Tâm tình của Đồng Kinh Niên không tồi.
Chuẩn xác mà nói là vô cùng tốt.
Ngay cả Tô Tâm Đường cũng có thể cảm nhận được.
Cụ thể là anh sẽ đột nhiên cười, thậm chí còn huýt sáo vu vơ, hơn nữa anh huýt sáo cũng rất dễ nghe.
Nhưng đến khi Tô Tâm Đường quay mặt sang nhìn thì anh liền dừng lại ngay, cho dù cô có năn nỉ muốn anh làm lại một lần nữa thì anh đều trưng ra bộ mặt vô cảm cự tuyệt, đã thế còn nói: “Anh có huýt sáo đâu?”
Thề thốt phủ nhận.
Ha hả, tâm tình không tồi, anh vẫn “tró” như thế.
Tô Tâm Đường lén lút hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải ghi âm bằng được tiếng huýt sáo của Đồng Kinh Niên. Trời không phụ lòng người, cô quả thật còn thu được tư liệu sống quý giá.
Vả một cái lên mặt của anh.
Tô Tâm Đường còn chưa nói gì nhưng Đồng Kinh Niên lại tỏ ra trầm mặc, một lát sau anh hỏi cô: “Anh làm vậy thật à?”
Gương mặt quyến rũ mờ mịt không hề giống như đang giả bộ, khả năng chính anh cũng không biết mình đang làm gì.
Tô Tâm Đường: “…” Được lắm.
Mặc kệ thế nào thì chỉ cần thấy Đồng Kinh Niên phải ăn mệt là cô vui rồi.
Mỗi ngày trôi qua ở trên đảo nhỏ rất an nhàn và thoải mái, đã thế buổi tối còn có dịch vụ phòng chăm sóc đặc biệt nữa chứ.
Mỗi đêm Đồng Kinh Niên sẽ xuất hiện đúng giờ ở trong phòng của cô, còn tặng kèm thêm party thân thể chỉ thuộc về hai người.
Tô Tâm Đường cảm giác hai người giống như đang yêu đương vụng trộm, vừa lén lút lại vừa vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Còn có một cách so sánh khác nữa, đó là Đồng Kinh Niên giống model nam mà cô bao dưỡng.
Tô Tâm Đường cũng từng nói điều này với anh, cuối cùng anh phải dùng phương thức mạnh mẽ ra ra vào vào để lấp kín miệng của cô.
Cả hai cách so sánh này, anh đều không quá thích.
Tô Tâm Đường: “…”
Anh thật sự rất khó hầu hạ đấy.
Sau mấy ngày ở chung, hai người phân cao thấp vô số lần, có chút gì đó rất giống với một cặp vợ chồng già.
Mà hình như Đồng Kinh Niên còn nhường cô nữa chứ.
Tô Tâm Đường nhìn góc nghiêng tựa như được tỉ mỉ điêu khắc của người đàn ông, cô tự hỏi liệu có phải do bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không.
Nhưng rất nhanh sau đó Tô Tâm Đường đã gạt bỏ suy nghĩ này ra sau đầu, dù sao cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, miễn anh không chọc cô tức giận là được.
…
Nhắc đến yêu đương vụng trộm, Tô Tâm Đường không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra nhanh đến thế, hơn nữa còn ở dưới mí mắt của Tư Nam.
Buổi tối hôm đó, Đồng Kinh Niên theo lối ban công tiến vào như thường lệ.
Tô Tâm Đường đang tập yoga, đến mắt cũng lười mở. Dù sao thì anh có chìa khóa nên cô cũng chẳng cản được anh.
“Em còn chưa tập yoga xong đâu. Anh tắm chưa?”
Tô Tâm Đường cho rằng Đồng Kinh Niên muốn trực tiếp cùng cô lên giường giống như mọi ngày, nhưng không ngờ anh lại bước đến kéo cô dậy.
“Anh dẫn em đến một chỗ hay lắm.”
Tô Tâm Đường: ??? Có thể không đi được không?
Dạo gần dây Đồng Kinh Niên thường xuyên làm ra mấy chuyện như thế này. Nhưng cô chưa từng cảm nhận được mấy thứ như lãng mạn hay bất ngờ gì gì đó, mà chỉ toàn là gió lớn cùng với màn đêm đen kịt.
Tô Tâm Đường bỗng nhớ lại những cảnh tượng kia —-
Hình như có một lần có đom đóm thì phải, và còn có lần khi thủy triều xuống, Đồng Kinh Niên dẫn cô đi… ngắm sao.
Bầu trời hôm đó hình như có rất nhiều sao, hơn nữa còn rất đẹp?
Tô Tâm Đường: ???
Đừng nói đây là cách thẳng nam bày tỏ tình yêu đấy nhé.
Tô Tâm Đường không dám tưởng tượng và cũng sợ phải hỏi ra, có khi người đàn ông kia lại bảo cô nói năng linh tinh si tâm vọng tưởng.
Nhớ lại những cảnh tượng đã trải qua khiến da đầu của cô bỗng tê dại.
Cô không muốn đi.
Đồng Kinh Niên liếc mắt nhìn Tô Tâm Đường đang bày ra vẻ kháng cự, anh dùng hành động để nói cho cô biết là không thể.
Trực tiếp bế cả người cô lên.
Đồng Kinh Niên đưa cô đến vườn hoa.
…
Đèn trong vườn hoa đều được bật sáng, nhưng chẳng có mấy ai nhàn nhã đi dạo qua đây. Cho dù hoa có đẹp thì nhìn liên tiếp mấy ngày cũng thấy chán.
Đồng Kinh Niên không đi theo lối bình thường, anh đưa cô tiến vào bên trong một căn phòng nhỏ ở gần đó.
“Đừng nói là anh muốn giết người diệt khẩu đấy nhé?”
Tô Tâm Đường bước vào bên trong căn phòng tối đen sì sì, cô vui đùa hỏi anh.
Lỡ như Đồng Kinh Niên nhận ra bản thân anh đang đắm mình trong trụy lạc nên cảm thấy có lỗi với Tư Nam, cuối cùng lại không nhịn được muốn hạ sát chiêu gì gì đó với cô.
Ngẫm lại cũng thấy rất có lý.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên vẻ không còn gì để nói: “Rảnh quá rồi lại nghĩ lung tung.”
Tại sao trong đầu cô lại có những tư tưởng kỳ quái đến thế.
Đồng Kinh Niên đi theo sau Tô Tâm Đường, dường như anh rất quen thuộc với nơi này, cô thấy anh duỗi tay ấn mở cái gì đó.
Trong nháy mắt căn phòng sáng như ban ngày.
Thật ra từ lúc bước vào đây, Tô Tâm Đường đã có suy đoán ở trong lòng.
Đại khái là anh đưa cô đến một ngôi nhà kính trồng hoa.
Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Ngay khi đèn được bật sáng, cả căn phòng ngập tràn hoa hồng kiều diễm ướt át hiện lên trong mắt cô, mỗi một bông đều vừa đúng lúc nở rộ, thậm chí ở trên cánh hoa vẫn còn vương lại những giọt nước lóng lánh. Tô Tâm Đường khó nén nổi kinh ngạc.
Kỳ thật bây giờ phương thức dùng hoa để tán tỉnh đã quá quen thuộc rồi.
Là một đại mỹ nhân, Tô Tâm Đường chưa bao giờ thiếu hoa hồng. Từ bó 99 đến 999 bông gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả thời điểm cô cùng với Tư Nam yêu đương thì những người theo đuổi cô vẫn xếp thành đống. Nếu nhận hết chỗ hoa hồng bọn họ tặng thì khả năng cô còn có thể mở được một cửa hàng bán hoa.
Nhưng —-
Hoa ở nơi này thật sự có quá quá quá nhiều.
Nhiều đến mức đếm không xuể.
Đây không phải là cửa hàng hoa nữa rồi.
Đây chính là một vương quốc hoa hồng mới đúng.
Trước mặt có hơn mười nghìn bông hoa hồng thi nhau nở rộ, chỉ cần hít vào một hơi là hương hoa ngập tràn trong khoang mũi. Tô Tâm Đường cảm thấy bản thân cũng được coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng đứng trước khung cảnh rầm rộ thế này thì cô cũng không thể không “WOW~”.
Người đàn ông đứng ở phía sau lưng của cô gái, nhìn đến đôi mắt đang sáng lấp lánh của cô, nhìn bộ dáng hưng phấn vì căn nhà tràn ngập hoa hồng này, anh lén lút khẽ thở phào một hơi.
Bên trong cuốn sổ đen của trợ lý gạch bỏ dòng chữ “tặng hoa”.
Lần này, chắc là cô thích.
“Tặng em à?”
Tô Tâm Đường ngắt một đóa một hoa hồng, giơ lên ngắm nghía. Đuôi mắt của cô khẽ giương lên, liếc nhìn Đồng Kinh Niên.
Cười như không cười.
Đồng Kinh Niên: “Không phải.”
Thề thốt phủ nhận.
Nhưng rất nhanh liền bổ sung thêm: “Nếu em thích… cũng không phải là không thể.”
Tô Tâm Đường gật đầu: “Ồ.”
Ừm, cô biết, đây là anh tặng cô.
…
“Cài lên cho em.”
Bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Đồng Kinh Niên, cô cầm trên tay đóa hoa vừa ngắt lúc nãy, chỉ chỉ lên tai của mình.
Đồng Kinh Niên nhận lấy, anh không có thói quen làm những chuyện này, không có thói quen tán tỉnh phụ nữ nên tay chân có hơi vụng về. Nhưng từ ánh mắt cho đến gương mặt của anh đều rất trịnh trọng.
Tô Tâm Đường chăm chú nhìn gương mặt nghiêm túc của người đàn ông.
Cô thích bộ dáng nghiêm túc của Đồng Kinh Niên.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này, trái tim của cô ngứa ngáy muốn chết.
“Xong chưa?”
Giọng nói của Tô Tâm Đường càng thêm kiều mị, dường như Đồng Kinh Niên nhận ra điều gì đó, bàn tay của anh khẽ dừng một chút.
Cuối cùng anh cũng cài xong bông hoa giúp cô, sau đó còn cẩn thận đánh giá để xác định là không bị lệch: “Xong rồi.”
Thông thường cài hoa lên tóc sẽ khiến người ta trở nên dung tục, nhưng cũng chỉ là thông thường mà thôi. Đối với đại mỹ nhân như Tô Tâm Đường mà nói thì cho dù có khoác bao tải lên người cũng vẫn đẹp.
Trên mái tóc xoăn dài có một đóa hoa hồng tươi thắm làm nổi bật lên gương mặt trắng sứ chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn cô bây giờ rất giống một nàng búp bê barbie cỡ lớn.
Ánh mắt của Đồng Kinh Niên sâu thăm thẳm.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì ở bên ngoài bỗng vang lên tiếng động, anh quay đầu nhìn ra.
Tô Tâm Đường cũng liếc mắt nhìn theo.
Tư Nam.
Hắn đang ở đó nói chuyện điện thoại, bước chân chậm rãi tiến về phía vườn hoa.
Khoảng cách từ đó đến nhà kính này cũng không quá xa.
Đêm khuya, trai đơn gái chiếc, ở bên ngoài còn có một người bạn trai.
Đây rốt cuộc là cái tình huống quái quỷ gì.
Tô Tâm Đường nhận thấy Tư Nam không có gì khác thường, hắn vẫn đang tiếp tục nghe điện thoại, có vẻ như không nhìn qua đây.
Cô không những không né tránh, mà ngược lại còn tiến thêm một bước đến trước mặt người đàn ông. Cô kiễng gót chân, ngẩng lên khuôn mặt kiều diễm hơn cả hoa hồng, môi đỏ khẽ động.
“Dám ở nơi này, ngay bây giờ, “làm” em không?”