Bang —- bang —- bang —-

Âm thanh thân thể nam nữ va chạm càng trở nên rõ ràng, tốc độ của họ cũng dần nhanh hơn.

Sự phối hợp của Đồng Kinh Niên làm cho Tô Tâm Đường cảm thấy bản thân cô đang từng bước lên mây. Hoa tâm bị chọc tê dại, cả người giống như có một dòng điện chạy qua.

“Bạn học Đồng cũng thích bị cô giáo cưỡi sao?”

Tô Tâm Đường một bên d͙â͙m͙ đãng kêu ê ê a a, một bên lại dùng ánh mắt hư hỏng nhìn xuống người đàn ông bên dưới.

Đồng Kinh Niên cũng chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, sau đó phần hông càng thêm dùng sức.

Thời điểm Tô Tâm Đường ngồi xuống, côn thịt to lớn xâm nhập thật sâu vào bên trong khiến cho mấy lời cợt nhả của cô không thể bay ra được.

Rốt cuộc là ai cưỡi ai? “Ưm —-“

“A a a!”

Cơ thể tuyệt diệu vặn vẹo không ngừng, cái mông cũng phập phồng lên xuống. Đồng Kinh Niên nhìn mái tóc mềm mại của cô, nhìn bộ ngực… hay còn gọi là vú… đang đung đưa theo từng chuyển động của cơ thể, nhìn côn thịt của chính mình đang cắm vào giữa hai cánh môi âm hộ phiếm hồng, và nhìn cả dáng vẻ mất khống chế của người con gái đang ngồi trên người anh.

Trong đôi mắt đen nhánh xuất hiện một loại cảm xúc cuồn cuộn điên cuồng.

Hiện tại anh chẳng thể nghĩ đến bất kỳ một chuyện gì khác. Dường như trên thế gian này chỉ còn sót lại hai người bọn họ, anh muốn đem côn thịt sưng to giống như sắp nổ hướng tới tiểu huyệt chặt khít của cô mà hung hăng thọc vào rút ra.

Đồng Kinh Niên đã hoàn toàn bị dụ̶c̶ vọng chi phối, còn Tô Tâm Đường sau khi nâng mông được một lúc bỗng nhiên dừng lại.

Cô đủ s͙ư͙ớ͙n͙g͙ rồi, cũng mệt mỏi rồi.

Tư thế nữ ngồi trên rất thoải mái nhưng cũng bởi vì không ngừng nhún nhảy nên phần eo của cô có vẻ như sắp gãy đến nơi.

Quá mệt!

Dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, Tô Tâm Đường liền đem côn thịt sưng to vẫn chưa có dấu hiệu phóng thích từ bên trong hoa huyệt rút ra.

“Ba —-“

Chất lỏng trong suốt chảy dọc theo thân côn thịt, Tô Tâm Đường liếc mắt nhìn Đồng Kinh Niên đang nằm bên dưới: “Bạn học Đồng, phần thưởng hết rồi.”

s͙ư͙ớ͙n͙g͙ cũng s͙ư͙ớ͙n͙g͙ rồi, cô mặc kệ Đồng Kinh Niên có kịp bắn ra hay không.

Hì hì hì.

Cô rất thích nhìn dáng vẻ không được “làm” đến nơi đến chốn của Đồng Kinh Niên.



Tô Tâm Đường đã vô tình phát huy bản tính tra nữ* tự thân tu dưỡng của chính mình đến cực điểm.

*Tra nữ: Những cô gái có tính cách xấu xa, dơ bẩn, nham hiểm, không từ thủ đoạn.

Sau khi côn thịt hoàn toàn được rút ra, miệng huyệt bị căng thành hình chữ O nhanh chóng khôi phục lại. Nhưng cảnh đẹp cũng chỉ thoáng qua vì chiếc quần lo̶t̶"̶ chưa được cởi bỏ lại một lần nữa bao trùm lên khu vực bí mật.

Tô Tâm Đường tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cô khẽ nhấc thân mình quỳ gối ở hai bên sườn của người đàn ông.

“Sao bạn học Đồng lại trừng mắt với cô giáo thế?”

“Có bất mãn gì với tôi à?”

Cánh tay mảnh khảnh chọc lên đỉnh côn thịt vẫn còn đang dựng đứng, trông đáng thương vô cùng. Giọng nói của cô không giấu được vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người khác gặp họa.

“A —-“

Xuân phong đắc ý Tô Tâm Đường mã thất đề*.

*Đây là một câu thơ chế ý nói Tô Tâm Đường đang chìm trong vui vẻ, đắc ý lại bị đánh úp.

Nguyên văn: 春风得意马蹄疾,一日看尽长安花。

Hán-Việt: Xuân phong đắc ý mã đề tật,

Nhất nhật khan tận Trường An hoa.

Dịch thơ: Gió xuân thả sức cho phi ngựa

Ngày trọn Trường An xem hết hoa.

Trích trong bài: Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) – Mạnh Giao.

Tô Tâm Đường phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, thân thể bất ngờ ngã nằm trên người của Đồng Kinh Niên. Gương mặt như hoa tái nhợt, ánh mắt không thể tin nổi nhìn vào người đàn ông.

“Không phải… Anh… Anh làm thế nào…”

Trong lúc nhất thời lắp ba lắp bắp không thể nói lên lời.

Một giây vừa rồi, Đồng Kinh Niên đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô, đem cả người Tô Tâm Đường kéo về phía mình.

Nơi bàn tay cô đang chạm vào chính là cơ bụng của người đàn ông nhưng lần này Tô Tâm Đường không còn tâm trạng muốn sờ đông sờ tây nữa rồi.

Làm thế nào mà Đồng Kinh Niên có thể vươn tay ôm cô?

Không phải anh đã bị cô trói lại rồi sao?

“Cô cảm thấy chỉ với chiếc cà vạt này cũng có thể khống chế được tôi?”

Người đàn ông hiểu thấu suy nghĩ của Tô Tâm Đường, trên khóe môi xuất hiện nụ cười khinh miệt.

Anh dùng một ngón tay kéo ra chiếc cà vạt vẫn còn mắc ở trên cổ tay. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô liền đem nó vứt xuống đất.

Đồng Kinh Niên ôm chặt vòng eo của Tô Tâm Đường, bàn tay còn lại từ từ vuốt ve đến chiếc quần lo̶t̶"̶ màu đen, ngón trỏ dứt khoát kéo phần đũng qua một bên.

Hai cánh môi âm hộ phì nộn dính đầy nước lại một lần nữa lộ ra.

Đồng Kinh Niên không hề cho cô có cơ hội để giảo biện, côn thịt sưng đau dưới thân ngay lập tức cắm thẳng vào sâu bên trong tiểu huyệt ướt át.

quần lo̶t̶"̶ vẫn như cũ không cởi bỏ, chỉ đơn giản kéo qua một bên. Lúc trước Tô Tâm Đường đùa bỡn như thế nào thì bây giờ anh cũng làm lại chuyện tương tự.



Tô Tâm Đường bất ngờ bị dị vật tiến vào nên thân thể cong lại một chút, đầu óc cô bây giờ chỉ còn sót lại —-

Tên chó má nào dám nói cách trói tay này vô cùng hiệu quả? Nếu để cô gặp lại, cô nhất định sẽ đánh hắn cho đến khi nào nhìn thấy ông nội mới thôi.

Lại còn không thể cởi được?

Chẳng phải Đồng Kinh Niên đã tự mình cởi trói hay sao?

Bang —- bang —- bang —-

Đồng Kinh Niên đảo khách thành chủ, hai bàn tay dày rộng bóp chặt hai cánh mông mềm mại. Ngay từ lúc bắt đầu đã trực tiếp thọc vào rút ra mấy chục cái.

Hiện tại Tô Tâm Đường thực sự có cảm giác giống như đang cưỡi ngựa, chỉ là kiểu cưỡi ngựa này quá điên cuồng!

Ngựa… mất khống chế… hình như điên rồi.

“Ưm —- a a a. Chậm… chậm một chút.”

Hai bầu ngực no đủ của Tô Tâm Đường không ngừng đong đưa, mái tóc cũng trở nên hỗn độn, lời nói thì đứt quãng chẳng tạo thành một ngữ điệu nào cả.

“Không phải cô giáo Tô thích cưỡi nam sinh à?”

“Như bây giờ có vui vẻ không?”

Đồng Kinh Niên giống như một chiếc máy gắn mô tơ điện bắt hoa huyệt của Tô Tâm Đường không ngừng vuốt ve cự điểu của chính mình. Mặc dù rất hung ác nhưng trên gương mặt vẫn duy trì nét bình tĩnh.

Anh dùng hành động thực tế nói cho Tô Tâm Đường biết là ai cưỡi ai.

Hai bầu nhũ hoa trước mặt giống như đang mời gọi người chú ý đến chúng, mà thời điểm Đồng Kinh Niên vẫn bị trói tay, anh đã luôn muốn làm chuyện này. Ngay lập tức bàn tay di chuyển hướng lên trên, vừa xoa vừa bóp.

Núi tuyết no đủ bị đùa bỡn thành đủ các loại hình dạng.

“Cô giáo Tô, thật ra mỗi lần nhìn thấy cô, em lại có suy nghĩ muốn chơi cô như thế này.”

Giọng nói của người đàn ông nặng nề, trầm thấp nghe rất êm tai. Hơn nữa anh cũng bắt đầu bổ sung vào cốt truyện rồi đấy.

Tô Tâm Đường bị cắm đến mức hai mắt đẫm lệ mông lung, quả thật cô không nghĩ Đồng Kinh Niên sẽ có thể tiếp tục chơi trò sắm vai này cùng với cô.

Ban đầu còn tưởng là Nữ giáo viên xinh đẹp sắc tình X Nam sinh thanh thuần. Ai mà ngờ nam sinh thanh thuần kia thật ra là một con sói đói ham muốn thân thể của cô.

Thế này…

Quá kích thích!



Càng kích thích hơn chính là chuyện mà hai người bọn họ đang làm bây giờ.

Tô Tâm Đường bị côn thịt của người đàn ông chọc nảy người lên sau đó lại theo trọng lực mà rơi mạnh xuống. Từ đầu tới cuối, tiểu huyệt vẫn luôn kẹp chặt côn thịt thô dài, mỗi một lần ngồi xuống đều trực tiếp chạm đến nơi sâu nhất…

Tô Tâm Đường có cảm giác thứ duy nhất kết nối giữa cô và mặt đất chính là căn côn thịt nóng bỏng đang khảm sâu trong thân thể này. Một khi tách ra thì cô sẽ bị cuốn bay đi mất.

“A a a!”

Động tác của người đàn ông càng lúc càng nhanh, thậm chí còn mơ hồ nhìn không rõ thứ đang ra ra vào vào giữa hai chân của cô. Theo mỗi lần tiến vào, hai viên cầu no đủ cũng đánh thật mạnh lên phần môi âm hộ, khiến nơi đó ửng đỏ rất đáng thương.

Bởi vì tốc độ quá nhanh nên dâm thủy từ bên trong miệng huyệt không ngừng tuôn trào, tạo thành lớp bọt màu trắng bao trùm lên vị trí tiếp xúc giữa hai người.

——————————————————

“Cô giáo Tô, thật ra mỗi lần nhìn thấy cô, em lại có suy nghĩ muốn chơi cô như thế này.”

Editor: Ôi anh tôi hắc hóa rồi. = ))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện