hu Thiến vừa chiêu đãi khách, vừa lặng lẽ theo dõi mọi thứ. Dung tẩu và Triệu Hi Thành đều sắc mặt âm trầm rờiđi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Chu Thiến đầy nghi hoặc.
Không lâu sau đã thấy Dung tẩu vội vàngđến bên Triệu phu nhân, thì thầm gì đó, Triệu phu nhân bất ngờ rồi vộinhìn thoáng qua Chu Thiến, thấy Chu Thiến đang nhìn qua thì nhìn cô cười trấn an sau đó dặn dò Dung tẩu mấy câu rồi đi vào trong.
Chu Thiến có cảm giác chuyện này có liênquan đến mình. Cô hơi chần chừ nhưng vẫn định theo sau xem có chuyện gì. Vừa đi được vài bước thì Dung tẩu đi đến, đứng ở vị trí vừa khéo chặnđường cô lại, bà cười nói với cô:
- Phu nhân đột nhiên có việc gấp, bà dặn tôi giúp cô chiêu đãi khách cho tốt.
Nói xong nhìn về phía cửa:
- Nhà Vương phu nhân đến rồi
Chu Thiến nhìn qua, đó chẳng phải là bạnchơi mạt chược của Triệu phu nhân, Chu Thiến đành áp chế sự hồ nghi, đivề phía khách. Dù sao, chiêu đãi khách, làm cho yến tiệc tiến hành thuận lợi là việc quan trọng nhất.
Nếu thực sự có chuyện liên quan đến cô,chắc bọn họ cũng không gạt cô. Nghĩ vậy, Chu Thiến tĩnh tâm, hết sứcchuyện chú tiếp khách.
- Vương phu nhân, hoan nghênh hoan nghênh, hôm nay bác thật xinh đẹp
Bên kia, Triệu phu nhân đi vào thư phòngbên trong, ở đó không chiêu đãi khách, xung quanh rất yên lặng. Triệuphu nhân đẩy cửa đi vào.
Đi vào đã thấy một người phụ nữ đang lolắng ngồi trên ghết, thấy bà vào thì vội bước lên, lúc vội vã đánh rơiví xuống đất, cô ta xấu hổ xoay người nhặt lên.
Triệu phu nhân mặt nhăn nhíu mày, hỏi:
- Cô chính là Văn Phương?
Bà đi tới, ngồi xuống trước mặt Văn Phương rồi lại hỏi:
- Cô muốn gặp tôi? Có chuyện gì?
Thật ra, trước đó Dung tẩu đã nói với bàrằng có cô gái tự xưng là mang cốt nhục Triệu gia cho nên bà mới vộivàng tới xem, nhưng khi đối mặt với Văn Phương phải bày ra vẻ mặt bìnhthản để tránh cho cô ta lên nước. Nhưng lúc nói, ánh mắt của bà vẫnkhông nhịn được liếc về phía bụng của cô ta, thấy bụng hơi nhô ra, cảmthấy có sự vui mừng dâng lên.
Văn Phương vẫn nhìn theo ánh mắt bà, thấy bà thường xuyên nhìn về phía bụng mình thì biết bà rất để ý chuyện mình mang thai, liền nảy sinh ra sự hi vọng vô hạn.
Vẻ mặt Văn Phương tỏ ra đau khổ, mắt đỏ hoe, tiến lên hai bước, quỳ xuống trước mặt Triệu phu nhân, vừa khóc vừa nói:
- Triệu phu nhân, xin bà giúptôi, tôi cũng không biết nên làm gì? Tôi có con của Hi Thành, đã gần 4tháng! Ô…ô… Hi Thành đã chia tay, tôi cũng không biết phải làm thế nào,tôi biết tôi không xứng với anh ấy nhưng giờ tôi đã có con, đó là mộtsinh mệnh, tôi thật sự không nỡ nhưng Hi Thành lại bỏ mặc tôi, tôi hếtcách mới đến cầu xin bà!
Cô ta nắm lấy tay Triệu phu nhân, khóc rất thương tâm.
Triệu phu nhân rút tay ra, vẻ mặt phiền chán:
- Được rồi, đừng khóc, bên ngoàinhiều khách như vậy, bị người ngoài nghe được chẳng ra cái gì đâu. Côkhông biết xấu hổ nhưng tôi cần mặt mũi
Văn Phương thút thít lau nước mắt nói:
- Triệu phu nhân, tôi chỉ là rất đau lòng, bà đừng trách tôi.
Triệu phu nhân lạnh lùng nhìn cô ta nói:
- Cô đứng lên đi!
Văn Phương đứng lên, cúi đầu, thỉnh thoảng lại lau nước mắt, làm bộ thật điềm đạm.
Triệu phu nhân thấy cô ta như vậy thì rất không vui, nghĩ thầm tại sao Hi Thành lại chọn người phụ nữ kém nhưvậy. Nhìn xuống bụng cô ta mới thở dài một hơi nói:
- Cô nói đứa trẻ trong bụng cô là của Hi Thành, là thật?
Văn Phương vội vàng gật đầu:
- Là thật đó! Phu nhân không tin, chờ đứa trẻ sinh ra có thể xét nghiệm ADN… hơn nữa…
Cô ta hơi cúi người, nhìn bà, từng chữ từng câu nhấn nhá:
- Tôi tìm người quen trong viện làm siêu âm, bác sĩ nói cho tôi đó là con trai
Văn Phương vội nhìn chằm chằm sắc mặtTriệu phu nhân, thành công phát hiện vẻ vui mừng của bà, trong lòngkhông khỏi vô cùng đắc ý. Quả nhiên đúng như truyền thuyết, Triệu phunhân rất mong có cháu bế.
Triệu phu nhân trong lòng quả thực là vạn phần chấn động, bà muốn có cháu bế từ lâu, mỗi ngày đều mong Thiệu Lâmcó tin mừng nhưng Thiệu Lâm và Hi Thành kết hôn lâu như vậy vẫn không có quan hệ tốt, giờ quan hệ cải thiện khiến khao khát có cháu của bà càngmãnh liệt, không ngờ giờ lại có niềm vui bất ngờ lớn như vậy. Tính tính, qua năm tháng sẽ có đứa cháu mập mạp để bế.
Lúc này, sắc mặt Triệu phu nhân cũng nhu hòa lại, bà nói với cô ta:
- Cô đứng lâu như vậy rồi, ngồi xuống đi
Văn Phương ngồi xuống cạnh bà. Triệu phunhân đánh giá cô ta, thấy cô ta ngũ quan cũng được, đứa trẻ sinh ra chắc cũng đáng yêu, trong lòng càng thêm nóng nảy:
- Cô đến bệnh viện kiểm tra rồi, thế nào? Đứa trẻ mạnh khỏe sao?
Văn Phương lấy ra giấy báo cáo trong ví đưa cho bà, khẽ nói:
- Mọi thứ đều rất tốt, đứa bé rất khỏe mạnh
Triệu phu nhân cầm giấy siêu âm, nhìn hình vẽ mơ hồ, khóe miệng khẽ cười:
- Ôi! Còn nhỏ như vậy, nhìn không ra cái gì cả
Bà quay đầu nhìn Văn Phương nói:
- Cô trước tiên cứ chú ý sinh đứa trẻ cho tốt, Triệu gia sẽ không bạc đãi cô.
Bà vỗ vỗ tay cô ta
Văn Phương nghe xong, đang nghĩ xem lời này có ý gì thì cửa thư phòng đột nhiên bị bật mở.
Hai người ngẩng đầu nhìn, người đi vào là Triệu Hi Thành đang giận dữ. Anh đóng cửa đi vào. Anh đã đứng ngoàinghe hồi lâu, nghe được chuyện Văn Phương có con của mình thì vô cùngkhiếp sợ, trong đầu vô số ý nghĩ chạy qua nhưng vừa nghĩ đến Thiệu Lâmthì chỉ còn sót lại một suy nghĩ – quyết không để đứa nhỏ này sinh ra.Cho nên khi anh nghe mẹ quyết định cho sinh đứa bé này thì không nhịnđược vọt vào.
Anh đi đến trước mặt Văn Phương, liếcnhìn cô ta, ánh mắt sắc như dao bắn về phía cô ta khiến Văn Phương kinhhãi, người lên, vội rụt vào bên Triệu phu nhân. Triệu Hi Thành cườilạnh, sau đó nhìn về phía mẹ, kiên quyết nói:
- Không được, đứa trẻ này không thể giữ lại! Mẹ, mẹ muốn cháu về sau Thiệu Lâm sẽ sinh
Sau đó, anh chỉ vào Văn Phương, mắt ngoan tuyệt:
- Thứ trong bụng cô ta tuyệt đối không thể giữ lại
Văn Phương quá sợ hãi, gắt gao nắm chặt tay Triệu phu nhân:
- Phu nhân, phu nhân, giúp tôi với! Đừng hại chết con trai tôi
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ con trai.