Chương 76: Cậu chủ, phát hiện ra gi­an tình của phó tổng Thư thì xử lý ra sao?

Triệu phu nhân nhíu mày ánh mắt nhìn Văn Phương hiện lên chút chán ghét, lạnh lùng nói:

-   Được rồi, cô đừng làm ầm, tôi sẽ không bắt cô phá thai, cô im lặng chút đi.

Sau đó bà quay đầu nhìn Triệu Hi Thành, rất nghiêm túc nói:

-   Hi Thành, con nói chuyện vôliêm sỉ gì vậy! Trong bụng cô ta là cốt nhục của con! Là cốt nhục nhà họ Triệu! Cha con biết cũng sẽ không đồng ý cho con làm như thế. Mẹ sẽkhông để cháu trưởng của Triệu gia có mệnh hệ gì

Văn Phương nghe xong lời bà, mắt sángbừng, lòng mừng thâm, Triệu phu nhân quả nhiên là cái ô tốt nhất của côta. Nhưng mà… Văn Phương nhìn về phía Triệu Hi Thành, anh hung hăng nhìn cô, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo khiến cô ta như ngã vào hầm băng, lòng côta run rẩy, sau đó lại oán hận. Triệu Hi Thành thực sự vì Tống Thiệu Lâm mà con cũng không cần, Tống Thiệu Lâm rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì vớianh? Khiến cho công tử lăng nhăng có thể thủy chung như nhất?

Triệu Hi Thành nhìn mẹ mình, khuôn mặt tuấn mỹ kiên định:

-   Mẹ, mẹ nghĩ thử cảm thụ củaThiệu Lâm đi, nếu cô ấy biết chuyện này thì sẽ đau lòng. Bất luận thếnào đứa bé này cũng không thể giữ lại

Triệu phu nhân cười lạnh một tiếng, nhíu mày, nói:

-   Giờ con mới biết lo lắng đếncảm xúc của Thiệu Lâm? Nếu con thực sự suy nghĩ vì nó thì đã không có sự xuất hiện của đứa nhỏ này. Giờ sắp có con, con chỉ nghĩ trốn tránhtrách nhiệm mà không tiếc giết chết con mình, muốn làm thế để phủi sạchtất cả sao? Hi Thành, con làm mẹ quá thất vọng.

Triệu Hi Thành dưới sự trách cứ của mẹ mà áy náy cúi đầu, trong lòng cũng vạn phần hối hận. Trước kia anh saobiết được có ngày anh sẽ yêu Thiệu Lâm như vậy? Lúc ấy Thiệu Lâm với anh chẳng qua chỉ như một người phụ nữ xa lạ, anh thậm chí còn quên cả việc mình đã kết hôn. Hơn nữa, những người đàn ông ở tầng lớp của anh có aikhông chơi đùa bên ngoài. Cha anh giờ già như vậy vẫn còn bao tình nhân, anh cũng chỉ coi đó là chuyện đương nhiên, sao biết sẽ có hậu quảnghiêm trọng, khó xử như bây giờ?

Anh không thể tưởng tượng phản ứng củaThiệu Lâm khi biết chuyện này. Trước kia, khi cô biết quan hệ của anh và Văn Phương đã kháng cự, bài xích thậm chí là chán ghét anh. Giờ anh hao hết tâm tư, vất vả lắm mới có được sự tha thứ của cô, bắt đầu lại từđầu, nếu cô biết thì có còn tha thứ cho anh? Anh đứng đó, sắc mặt dầntái nhợt lại, cả người như bị dội nước lạnh, lạnh đến thấu xương.

Triệu phu nhân thấy anh như vậy thì mềm lòng, bà đi đến bên anh, khẽ vỗ lưng anh rồi nói:

-   Con cũng không cần lo lắng,chuyện này chúng ta tạm thời có thể giấu Thiệu Lâm, chờ Văn Phương sinhcon rồi sẽ tìm cơ hội nói cho nó

Bà đưa giấy báo cáo siêu âm cho anh:

-   Con xem, đứa trẻ đã sắp bốntháng, không lâu sau sẽ thành hình, có thể thấy tim đập. Đây chính làcốt nhục của con, là con đẻ con đó. Không lâu sau nó sẽ cười, gọi con là cha, ngồi trên lưng con cưỡi ngựa, con thực sự nhẫn tâm giết chết nó?

Triệu Hi Thành mờ mịt cầm lấy tờ giấy,hình ảnh mơ hồ… đó là con của mình sao? Nhìn như đám thịt… bên tai những lời của mẹ khiến anh hỗn loạn. Ánh mắt anh dần nhu hòa lại. Lại nóitiếp, anh cũng sắp 30 tuổi, đương nhiên cũng mong có con, nhưng… vì saongười đàn bà đó lại mang thai con của anh. Anh phẫn hận nhìn về phía Văn Phương, cô ta hoảng sợ lùi về mấy bước.

Triệu phu nhân xoay người, nhìn Văn Phương, ánh mắt lợi hại, bà trầm giọng nói:

-   Văn Phương, cô đừng coi chúngtôi là ngốc, cô nghĩ tôi không biết cô có chủ ý gì sao? Tôi nói cho cô,cô an phận cho tôi một chút, nếu không người chịu thiệt chỉ có cô thôi

Bà đi đến bên Văn Phương, từ cao nhìn xuống cô ta:

-   Tôi sẽ tìm nhà cho cô, an bàingười chăm sóc cô, cô lặng lẽ sinh con rồi tôi sẽ cho cô chút tiền, chút tiền đó đủ cho cô sống cả đời thoải mái. Nhưng đứa trẻ phải giao chochúng tôi. Cô rời xa nhà họ Triệu, vĩnh viễn không được gặp đứa nhỏ,vĩnh viễn không được nói chuyện này với ai. Nếu cô không làm theo…

Triệu phu nhân cười lạnh, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói:

-   Cô cũng biết, cô sẽ không thể sinh được đứa trẻ, chẳng còn gì cả, chỉ có kết cục bi thảm chờ đợi mà thôi

Mồ hôi lạnh trên lưng Văn Phương tứa ra,cô ta đột nhiên cảm giác người phụ nữ bề ngoài hiền lành này mới làngười đáng sợ nhất. Văn Phương ngoài mặt thì ra vẻ nhu thuận, sợ hãinhưng trong lòng vô cùng hận. Bọn họ nghĩ hay lắm, coi cô là máy đẻ sao? Chỉ cần đứa trẻ không cần mẹ, tùy tiện cho chút tiền là đuổi được côđi? Cũng may chuyện này cô ta đã sớm lường trước nên cũng không bất ngờ. Cô ta cũng không mong một bước lên trời, giờ chỉ cần Triệu phu nhân bảo vệ để sinh đứa trẻ bình an, sau đó kéo Tống Thiệu Lâm xuống bùn. Đếnlúc đó, mẹ của cháu trai duy nhất của Triệu gia là cô dựa vào cái gìkhông thể làm con dâu họ Triệu?

Văn Phương đứng lên, nhìn Triệu phu nhân, mắt đỏ hoe:

-   Triệu phu nhân, tôi tuyệt đốikhông có ý gì, tôi chẳng qua không muốn giết chết một sinh linh mà thôi, những gì bà nói tôi đều đồng ý.

Triệu phu nhân không nghĩ tới cô ta sẽ đồng ý thoải mái như vậy thì có chút bất ngờ, lạnh lùng nhìn cô ta, hơi nhướng mày nói:

-   Tôi biết cô nghĩ gì nhưng tôi nói cho cô, cô sẽ không thành công đâu.

Triệu Hi Thành nghe Triệu phu nhân an bài, tuy rằng cũng hơi động lòng nhưng luôn cảm thấy không ổn, anh không khỏi nói:

-   Mẹ, đừng như vậy…

Triệu phu nhân quay đầu nhìn về phía con, cắt lời anh:

-   Xử lý như vậy là thích hợp nhất, con đừng làm loạn nữa. Chẳng lẽ con thực sự muốn giết chết con mình?

Bà lại nói với Văn Phương:

-   Hôm nay cô về trước đi, ngày mai tôi sẽ cho người đi đón cô. Bên ngoài nhiều khách, cô đi cổng sau đi, đừng để lộ ra

Sau đó giọng đột nhiên lạnh lùng:

-   Còn nữa, chuyện cô mang thai đừng để lộ cho bất kì ai, nhất là Thiệu Lâm, nếu không cô sẽ không được gì hết

Văn Phương cắn môi nhưng vẫn gật đầu.

Triệu phu nhân sắc mặt hơi hòa hoãn lại, bà nói với Triệu Hi Thành:

-   Mẹ ra ngoài trước, con cũng đi nhanh đi, bên ngoài có nhiều khách, thấy chúng ta như vậy không biết sẽ nghĩ gì

Bà nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi Triệu phu nhân bỏ đi, Triệu HiThành đóng cửa lại. Anh xoay người nhìn Văn Phương, ánh mắt lạnh lùng,cả người tản ra luồng khí lạnh, đi về phía cô ta.

Tim Văn Phương co lại, trán toát mồ hôi lạnh, cô theo bản năng bảo vệ bụng mình, liên tục rút lui về phía sau, run giọng nói:

-   Anh…anh định làm gì…

Tác giả: Có rất nhiều bạn đọc nhắn lạivới tôi, nói ý kiến của mọi người, 13 rất cảm kích. Có người lo lắng 13là mẹ kế, tôi chỉ muốn nói, 13 tuyệt đối không phải là mẹ kế, mong mọingười tiếp tục ủng hộ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện