Ánh mắt chứa đựng sát khí đằng đằng của Tràn Hạo nhìn thẳng vào mặt của hắn, làm hắn cảm giác thất kinh trong lòng.
Đột nhiên Tràn Hạo dùng sức bẽ một cái, cánh tay của hắn đã bị Tràn Hạo bẽ gãy.
Anh giận dữ dùng chân đá mạnh vào bụng của hắn, làm hắn ngã lăng xuống mặt đất.
Người đàn ông ốm cao nhìn thấy vậy liền xông tới muốn tấn công Tràn Hạo, liền bị sát khí tỏa ra từ ánh mắt của anh làm cho khựng lại, nhưng vì đã nhận tiền của người ta nên đành phải liều mạng.
Hắn rút từ trên người ra một con dao sắc bén, nhấm vào người của Tràn Hạo mà đâm tới.
Tạ Chánh đứng sau lưng đột nhiên xuất quyền, đánh văng con dao trên tay của hắn sang một bên.
Lúc này Phi Dạ cùng một đám thuộc hạ, từ trên lầu đi xuống bắt giữ hai tên đàn ông đó.
“Phi Dạ, bất giữ họ chờ tôi thẩm vấn.”
Tràn Hạo nhìn Phi Dạ nói, anh tin chắc hai tên này không chỉ đơn giản nhìn thấy Gia Duyên ở đây mà muốn làm càng.
Đằng sau chuyện này nhất định có người sai khiến bọn họ.
Tràn Hạo quay sang nhìn Gia Duyên lúc này đang được Cẩm Tú và Tiểu Hồng chăm sóc.
“Để tôi đưa cô ấy về.”
Anh đi tới nói với giọng bực bội, nhưng trong ánh mắt của anh lại loé lên chút lo lắng.
“Không cần, tự tôi về được.”
Gia Duyên cảm giác được trong người của mình có gì đó không ổn.
Cô thấy khó chịu nhưng cũng không muốn được Tràn Hạo đưa về.
Bây giờ người mà cô không muốn gặp nhất chính là anh.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tràn Hạo ôm ấp không biết là bao nhiêu người phụ nữ trong lòng, cô liền có cảm giác buồn nôn.
Tràn Hạo không quan tâm đến sự phản kháng của cô, anh khom người bế Gia Duyên lên mặc kệ cho cô vùng vẫy trong lòng mình mà đi thẳng ra ngoài.
Để lại Cẩm Tú và Tiểu Hồng ngơ ngác tại chổ không biết phải xử sao.
Tràn Hạo bá đạo ôm Gia Duyên ngồi vào trong xe do Tạ Chánh lái.
Gia Duyên dùng hết sức của mình đẩy Tràn Hạo ra nhưng không được, lúc này sắc mặt của cô đã trở nên tái mét.
Cuối cùng cô cũng không còn sức để cựa quậy nữa, mà để mặc cho Tràn Hạo ôm mình.
Tràn Hạo nhìn Gia Duyên lúc này đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Khuôn mặt cô dù không trang điểm vẫn xinh đẹp vô cùng, từng đường nét trên khuôn mặt của Gia Duyên nhìn vào thật thu hút.
Bàn tay Tràn Hạo đang đặt bên hông của mình, chần chờ một chút rồi mới từ từ vươn lên, định sờ lên khuôn mặt kiều diễm của cô.
Ánh mắt yêu thương của Tràn Hạo
nhìn thẳng vào khuôn đang yên ổn nằm trong lòng anh.
Nhưng khi bàn tay ấm áp của Tràn Hạo gần đụng vào khuôn mặt xinh đẹp của Gia Duyên, đột nhiên cô mở to cặp mắt sáng lung linh của mình ra nhìn thẳng vào người đàn ông đang ôm ấp mình trong lòng.
Bàn tay của Tràn Hạo chợt buông lỏng xuống, anh ngượng ngùng đặt cô xuống ngồi bên cạnh, cặp mắt lạnh lùng nhìn ra phía trước.
Gia Duyên không hiểu Tràn Hạo đang nghĩ gì, vừa rồi cô không có nhìn nhầm.
Anh đã dùng ánh mắt dịu dàng yêu thương để nhìn cô.
Cô không biết phải đối mặt với anh ra sao, nên làm như không có chuyện gì quay mặt sang chổ khác.
Xe vừa dừng lại trước cửa khách sạn The Palm, Tràn Hạo dáng người cao lớn bước xuống xe đi thẳng vào trong.
Trong lòng Tràn Hạo bực bội vô cùng vừa rồi anh muốn làm gì, muốn sờ vào mặt cô ư.
Tràn Hạo đi một đoạn nhưng không nghe được tiếng bước chân phía sau.
Anh xoay người lại không thấy Gia Duyên đâu, trong lòng anh tức giận sải bước đến đứng ngoài cửa nhìn vào trong xe.
Lúc này trong lòng anh hơi bối rối, Gia Duyên đang khó chịu nằm dài trên ghế phía sau xe.
Trán cô toát mồ hôi hột, khuôn mặt ửng hồng nhìn vào làm người ta trổ lên dục vọng.
Anh tức giận dùng tay đắm mạnh vào thân xe.
“Chết tiệt!.”
Tràn Hạo phẫn nộ mắn một câu, hai tên vừa rồi đã cho cô uống thuốc kích dục.
“Tạ Chánh, không có việc của cậu nữa.
Cậu có thể về.”
Tràn Hạo lạnh lùng buông ra một câu, rồi anh giận dữ khom người bế cô đi thẳng vào trong khách sạn.
Tràn Hạo hiên ngang đi xuyên qua đại sảnh, anh không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người, đang tò mò nhìn Tràn Thiếu âu yếm nâng nịu, một người phụ nữ trong lòng.
Vừa thấy Tràn Hạo đến trước cửa thang máy, nhân viên phục vụ liền khom người chào anh.
“Ông chủ.”
Tràn Hạo lạnh lùng không trả lời chỉ dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn.
Lúc này tên phục vụ liền quýnh quán ấn vào nút thang máy, nhưng cặp mắt không ngừng quan sát người phụ nữ với khuôn mặt mê hồn đang nằm ngoan ngoãn trong lòng ông chủ của mình.
“Đinh.........”
Cửa thang máy vừa mở ra Tràn Hạo liền bước vào trong, tên phục vụ hiểu ý đi theo bấm vào tầng 56 cho anh rồi lập tức bước ra ngoài.
Trong thang máy Gia Duyên đang nằm trong vòng tay của anh, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.
“Khó chịu quá, nóng quá.
Nóng quá...”
Cô không ngừng cựa quậy làm cho Tràn Hạo phải ôm cô chặt hơn tránh để cô ngã xuống đất.
Vì động tác vô tình này của cô mà hai thân thể của hai người cọ sát vào nhau.
Yết hầu của anh bất giác chuyển động lên xuống, dục vọng trong người của Tràn Hạo đã bị hành động của cô khơi dậy.
Anh không đám nhìn vào ánh mắt mông lung của cô, mà cố giữ cho mình bình tĩnh lại hơn.
Cửa thang máy vừa mở ra Tràn Hạo liền bế Gia Duyên đi thẳng vào phòng 5603 của mình.
Anh đặt cô trên cái giường lớn ngay chính giữa phòng.
Căn phòng được thiết kế theo không gian mở, nên vừa bước vào cửa có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng.
Căn phòng này là nơi riêng tư của anh, là nơi anh chưa từng đem phụ nữ về.
Gia Duyên khó chịu toàn thân cô nóng như lửa đốt, khuôn mặt phiếm hồng.
Cô nằm lăn lộn trên giường tay thì cố cởi quần áo của mình ra.
Tràn Hạo nhìn thấy cảnh trước mắt tòan thân anh phát hỏa, không kiềm chế được dục vọng trong người mình.
Đột nhiên Tràn Hạo dùng sức bẽ một cái, cánh tay của hắn đã bị Tràn Hạo bẽ gãy.
Anh giận dữ dùng chân đá mạnh vào bụng của hắn, làm hắn ngã lăng xuống mặt đất.
Người đàn ông ốm cao nhìn thấy vậy liền xông tới muốn tấn công Tràn Hạo, liền bị sát khí tỏa ra từ ánh mắt của anh làm cho khựng lại, nhưng vì đã nhận tiền của người ta nên đành phải liều mạng.
Hắn rút từ trên người ra một con dao sắc bén, nhấm vào người của Tràn Hạo mà đâm tới.
Tạ Chánh đứng sau lưng đột nhiên xuất quyền, đánh văng con dao trên tay của hắn sang một bên.
Lúc này Phi Dạ cùng một đám thuộc hạ, từ trên lầu đi xuống bắt giữ hai tên đàn ông đó.
“Phi Dạ, bất giữ họ chờ tôi thẩm vấn.”
Tràn Hạo nhìn Phi Dạ nói, anh tin chắc hai tên này không chỉ đơn giản nhìn thấy Gia Duyên ở đây mà muốn làm càng.
Đằng sau chuyện này nhất định có người sai khiến bọn họ.
Tràn Hạo quay sang nhìn Gia Duyên lúc này đang được Cẩm Tú và Tiểu Hồng chăm sóc.
“Để tôi đưa cô ấy về.”
Anh đi tới nói với giọng bực bội, nhưng trong ánh mắt của anh lại loé lên chút lo lắng.
“Không cần, tự tôi về được.”
Gia Duyên cảm giác được trong người của mình có gì đó không ổn.
Cô thấy khó chịu nhưng cũng không muốn được Tràn Hạo đưa về.
Bây giờ người mà cô không muốn gặp nhất chính là anh.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tràn Hạo ôm ấp không biết là bao nhiêu người phụ nữ trong lòng, cô liền có cảm giác buồn nôn.
Tràn Hạo không quan tâm đến sự phản kháng của cô, anh khom người bế Gia Duyên lên mặc kệ cho cô vùng vẫy trong lòng mình mà đi thẳng ra ngoài.
Để lại Cẩm Tú và Tiểu Hồng ngơ ngác tại chổ không biết phải xử sao.
Tràn Hạo bá đạo ôm Gia Duyên ngồi vào trong xe do Tạ Chánh lái.
Gia Duyên dùng hết sức của mình đẩy Tràn Hạo ra nhưng không được, lúc này sắc mặt của cô đã trở nên tái mét.
Cuối cùng cô cũng không còn sức để cựa quậy nữa, mà để mặc cho Tràn Hạo ôm mình.
Tràn Hạo nhìn Gia Duyên lúc này đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Khuôn mặt cô dù không trang điểm vẫn xinh đẹp vô cùng, từng đường nét trên khuôn mặt của Gia Duyên nhìn vào thật thu hút.
Bàn tay Tràn Hạo đang đặt bên hông của mình, chần chờ một chút rồi mới từ từ vươn lên, định sờ lên khuôn mặt kiều diễm của cô.
Ánh mắt yêu thương của Tràn Hạo
nhìn thẳng vào khuôn đang yên ổn nằm trong lòng anh.
Nhưng khi bàn tay ấm áp của Tràn Hạo gần đụng vào khuôn mặt xinh đẹp của Gia Duyên, đột nhiên cô mở to cặp mắt sáng lung linh của mình ra nhìn thẳng vào người đàn ông đang ôm ấp mình trong lòng.
Bàn tay của Tràn Hạo chợt buông lỏng xuống, anh ngượng ngùng đặt cô xuống ngồi bên cạnh, cặp mắt lạnh lùng nhìn ra phía trước.
Gia Duyên không hiểu Tràn Hạo đang nghĩ gì, vừa rồi cô không có nhìn nhầm.
Anh đã dùng ánh mắt dịu dàng yêu thương để nhìn cô.
Cô không biết phải đối mặt với anh ra sao, nên làm như không có chuyện gì quay mặt sang chổ khác.
Xe vừa dừng lại trước cửa khách sạn The Palm, Tràn Hạo dáng người cao lớn bước xuống xe đi thẳng vào trong.
Trong lòng Tràn Hạo bực bội vô cùng vừa rồi anh muốn làm gì, muốn sờ vào mặt cô ư.
Tràn Hạo đi một đoạn nhưng không nghe được tiếng bước chân phía sau.
Anh xoay người lại không thấy Gia Duyên đâu, trong lòng anh tức giận sải bước đến đứng ngoài cửa nhìn vào trong xe.
Lúc này trong lòng anh hơi bối rối, Gia Duyên đang khó chịu nằm dài trên ghế phía sau xe.
Trán cô toát mồ hôi hột, khuôn mặt ửng hồng nhìn vào làm người ta trổ lên dục vọng.
Anh tức giận dùng tay đắm mạnh vào thân xe.
“Chết tiệt!.”
Tràn Hạo phẫn nộ mắn một câu, hai tên vừa rồi đã cho cô uống thuốc kích dục.
“Tạ Chánh, không có việc của cậu nữa.
Cậu có thể về.”
Tràn Hạo lạnh lùng buông ra một câu, rồi anh giận dữ khom người bế cô đi thẳng vào trong khách sạn.
Tràn Hạo hiên ngang đi xuyên qua đại sảnh, anh không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người, đang tò mò nhìn Tràn Thiếu âu yếm nâng nịu, một người phụ nữ trong lòng.
Vừa thấy Tràn Hạo đến trước cửa thang máy, nhân viên phục vụ liền khom người chào anh.
“Ông chủ.”
Tràn Hạo lạnh lùng không trả lời chỉ dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn.
Lúc này tên phục vụ liền quýnh quán ấn vào nút thang máy, nhưng cặp mắt không ngừng quan sát người phụ nữ với khuôn mặt mê hồn đang nằm ngoan ngoãn trong lòng ông chủ của mình.
“Đinh.........”
Cửa thang máy vừa mở ra Tràn Hạo liền bước vào trong, tên phục vụ hiểu ý đi theo bấm vào tầng 56 cho anh rồi lập tức bước ra ngoài.
Trong thang máy Gia Duyên đang nằm trong vòng tay của anh, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.
“Khó chịu quá, nóng quá.
Nóng quá...”
Cô không ngừng cựa quậy làm cho Tràn Hạo phải ôm cô chặt hơn tránh để cô ngã xuống đất.
Vì động tác vô tình này của cô mà hai thân thể của hai người cọ sát vào nhau.
Yết hầu của anh bất giác chuyển động lên xuống, dục vọng trong người của Tràn Hạo đã bị hành động của cô khơi dậy.
Anh không đám nhìn vào ánh mắt mông lung của cô, mà cố giữ cho mình bình tĩnh lại hơn.
Cửa thang máy vừa mở ra Tràn Hạo liền bế Gia Duyên đi thẳng vào phòng 5603 của mình.
Anh đặt cô trên cái giường lớn ngay chính giữa phòng.
Căn phòng được thiết kế theo không gian mở, nên vừa bước vào cửa có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng.
Căn phòng này là nơi riêng tư của anh, là nơi anh chưa từng đem phụ nữ về.
Gia Duyên khó chịu toàn thân cô nóng như lửa đốt, khuôn mặt phiếm hồng.
Cô nằm lăn lộn trên giường tay thì cố cởi quần áo của mình ra.
Tràn Hạo nhìn thấy cảnh trước mắt tòan thân anh phát hỏa, không kiềm chế được dục vọng trong người mình.
Danh sách chương