Tại một thôn xóm nhỏ...
Ba thân ảnh thong dong xuất hiện, đó là một thiếu niên bề ngoài anh tuấn, toàn thân y sam giản dị... Bên cạnh hắn là hai người mặc áo choàng rộng thùng thình, lại che mặt đội đấu bồng, không phân biệt được nam hay nữ...
“Nơi đây phần lớn là nhân loại bình thường” Thiếu niên hướng hai người bên cạnh truyền âm...
“Đương nhiên rồi, nơi đây cường độ linh khí nhàn nhạt, lại hoang vu vắng vẻ, tu sĩ thỉnh thoảng ghé ngang cũng không dừng chân bao lâu...” Một người trong đó ôn nhu đáp...
“Bất quá đã có người ở, xem ra chúng ta cách thành trì tiếp theo đã rất gần” Người còn lại gật đầu nói...
Lạc Nam cùng hai nữ Trúc Loan và Tố Mai đã liên tục di chuyển 3 ngày mới đến được nơi này... Nhân loại nơi đây chủ yếu làm nông kiếm sống, không khí có phần an tường, so với thành trì phồn hoa tràn ngập tranh đấu như Linh Vũ Thành cũng có cái hay riêng...
“Dừng chân nghỉ ngơi một chút đi” Lạc Nam lên tiếng đề nghị...
Hai nữ mĩm cười gật đầu, liên tục di chuyển cũng có phần nhàm chán, mặc dù thỉnh thoảng có vài yêu thú chặn giết nhưng không trở ngại quá lớn đối với tổ hợp 3 người...
Ba người bước vào quán nước ven đường, chỉ thấy chủ quán là một đôi lão phu thê, mái tóc trắng bạc cả đầu...
Bà lão lưng còng, ông lão lại cụt một cánh tay...
“Kính chào quý khách, không biết ba vị dùng gì?” Bà lão niềm nở lên tiếng hỏi...
Ông lão nhanh nhẹn tiến đến lau chùi bộ bàn ghế đã cũ, mời bọn hắn ngồi xuống...
“Không biết quán mình có nước uống nào giải khác tốt?” Lạc Nam mĩm cười hỏi...
“Haha, quý khách tìm đúng chỗ rồi, tại chúng tôi Đệ Nhất quán, các loại nước giải khác đều có, trà xanh, mía xây, nước hoa quả các loại...” Ông lão cười haha hào phóng nói...
Lạc Nam ba người khóe miệng co giật, thầm đánh giá hoàn cảnh quán xá, vài bộ bàn ghế đã củ, lều tranh vách lá, vài khóm mía kế bên, các loại trái cây bày biện khá gọn gàng ngăn nắp...
Tuy nghèo nhưng sạch sẽ vô cùng...
Bất quá để đặt tên Đệ Nhất Quán, cái này...
“Lão bá cho ta một bình trà xanh loại tốt nhất, hai phần nước hoa quả” Lạc Nam trong lòng im lặng, gật gật đầu nói...
“Không thành vấn đề” Bà lão cười tươi rối, bất đầu pha trà...
Ông lão còn một tay cũng hăng hái sách lên một con dao nhọn, thành thạo gọt trái cây, lại đưa bà lão dùng cối ép thành nước, dùng vải mỏng lượt kỹ lưỡng, để phần nước lại vào chén...
“Kính mời quý khách” Ông lão mang ra bàn...
“Đa tạ lão bá” Lạc Nam gật đầu, quay sang hai nữ cười nói: “Các nàng cũng uống đi”
Hai nữ cởi xuống đấu bồng để lộ mái tóc búi gọn trên đầu, nhẹ nhàng nhấc lên một phần khăn che mặt, ưu nhã thưởng thức...
Hai đôi mắt đẹp lóe sáng, đồng thanh thốt lên: “Ngon quá!”
“Haha, đương nhiên rồi...trái cây toàn bộ chính tay lão hủ chăm sóc, đều dùng loại trái tốt nhất, ngọt nhất” Lão già đắc ý vuốt râu...
Lạc Nam cũng tò mò nhấc lên chung trà, một ngụm vào miệng, chỉ cảm thấy thanh tân trong miệng, mùi thơm nồng vô cùng..
“Trà ngon, không hổ danh Đệ Nhất Quán” Lạc Nam âm thầm khâm phục nói...
Với tu vi của bọn hắn hiện tại, đã không cần ăn uống như nhân loại bình thường, các loại món ăn cực khó vào mắt... Không nghĩ tới chỉ ở một quán xá nhỏ nếm được dư vị thơm ngọt...
“Đa ta quan khách quá khen” Vợ chồng lão bá cười híp mắt...
Mà lúc này, ở bàn bên cạnh, vài người thôn phụ có bộ dạng bình thường, thân mặc áo vải xì xào to nhỏ:
“Bà nghe gì chưa? Nữa năm gần đây thôn trấn xung quanh chúng ta liên tục xảy ra mất tích, thậm chí có nơi toàn thôn biến mất một cách ly kỳ”
“Ông nhà tôi cũng nói, bất quá hơn một tháng gần đây sự việc không diễn ra nữa, không hiểu xảy ra chuyện gì...”
“Có khi nào yêu thú xâm lấn không? Hiện tại chúng đã ăn no nên tạm dừng lại”
“Tôi làm sao biết? Cầu trời phù hộ sự việc đừng lan đến xóm chúng ta a”
Lạc Nam và hai nữ liếc nhau, âm thầm gật đầu, các thôn dân mất tích rõ ràng do Huyết Linh Tam Kiệt gây ra, hiện tại bị Lạc Nam phá đám nên mọi chuyện xem như tạm thời ổn định...
Nghĩ đến đây, Lạc Nam âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cảm thấy hành động hôm đó của mình xem như không uổng...
“Lão già, mau cho vài ấm trà” Một âm thanh ngạo nghễ vang lên...
Lạc Nam thoáng quan sát, đây là một nhóm tu chân giả, đồng phục đồng điệu màu vàng đất, có tất cả 5 người, tu vi cao nhất là một Trúc Cơ Viên Mãn...
Xem ra là người thế lực nào đó...
Hắn không tiếp tục quan tâm, cùng hai nữ nhàn nhã uống trà...
“Có ngay thưa quý khách” Vợ chồng ông lão lại tiếp tục bận rộn...
Mà lúc này, đám tu chân giả cũng chú ý đến ba người Lạc Nam, hắn bộ dạng anh tuấn lại thêm con mắt bạc quả thật dễ gây nổi bậc, huống hồ hai nữ trùm kín toàn thân càng dễ gây chú ý...
Âm thầm quan sát, cả đám kỳ quái phát hiện đây rõ ràng là ba người bình thường a...
Tình huống này có hai trường hợp, một là đối phương quả thật là người bình thường, hai là người ta tu vi quá cao, bọn hắn nhìn không thấu...
Dù ở trường hợp nào, tốt nhất không gây sự cùng đối phương là được...
Không lâu sau, lại có một người vào quán...
Đây là một tên hòa thượng, đầu trọc, thân mặc sa y, chân trần..., tuổi tầm trung niên...
“Di”
Hoàng Thượng đột ngột thốt lên một tiếng, như có thâm ý liếc nhìn Bạch Tố Mai...
Lạc Nam nhíu mày, Hòa thượng tuổi trung niên kia có Nguyên Anh Viên Mãn tu vi...
Ở một quán nước nhỏ lại vô tình chứng kiến nhiều người tu chân, chuyện này cũng quá trùng hợp đi...
Bất quá không liên quan đến hắn, Lạc Nam hướng hai nữ gật đầu, gọi lão bá tính tiền...
“Của chư vị tổng cộng 9 đồng” Lão bá cho biết...
Lạc Nam giật mình, lúc này mới nhớ mình chỉ có linh thạch, ngay cả tiền tệ nhân loại bình thường cũng không có...
Trong lúc nhất thời vò đầu bức tay...
Chứng kiến bộ dạng lúng túng của hắn, hai nữ không nhịn được bật cười, âm thanh trong trẻo như suối trong, lại êm tai thánh thót làm đám nam tử tu chân mặc áo vàng đất không nhịn được ngẩn ngơ...
“Để thiếp thanh toán” Lý Trúc Loan che miệng cười khẽ, từ nhẫn trữ vật lấy ra đồng bạc đưa cho lão già...
Lạc Nam xấu hổ gãi đầu, lúc này cùng hai nữ định bước đi...
Nghe âm thanh êm ái của Lý Trúc Loan, đám nam nhân tu chân rốt cuộc nhịn không được, trong lòng cồn cào muốn biết dung nhan của nàng, lại ghen ghét diễm phúc của Lạc Nam, quên sạch suy nghĩ e ngại lúc đầu...
Một tên trong đó lớn tiếng xỉa xối: “Đường đường nam tử hán, lại để nữ tử trả tiền, đúng là nhục nhã nam nhân chúng ta”
“Đúng nha, thật không biết xấu hổ” Một tên khác phụ họa...
“Một cái tiểu bạch kiểm mà thôi, cũng xứng đáng nam nhân sao?”
“Haizz, đúng là hoa nhài cắm phân trâu”
Lạc Nam nhíu mày, hắn hình như không có chọc đám người này đi? “Chết”
Bạch Tố Mai lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nhục nhã chủ nhân của nàng chính là so với tổn thương nàng càng thêm đáng chết...
Ngân Kiếm lóe lên trong tay, hai mắt chớp động ánh sáng, tinh thần chi lực vận chuyển, một kiếm chém ra...
Một luồng sắc bén kiếm ảnh lóe lên, như có thể cắt đứt hư không, hướng đám người tu chân kia phá không mà đi...
“Không xong” Đám người tu chân sắc mặt đại biến, kiếm khí khóa chặt khiến toàn thân bọn hắn đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cả đám sợ hãi cực độ...
“A Di Da Phat, hạ thủ lưu tình” Trung niên hòa thượng đột ngột can thiệp, hai tay chấp lại, đột ngột hướng về kiếm ảnh chưởng đến...
Theo chưởng ấn của hòa thượng, một luồng sáng nhàn nhạt mang theo kim quang va vào kiếm khí...
CHENG...
Kiếm khí vô tình cắt ngang kim quang, bất quá uy lực suy giảm chín phần mười, đám người tu chân dễ dàng hóa giải...
Cả đám sắc mặt căm giận nhìn chằm chằm Bạch Tố Mai...
“Hòa thượng, ngươi có ý gì?” Lạc Nam gương mặt rốt cuộc không dễ nhìn, hòa thượng hình như là một đám thích lo việc bao đồng? Lần trước Phàm Không đã khiến hắn phản cảm...
“A Di Da Phat, thí chủ là nhân loại, sao lại cấu kết cái này lòng dạ hiểm ác nữ yêu?” Hòa thượng trung niên chỉ vào Bạch Tố Mai, hiển nhiên bằng một cách nào đó hắn nhìn ra thân phận của nàng...
“Lòng dạ hiểm ác?” Lạc Nam gằn từng chữ, con mắt bạc trắng lập lòe ánh sáng...
Bạch Tố Mai cũng trợn to mắt, không ai dễ chịu khi bị nói như vậy...
Như bị khí thế của Lạc Nam dọa sợ, hoàng thượng trung niên lùi vài bước, đụng ngã bàn ghế trong quán...
“Quán nhỏ làm ăn, hy vọng các vị tiến đến nơi khác xung đột a” Vợ chồng lão chủ quán lo lắng nhắc nhở...
“Câm miệng” Một nam tử trong đám tu chân tức giận quát, trong lòng hối hận đến ruột đều lục, tất cả đều do bọn hắn gây chuyện a...
“Bần tăng nói không đúng sao? Thí chủ diện mạo bất phàm, chắc hẳn là người có thân phận, đừng để yêu tinh này mê hoặc” Hòa thượng vẫn nhắm vào Bạch Tố Mai ra vẻ đạo mạo nói.
Lạc Nam lửa giận dâng lên trong lòng, hai chân lóe lên, thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh Hòa Thượng, vô số Mộc linh lực ngưng tụ nơi nắm tay...
“Linh Quyền”
Đối với người nhục nhã nữ nhân của mình, chỉ có thể là chiến...
“Hoàng cấp vũ kỹ mà thôi” Hoàng thượng ung dung nói, hai tay chấp trước ngực, mở miệng quát lớn:
“Kim Sa Hộ Thân”
Một luồng sáng vàng xuất hiện, hình thành áo cà sa bao trùm thân thể hắn...
BENG...
Làn sóng va chạm khiến đám tu chân giả ngã lăn ra đất, cả đám đầu óc quay cuồng, thất khiếu chảy máu...
Hoàng thượng sắc mặt hoảng hốt, không biết vì sao khi nấm đấm của đối phương chạm vào, Kim Sa vốn dĩ phòng ngự kinh người lại nhanh chóng trở nên mờ ảo, sắp tiêu tán...
Lạc Nam trong lòng cười lạnh, bên trong đan điền, một tôn Lục sắc cự đỉnh vù vù rung động, hấp lực lan tỏa hút lấy phần lớn linh lực của Hòa thượng này...
Hắn đương nhiên chưa hài lòng với bấy nhiêu đó, xúc phạm nữ nhân hắn đã động vào điểm mấu chốt trong lòng, hôm nay hòa thượng này đừng hòng có kết cục tốt...
Lý Trúc Loan cũng bị lây nhiễm, sát ý khóa chặt đám người tu chân, tất cả là do bọn người này...
“Vạn Mộc Trói Buộc” Nàng hai tay kết ấn... Vô số dây leo từ dưới đất trồi lên, hướng đám người quấn lấy...
“Không tốt, mau hợp lực” Đám người tu chân sắc mặt đại biến, thay nhau thi triển vũ kỹ các loại phòng thủ...
“Hừ, không biết lượng sức mình” Lý Trúc Loan yêu kiều quát, Nguyên Anh chi lực bộc phát, dây leo cứng cáp vô cùng...
Đám người tu chân tu vi không cao, sao có thể chống cự, mắt thấy sắp bị dây leo trói trúng, dị biến lại nảy sinh...
“Quán nhỏ làm ăn, chư vị muốn đánh mời đi nơi khác a” Lão già đột ngột vung tay, hư không nứt ra một khe hở lớn...
Lão bà gật đầu phụ họa, hai tay chộp tới, hấp lực kinh khủng xuất hiện...
“Không tốt” Lạc Nam vốn đang mở Nhìn Xuyên Yếu Điểm chiến đấu, là người đầu tiên phát hiện cử động của hai người...
Hắn trong lòng hoảng sợ, rời bỏ công kích hòa thượng, cấp tốc thi triển thân pháp chạy đến ôm hai nữ vào ngực...
“Ôm chặt ta” Lạc Nam điên cuồng hét lớn...
Hai nữ ngẩn ngơ, bất quá nghe theo lời hắn cũng ôm chặt nhau...
Lực hút cự đại nhanh chóng cuốn lấy bọn hắn...
“Á, chuyện gì xảy ra...” Đám tu chân giả điên cuồng hoảng sợ...
“Cao nhân phương nào?” Hòa thượng trong lòng thấp thỏm, gương mặt tái xanh vận sức muốn ngự không chạy trốn...
Bà lão nhàn nhạt phất tay, trước lực hút kinh khủng đó, toàn bộ đám người chui tọt vào vết nứt hư không do ông lão vạch ra...
Nhìn hiện trường hoàn toàn vắng vẻ, ông lão hài lòng khép lại hư không...
“Truyền đến nơi nào?” Bà lão nhìn sang chồng mình hỏi..
“Ngẫu nhiên” Ông lão không sao cả nói...
“Haizz, xem ra lại phải chuyển nhà” Bà lão thở dài...
“Haha, vui chơi đã đủ, cũng nên trở về một chuyến” Ông lão cười phóng khoáng...
Nhìn đám thôn dân tập trung đông đúc tò mò xem kịch, ông lão nhẹ phất tay, toàn bộ thôn dân chợt lâm vào giấc ngủ...
“Bọn hắn tỉnh lại sẽ quên hết chúng ta a, làm hàng xóm lâu như vậy” Bà lão sụt sịt...
“Haizz, đó là kết cục tốt nhất cho bọn hắn...” Ông lão than thở...
“Đám Huyết Linh Tông ruồi nhỏ gần đây khá nháo nhào, rãnh rỗi ngươi đi gõ đầu bọn hắn một chút” Bà lão đột ngột căn dặn...
“Yên tâm, trong vòng vạn dặm sẽ không ai dám đụng đến xóm nhỏ này” Lão già chắc nịch nói, mặc dù sắp cắt đứt trần duyên, nhưng hắn vẫn bảo đảm cho thôn xóm này an ổn...
“Tốt lắm, ta vào trong thu thập một chút” Bà lão gật đầu, xoay người vào trong...
Giây lát sau, quán nước ven đường hoàn toàn biến mất, mà bãi đất trống đột ngột mọc lên vài cây xanh cao lớn như đã xuất hiện từ lâu, xóa đi toàn bộ vết tích để lại...
Đám thôn dân lũ lượt tỉnh lại, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao đột ngột ngủ say...
Trong ký ức bọn hắn, đôi phu thê cao tuổi hòa ái mở quán nước ven đường hoàn toàn không tồn tại...
Chỉ là bọn hắn không biết rằng, từ đây cho đến cuối đời, vô số tu chân thế lực vạn dặm xung quanh sẽ âm thầm bảo vệ xóm nhỏ này...
Bình an vĩnh viễn...
Ba thân ảnh thong dong xuất hiện, đó là một thiếu niên bề ngoài anh tuấn, toàn thân y sam giản dị... Bên cạnh hắn là hai người mặc áo choàng rộng thùng thình, lại che mặt đội đấu bồng, không phân biệt được nam hay nữ...
“Nơi đây phần lớn là nhân loại bình thường” Thiếu niên hướng hai người bên cạnh truyền âm...
“Đương nhiên rồi, nơi đây cường độ linh khí nhàn nhạt, lại hoang vu vắng vẻ, tu sĩ thỉnh thoảng ghé ngang cũng không dừng chân bao lâu...” Một người trong đó ôn nhu đáp...
“Bất quá đã có người ở, xem ra chúng ta cách thành trì tiếp theo đã rất gần” Người còn lại gật đầu nói...
Lạc Nam cùng hai nữ Trúc Loan và Tố Mai đã liên tục di chuyển 3 ngày mới đến được nơi này... Nhân loại nơi đây chủ yếu làm nông kiếm sống, không khí có phần an tường, so với thành trì phồn hoa tràn ngập tranh đấu như Linh Vũ Thành cũng có cái hay riêng...
“Dừng chân nghỉ ngơi một chút đi” Lạc Nam lên tiếng đề nghị...
Hai nữ mĩm cười gật đầu, liên tục di chuyển cũng có phần nhàm chán, mặc dù thỉnh thoảng có vài yêu thú chặn giết nhưng không trở ngại quá lớn đối với tổ hợp 3 người...
Ba người bước vào quán nước ven đường, chỉ thấy chủ quán là một đôi lão phu thê, mái tóc trắng bạc cả đầu...
Bà lão lưng còng, ông lão lại cụt một cánh tay...
“Kính chào quý khách, không biết ba vị dùng gì?” Bà lão niềm nở lên tiếng hỏi...
Ông lão nhanh nhẹn tiến đến lau chùi bộ bàn ghế đã cũ, mời bọn hắn ngồi xuống...
“Không biết quán mình có nước uống nào giải khác tốt?” Lạc Nam mĩm cười hỏi...
“Haha, quý khách tìm đúng chỗ rồi, tại chúng tôi Đệ Nhất quán, các loại nước giải khác đều có, trà xanh, mía xây, nước hoa quả các loại...” Ông lão cười haha hào phóng nói...
Lạc Nam ba người khóe miệng co giật, thầm đánh giá hoàn cảnh quán xá, vài bộ bàn ghế đã củ, lều tranh vách lá, vài khóm mía kế bên, các loại trái cây bày biện khá gọn gàng ngăn nắp...
Tuy nghèo nhưng sạch sẽ vô cùng...
Bất quá để đặt tên Đệ Nhất Quán, cái này...
“Lão bá cho ta một bình trà xanh loại tốt nhất, hai phần nước hoa quả” Lạc Nam trong lòng im lặng, gật gật đầu nói...
“Không thành vấn đề” Bà lão cười tươi rối, bất đầu pha trà...
Ông lão còn một tay cũng hăng hái sách lên một con dao nhọn, thành thạo gọt trái cây, lại đưa bà lão dùng cối ép thành nước, dùng vải mỏng lượt kỹ lưỡng, để phần nước lại vào chén...
“Kính mời quý khách” Ông lão mang ra bàn...
“Đa tạ lão bá” Lạc Nam gật đầu, quay sang hai nữ cười nói: “Các nàng cũng uống đi”
Hai nữ cởi xuống đấu bồng để lộ mái tóc búi gọn trên đầu, nhẹ nhàng nhấc lên một phần khăn che mặt, ưu nhã thưởng thức...
Hai đôi mắt đẹp lóe sáng, đồng thanh thốt lên: “Ngon quá!”
“Haha, đương nhiên rồi...trái cây toàn bộ chính tay lão hủ chăm sóc, đều dùng loại trái tốt nhất, ngọt nhất” Lão già đắc ý vuốt râu...
Lạc Nam cũng tò mò nhấc lên chung trà, một ngụm vào miệng, chỉ cảm thấy thanh tân trong miệng, mùi thơm nồng vô cùng..
“Trà ngon, không hổ danh Đệ Nhất Quán” Lạc Nam âm thầm khâm phục nói...
Với tu vi của bọn hắn hiện tại, đã không cần ăn uống như nhân loại bình thường, các loại món ăn cực khó vào mắt... Không nghĩ tới chỉ ở một quán xá nhỏ nếm được dư vị thơm ngọt...
“Đa ta quan khách quá khen” Vợ chồng lão bá cười híp mắt...
Mà lúc này, ở bàn bên cạnh, vài người thôn phụ có bộ dạng bình thường, thân mặc áo vải xì xào to nhỏ:
“Bà nghe gì chưa? Nữa năm gần đây thôn trấn xung quanh chúng ta liên tục xảy ra mất tích, thậm chí có nơi toàn thôn biến mất một cách ly kỳ”
“Ông nhà tôi cũng nói, bất quá hơn một tháng gần đây sự việc không diễn ra nữa, không hiểu xảy ra chuyện gì...”
“Có khi nào yêu thú xâm lấn không? Hiện tại chúng đã ăn no nên tạm dừng lại”
“Tôi làm sao biết? Cầu trời phù hộ sự việc đừng lan đến xóm chúng ta a”
Lạc Nam và hai nữ liếc nhau, âm thầm gật đầu, các thôn dân mất tích rõ ràng do Huyết Linh Tam Kiệt gây ra, hiện tại bị Lạc Nam phá đám nên mọi chuyện xem như tạm thời ổn định...
Nghĩ đến đây, Lạc Nam âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cảm thấy hành động hôm đó của mình xem như không uổng...
“Lão già, mau cho vài ấm trà” Một âm thanh ngạo nghễ vang lên...
Lạc Nam thoáng quan sát, đây là một nhóm tu chân giả, đồng phục đồng điệu màu vàng đất, có tất cả 5 người, tu vi cao nhất là một Trúc Cơ Viên Mãn...
Xem ra là người thế lực nào đó...
Hắn không tiếp tục quan tâm, cùng hai nữ nhàn nhã uống trà...
“Có ngay thưa quý khách” Vợ chồng ông lão lại tiếp tục bận rộn...
Mà lúc này, đám tu chân giả cũng chú ý đến ba người Lạc Nam, hắn bộ dạng anh tuấn lại thêm con mắt bạc quả thật dễ gây nổi bậc, huống hồ hai nữ trùm kín toàn thân càng dễ gây chú ý...
Âm thầm quan sát, cả đám kỳ quái phát hiện đây rõ ràng là ba người bình thường a...
Tình huống này có hai trường hợp, một là đối phương quả thật là người bình thường, hai là người ta tu vi quá cao, bọn hắn nhìn không thấu...
Dù ở trường hợp nào, tốt nhất không gây sự cùng đối phương là được...
Không lâu sau, lại có một người vào quán...
Đây là một tên hòa thượng, đầu trọc, thân mặc sa y, chân trần..., tuổi tầm trung niên...
“Di”
Hoàng Thượng đột ngột thốt lên một tiếng, như có thâm ý liếc nhìn Bạch Tố Mai...
Lạc Nam nhíu mày, Hòa thượng tuổi trung niên kia có Nguyên Anh Viên Mãn tu vi...
Ở một quán nước nhỏ lại vô tình chứng kiến nhiều người tu chân, chuyện này cũng quá trùng hợp đi...
Bất quá không liên quan đến hắn, Lạc Nam hướng hai nữ gật đầu, gọi lão bá tính tiền...
“Của chư vị tổng cộng 9 đồng” Lão bá cho biết...
Lạc Nam giật mình, lúc này mới nhớ mình chỉ có linh thạch, ngay cả tiền tệ nhân loại bình thường cũng không có...
Trong lúc nhất thời vò đầu bức tay...
Chứng kiến bộ dạng lúng túng của hắn, hai nữ không nhịn được bật cười, âm thanh trong trẻo như suối trong, lại êm tai thánh thót làm đám nam tử tu chân mặc áo vàng đất không nhịn được ngẩn ngơ...
“Để thiếp thanh toán” Lý Trúc Loan che miệng cười khẽ, từ nhẫn trữ vật lấy ra đồng bạc đưa cho lão già...
Lạc Nam xấu hổ gãi đầu, lúc này cùng hai nữ định bước đi...
Nghe âm thanh êm ái của Lý Trúc Loan, đám nam nhân tu chân rốt cuộc nhịn không được, trong lòng cồn cào muốn biết dung nhan của nàng, lại ghen ghét diễm phúc của Lạc Nam, quên sạch suy nghĩ e ngại lúc đầu...
Một tên trong đó lớn tiếng xỉa xối: “Đường đường nam tử hán, lại để nữ tử trả tiền, đúng là nhục nhã nam nhân chúng ta”
“Đúng nha, thật không biết xấu hổ” Một tên khác phụ họa...
“Một cái tiểu bạch kiểm mà thôi, cũng xứng đáng nam nhân sao?”
“Haizz, đúng là hoa nhài cắm phân trâu”
Lạc Nam nhíu mày, hắn hình như không có chọc đám người này đi? “Chết”
Bạch Tố Mai lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nhục nhã chủ nhân của nàng chính là so với tổn thương nàng càng thêm đáng chết...
Ngân Kiếm lóe lên trong tay, hai mắt chớp động ánh sáng, tinh thần chi lực vận chuyển, một kiếm chém ra...
Một luồng sắc bén kiếm ảnh lóe lên, như có thể cắt đứt hư không, hướng đám người tu chân kia phá không mà đi...
“Không xong” Đám người tu chân sắc mặt đại biến, kiếm khí khóa chặt khiến toàn thân bọn hắn đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cả đám sợ hãi cực độ...
“A Di Da Phat, hạ thủ lưu tình” Trung niên hòa thượng đột ngột can thiệp, hai tay chấp lại, đột ngột hướng về kiếm ảnh chưởng đến...
Theo chưởng ấn của hòa thượng, một luồng sáng nhàn nhạt mang theo kim quang va vào kiếm khí...
CHENG...
Kiếm khí vô tình cắt ngang kim quang, bất quá uy lực suy giảm chín phần mười, đám người tu chân dễ dàng hóa giải...
Cả đám sắc mặt căm giận nhìn chằm chằm Bạch Tố Mai...
“Hòa thượng, ngươi có ý gì?” Lạc Nam gương mặt rốt cuộc không dễ nhìn, hòa thượng hình như là một đám thích lo việc bao đồng? Lần trước Phàm Không đã khiến hắn phản cảm...
“A Di Da Phat, thí chủ là nhân loại, sao lại cấu kết cái này lòng dạ hiểm ác nữ yêu?” Hòa thượng trung niên chỉ vào Bạch Tố Mai, hiển nhiên bằng một cách nào đó hắn nhìn ra thân phận của nàng...
“Lòng dạ hiểm ác?” Lạc Nam gằn từng chữ, con mắt bạc trắng lập lòe ánh sáng...
Bạch Tố Mai cũng trợn to mắt, không ai dễ chịu khi bị nói như vậy...
Như bị khí thế của Lạc Nam dọa sợ, hoàng thượng trung niên lùi vài bước, đụng ngã bàn ghế trong quán...
“Quán nhỏ làm ăn, hy vọng các vị tiến đến nơi khác xung đột a” Vợ chồng lão chủ quán lo lắng nhắc nhở...
“Câm miệng” Một nam tử trong đám tu chân tức giận quát, trong lòng hối hận đến ruột đều lục, tất cả đều do bọn hắn gây chuyện a...
“Bần tăng nói không đúng sao? Thí chủ diện mạo bất phàm, chắc hẳn là người có thân phận, đừng để yêu tinh này mê hoặc” Hòa thượng vẫn nhắm vào Bạch Tố Mai ra vẻ đạo mạo nói.
Lạc Nam lửa giận dâng lên trong lòng, hai chân lóe lên, thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh Hòa Thượng, vô số Mộc linh lực ngưng tụ nơi nắm tay...
“Linh Quyền”
Đối với người nhục nhã nữ nhân của mình, chỉ có thể là chiến...
“Hoàng cấp vũ kỹ mà thôi” Hoàng thượng ung dung nói, hai tay chấp trước ngực, mở miệng quát lớn:
“Kim Sa Hộ Thân”
Một luồng sáng vàng xuất hiện, hình thành áo cà sa bao trùm thân thể hắn...
BENG...
Làn sóng va chạm khiến đám tu chân giả ngã lăn ra đất, cả đám đầu óc quay cuồng, thất khiếu chảy máu...
Hoàng thượng sắc mặt hoảng hốt, không biết vì sao khi nấm đấm của đối phương chạm vào, Kim Sa vốn dĩ phòng ngự kinh người lại nhanh chóng trở nên mờ ảo, sắp tiêu tán...
Lạc Nam trong lòng cười lạnh, bên trong đan điền, một tôn Lục sắc cự đỉnh vù vù rung động, hấp lực lan tỏa hút lấy phần lớn linh lực của Hòa thượng này...
Hắn đương nhiên chưa hài lòng với bấy nhiêu đó, xúc phạm nữ nhân hắn đã động vào điểm mấu chốt trong lòng, hôm nay hòa thượng này đừng hòng có kết cục tốt...
Lý Trúc Loan cũng bị lây nhiễm, sát ý khóa chặt đám người tu chân, tất cả là do bọn người này...
“Vạn Mộc Trói Buộc” Nàng hai tay kết ấn... Vô số dây leo từ dưới đất trồi lên, hướng đám người quấn lấy...
“Không tốt, mau hợp lực” Đám người tu chân sắc mặt đại biến, thay nhau thi triển vũ kỹ các loại phòng thủ...
“Hừ, không biết lượng sức mình” Lý Trúc Loan yêu kiều quát, Nguyên Anh chi lực bộc phát, dây leo cứng cáp vô cùng...
Đám người tu chân tu vi không cao, sao có thể chống cự, mắt thấy sắp bị dây leo trói trúng, dị biến lại nảy sinh...
“Quán nhỏ làm ăn, chư vị muốn đánh mời đi nơi khác a” Lão già đột ngột vung tay, hư không nứt ra một khe hở lớn...
Lão bà gật đầu phụ họa, hai tay chộp tới, hấp lực kinh khủng xuất hiện...
“Không tốt” Lạc Nam vốn đang mở Nhìn Xuyên Yếu Điểm chiến đấu, là người đầu tiên phát hiện cử động của hai người...
Hắn trong lòng hoảng sợ, rời bỏ công kích hòa thượng, cấp tốc thi triển thân pháp chạy đến ôm hai nữ vào ngực...
“Ôm chặt ta” Lạc Nam điên cuồng hét lớn...
Hai nữ ngẩn ngơ, bất quá nghe theo lời hắn cũng ôm chặt nhau...
Lực hút cự đại nhanh chóng cuốn lấy bọn hắn...
“Á, chuyện gì xảy ra...” Đám tu chân giả điên cuồng hoảng sợ...
“Cao nhân phương nào?” Hòa thượng trong lòng thấp thỏm, gương mặt tái xanh vận sức muốn ngự không chạy trốn...
Bà lão nhàn nhạt phất tay, trước lực hút kinh khủng đó, toàn bộ đám người chui tọt vào vết nứt hư không do ông lão vạch ra...
Nhìn hiện trường hoàn toàn vắng vẻ, ông lão hài lòng khép lại hư không...
“Truyền đến nơi nào?” Bà lão nhìn sang chồng mình hỏi..
“Ngẫu nhiên” Ông lão không sao cả nói...
“Haizz, xem ra lại phải chuyển nhà” Bà lão thở dài...
“Haha, vui chơi đã đủ, cũng nên trở về một chuyến” Ông lão cười phóng khoáng...
Nhìn đám thôn dân tập trung đông đúc tò mò xem kịch, ông lão nhẹ phất tay, toàn bộ thôn dân chợt lâm vào giấc ngủ...
“Bọn hắn tỉnh lại sẽ quên hết chúng ta a, làm hàng xóm lâu như vậy” Bà lão sụt sịt...
“Haizz, đó là kết cục tốt nhất cho bọn hắn...” Ông lão than thở...
“Đám Huyết Linh Tông ruồi nhỏ gần đây khá nháo nhào, rãnh rỗi ngươi đi gõ đầu bọn hắn một chút” Bà lão đột ngột căn dặn...
“Yên tâm, trong vòng vạn dặm sẽ không ai dám đụng đến xóm nhỏ này” Lão già chắc nịch nói, mặc dù sắp cắt đứt trần duyên, nhưng hắn vẫn bảo đảm cho thôn xóm này an ổn...
“Tốt lắm, ta vào trong thu thập một chút” Bà lão gật đầu, xoay người vào trong...
Giây lát sau, quán nước ven đường hoàn toàn biến mất, mà bãi đất trống đột ngột mọc lên vài cây xanh cao lớn như đã xuất hiện từ lâu, xóa đi toàn bộ vết tích để lại...
Đám thôn dân lũ lượt tỉnh lại, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao đột ngột ngủ say...
Trong ký ức bọn hắn, đôi phu thê cao tuổi hòa ái mở quán nước ven đường hoàn toàn không tồn tại...
Chỉ là bọn hắn không biết rằng, từ đây cho đến cuối đời, vô số tu chân thế lực vạn dặm xung quanh sẽ âm thầm bảo vệ xóm nhỏ này...
Bình an vĩnh viễn...
Danh sách chương