông mập mạp nhìn thấy vậy định vươn tay tát vào mặt của cô vì tội phản khán.
Nhưng không ngờ bàn tay của hắn còn chưa đến gần khuôn mặt tuyệt đẹp của Gia Duyên, đã bị một bàn tay to lớn của người đàn ông bắt lấy.
Danh sách chương