Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Đồng Kinh Niên nhớ rõ lúc bàn chân nhỏ kia duỗi về phía anh lạnh ơi là lạnh, phải ủ một lúc lâu mới đỡ hơn một chút.
Mà Tô Tâm Đường đối mặt với nghi vấn của người đàn ông:
Đương nhiên ngay sau đó cô đã phục hồi lại tinh thần.
Thật lòng mà nói vừa rồi cô cho rằng Đồng Kinh Niên muốn chỉnh mình, nhưng thật ra đối phương lại dùng tay để ủ ấm chân cho cô!
Không ngờ anh còn có tấm lòng như vậy, nếu nói không cảm động thì chính là nói dối.
“Cảm ơn nhé.”
Tô Tâm Đường mỉm cười, nâng tay vén lại mái tóc ra phía sau tai: “Em là thể hàn bẩm sinh.”
Cho nên chân hơi lạnh một chút.
Đồng Kinh Niên ở chung với cô đã lâu nên cũng có thể biết được thể chất của cô. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Tâm Đường, bàn tay khớp xương rõ ràng lấy từ trong túi áo âu phục ra một món đồ.
“Mang vào.”
Không thể không nói từ tư thái đến giọng điệu của Đồng Kinh Niên đều rất bá đạo tổng tài, đương nhiên bản thân anh cũng xác thật là một tổng tài bá đạo không tật xấu rồi.
Nếu vị tổng tài bá đạo này mà lấy ra châu báu thay vì một đôi tất thì có khả năng càng hợp kịch bản hơn nữa.
Nụ cười của Tô Tâm Đường trực tiếp biến mất, cô tự chỉ ngón tay vào chính mình.
“Anh muốn em mang vào?”
“Ngay bây giờ?”
Đùa cái gì thế!
Đôi tất này hoàn toàn là kiểu dáng của người già, hơn nữa bọn họ còn đang du lịch ở vùng nhiệt đới. Trên người cô là bộ trang phục siêu cấp đẹp kết hợp với một đôi dép mười phần tiên khí tỏa sáng lấp lánh.
“Còn nữa, anh tìm ở đâu được đôi tất này?”
Tô Tâm Đường cảm thấy ở nơi này mà lôi ra được một đôi tất cũng khá khó khăn. Không phải là của Đồng Kinh Niên đấy chứ? Có thể mang theo tất đến đây quả đúng là một nhân tài.
Đồng Kinh Niên nhìn thấu tâm tư của Tô Tâm Đường.
“Anh bảo quản gia tìm đấy, chưa có người dùng đâu.”
“Giữ ấm được.”
Ý tứ chính là đừng ngại xấu.
Tô Tâm Đường: “…”
Quá khó coi, không có khả năng cô sẽ mang nó. Đối với Tô Tâm Đường mà nói thì một là đẹp, hai là chết.
Một đôi tất vừa già vừa cổ hủ như vậy làm sao có thể kết hợp được với đôi dép đầy khí chất thần tiên này được chứ. Thậm chí cô còn tưởng tượng ra được mấy cô nàng kia sẽ cười nhạo mình như thế nào.
Nghĩ thôi đã thấy “đẹp”.
“Không mang.”
Đồng Kinh Niên không nghĩ Tô Tâm Đường sẽ cố chấp đến vậy: “Người trẻ tuổi đừng cậy bây giờ vẫn còn khỏe mạnh rồi không biết tự mình chăm sóc, sau này về già bị thấp khớp thì sao…”
“Đồng ba ba!”
Tô Tâm Đường gọi một tiếng ba ba giòn tan, chặn lại lời nói của Đồng Kinh Niên.
Trước đây cô đã cảm nhận được ở trên người anh tồn tại hơi thở của người cha. Bây giờ thì đúng rồi, anh thật sự muốn làm bố của cô.
Vì thấy bạn lạnh nên muốn bạn đeo tất, đây không phải là chuyện bố mẹ vẫn thường làm hay sao?
“Anh cũng là người trẻ tuổi mà sao cứ cư xử giống như người già thế.”
Sau khi nhỏ giọng lẩm bẩm xong những lời này, Tô Tâm Đường ngay lập tức nhấc chân bỏ chạy, cô thật sự rất sợ Đồng Kinh Niên sẽ cưỡng chế bắt cô phải mang đôi tất xấu xí kia.
Đồng Kinh Niên cầm tất, chăm chú nhìn theo bóng dáng của cô gái, trên gương mặt hiện rõ vẻ không hài lòng.
Không chịu nghe lời khuyên bảo gì cả.
…
Cơm nước xong xuôi, Tô Tâm Đường cho rằng hôm nay lại tiếp tục ra biển chơi, nhưng không nghĩ tới quản gia lại thông báo sẽ đi ngâm suối nước nóng.
Trên hòn đảo này chẳng thiếu thứ gì, không những có suối nước nóng mà còn có cả dịch vụ massage nữa chứ.
Mùa hè ngâm suối nước nóng đúng là ý tưởng mới lạ. Tô Tâm Đường vốn là người bình tĩnh còn cảm thấy kinh ngạc, chứ đừng nói gì đến những người khác.
Thật ra cô rất thích suối nước nóng vì ở đó không có mặt trời, chỉ cần không phơi nắng thì đều ok hết.
Ở trên bờ cát quá nhiều nắng.
Khu vực nam nữ ở đây hoàn toàn được tách riêng biệt, ngay cả Đồng Kinh Niên có muốn trộn họ lại với nhau cũng không có cơ hội.
Tất nhiên nếu muốn chơi trò lén lút thì cũng không phải là không thể.
Dù sao thì đây cũng là đảo của anh, sản nghiệp của anh.
Mục đích chính của Đồng Kinh Niên ngày hôm nay không ở nơi này.
Mục đích của anh là —-
Toilet ở đây chỉ chia khu vực nam và nữ, bên trong không phân ra từng buồng riêng. Trên đường đi ra ngoài, Tư Nam muốn phóng thích chính mình, ngay tại thời điểm thả lỏng để tận hưởng thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân.
Là Đồng Kinh Niên.
Anh em tốt gặp nhau trong WC, Tư Nam cũng không chào hỏi mà chỉ cười cười.
Dù sao thì chào nhau ở đây cũng có chút xấu hổ.
Sau đó, hắn liền cảm nhận được dường như có một ánh mắt cực nóng đang khóa chặt côn thịt của mình.
Đồng Kinh Niên đứng ở ngay bên cạnh hắn, trước mặt là bồn tiểu, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn chằm chằm vào bộ phận kia của Tư Nam.
Tư Nam: “…”
Bàn tay đang đỡ côn thịt khẽ run khiến cho “đường cong” trong không khí cũng rung rinh theo.
Chưa từng gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, đi tiểu mà cũng không được thoải mái. Hắn qua loa cho xong việc rồi ngay lập tức đem côn thịt thu trở về.
Tư Nam chào Đồng Kinh Niên một câu rồi bỏ đi luôn.
Trong đầu hắn bỗng vang lên câu nói đùa trước kia của Tô Tâm Đường —-
“Đồng Kinh Niên để ý anh như vậy, không phải anh ta là gay đấy chứ?”
…
Đồng Kinh Niên hoàn toàn không biết chỉ vì một lần rình coi này, lại khiến cho người bạn thân phải tự hỏi liệu rằng anh có gay hay không.
Sau khi Tư Nam rời đi được một lúc, anh cũng lấy từ trong quần ra côn thịt của chính mình.
Hiếm có khi nào thấy anh huýt sáo, chứng tỏ rằng tâm trạng bây giờ cũng rất ra gì đấy.
Lúc trước anh có hỏi qua Tô Tâm Đường, giữa anh và Tư Nam thì ai lớn hơn. Bây giờ đã có đáp án rồi.
Ừm, vẫn là của anh lớn hơn một chút.
—————————-
Tác giả P.S: Đồng tổng ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) để lớn lên sao.
*Khả ái: Đáng yêu.